Yêu mãi màu áo xanh tình nguyện
Thanh xuân của tôi sẽ còn mãi với bước chân của bạn, với tiếng hát rộn rã vang xa, và với cả màu áo xanh tình nguyện.
Tháng năm về, tháng của những ngày hè nóng giãy, oi bức. Tháng của sắc đỏ hoa phượng miên man bên tà áo trắng, tháng của những giọt mồ hôi thấm đẫm màu áo xanh tình nguyện .
Tôi hỏi bạn thích màu gì ? Màu tím ngây ngô, e ấp bên những giàn thiên lý hay màu đỏ sáng cả một vùng trời trên những cành hoa gạo ? Còn với tôi – tôi yêu lắm màu áo xanh tình nguyện, màu áo phủ khắp những miền quê, màu áo theo chân những mảnh đời xấu số .
Tháng tư đi qua, gieo lại chút hụt hẫng trong lòng người thiếu nữ, để lại chút vấn vương cho những bước chân hấp tấp vội vàng trên phố. Thế rồi bất chợt một cơn mưa đầu hạ trút xuống giữa lòng TP. Hà Nội, một chút ít sắc đỏ hoa phượng làm nao lòng những học trò cuối cấp. Tháng năm đã về !
Với nhiều người, tháng năm về mang theo chút hoài niệm của chia tay, chút lo ngại, buồn bã của sĩ tử. Có cô bạn viết vội dòng lưu bút rồi cất vào ngăn kí ức ngủ yên để mỗi tháng năm đi qua lại bồi hồi nhớ lại. Có cậu bạn lén đặt vào ngăn bàn vài cánh phượng hồng cùng với những lá thư viết vội mang theo chút bồi hồi, xao xuyến …
Còn với tôi, tháng năm đẹp lắm! Sau những tháng ngày học tập vất vả, đây là lúc tôi tạm bỏ chiếc áo đồng phục và khoác lên mình chiếc áo xanh tình nguyện. Người ta nói, màu xanh là màu của hi vọng, là màu của sức sống đang sục sôi. Nếu nhìn lại thời quá khứ đã xa, có màu xanh áo lính băng qua ngàn mưa bom bão đạn, qua giáo gươm quân thù, thì giờ đây khi hòa bình đã về trên đất mẹ thân yêu, cũng là chiếc áo xanh nhưng là màu xanh của sức trẻ thời hiện đại, vượt qua mọi ngả đường, mọi gian nan, mang tình thương đến khắp nẻo miền quê.
Giữa cái nắng như đổ lửa, từng giọt mồ hôi cứ lăn dài trên gò má, những chiếc áo xanh ướt sũng như tắm. Thế nhưng nô nức và rộn ràng, hàng triệu bước chân tình nguyện vẫn hăm hở lên đường. Tiếng hát, tiếng cười đùa cứ vang lên rồi vọng lại khắp những con đường, ngõ nhỏ. Hình như toàn bộ những mệt nhọc, âu lo đã được gạt đi hết, chỉ còn đó những con người với trái tim đong đầy nhiệt huyết .
Yêu lắm màu áo xanh của tuổi trẻ ! Màu áo xanh cứ thế rong ruổi theo từng bước chân, qua những bờ đê, qua bao con suối. Màu áo xanh lấp ló sau những rặng tre, tỏa vào từng làng quê, xóm nhỏ. Màu áo xanh hì hục đào đất, khơi mương, cõng nước về với bản làng xa. Màu áo xanh nâng niu bàn tay em nhỏ với những nét chữ đầu đời. Cũng màu áo xanh ấy thấp thoáng trên những cánh đồng quê mang mùa về .
Yêu lắm những chàng trai cô gái tuổi đôi mươi, khuôn mặt không giấu nổi nét ngây thơ, nghịch ngợm. Thế nhưng, khi sải dài bước chân trên những nẻo đường tình nguyện, toàn bộ đều như đã trưởng thành hơn. Có cô bạn đến bình nước cũng chẳng bê nổi nhưng lại lén lau vội giọt mồ hôi, rồi kè vai gánh đất, xây đắp cây cầu nâng đỡ bước em thơ đến trường. Có cậu bạn cảm lạnh vì cơn mưa đầu hạ, nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, bàn tay nâng niu những gói quà .
Ngày hôm ấy, ngày hôm nay và cả ngày sau nữa, tôi vẫn khoác lên mình màu xanh ấy, màu xanh của chiếc áo cho tôi biết thế nào là niềm vui, là niềm hạnh phúc. Hạnh phúc khi nhìn những nét chữ của em thơ trên trang vở trắng, niềm hạnh phúc khi mỗi mùa mưa về, bà cụ cuối xóm không thấp thỏm, lo âu vì căn nhà dột nát … Niềm niềm hạnh phúc giản đơn mà chan chứa tình người !
Tôi yêu và trân trọng biết bao những giọt mồ hôi rơi giữa ngày hè nóng nực, những bước chân rộn ràng mỗi trưa hè, những nụ cười sưởi ấm cả một vùng quê. Thanh xuân của tôi sẽ còn mãi với bước chân của bạn, với tiếng hát rộn ràng vang xa, và với cả màu áo xanh tình nguyện .
Thư Thư