Những bài thơ cạn nước mắt về các tình nguyện viên trong mùa đại dịch Covid 19
Nguyên văn bài thơ có tiêu đề “Dịch bệnh rồi sẽ qua, những bài ca ở lại” của Phật tử Lương Đình Khoa:
“Giấc ngủ vội, manh chiếu cói trên sân
Thở qua khẩu trang, áo quần bảo lãnhAnh nằm đó, chị nằm đó … – sau những chuyến xe đêm mệt nhoài phụng sựNhững chuyến xe mang nặng nghĩa đồng bàoKhi quốc gia cần, tất cả chúng ta siết vai nhauNgười góp của, người góp công thầm lặngMột chút nhỏ nhoi với tâm thành hiến TặngDìu nhau qua phút gian khó ngọt tìnhGiấc ngủ vùi thơm hương nắng bình minhThức dậy thời điểm ngày hôm nay – những thiên thần đất ViệtChiến trường không tiếng súngVững lòng và sáng sủa .Xin gửi về anh chị triệu triệu niềm tinNhững người lính áo trắng trên tuyến đầu chống dịchNhững chiến sỹ hết mình ship hàng đồng bào để những ngày cách ly vẫn ngập tràn niềm hạnh phúcNhững bác lái xe, những cô lao công, những chiến sỹ biên phòng …Chẳng kể hết được trăm nghìn người đã góp sức góp công
Chỉ biết toàn dân một lòng biết ơn và trân quý
Đất nước kinh tế tài chính còn nghèo, nhưng chưa khi nào nghèo tình nghèo nghĩaHạnh phúc của một người – là niềm hạnh phúc của cả vương quốc .Dịch bệnh rồi sẽ quaNhững bài ca ở lại
Độc giả Hồ Anh Văn gởi bài thơ đầy cảm xúc về cuộc chiến chống đại dịch Covid-19 tại Việt Nam.
Cả nước gồng mình chống ‘giặc’ Covid-19
Tôi lớn lên khi đất nước đã hòa bình
Chỉ biết đến chiến tranh qua những trang sách vở
Đói rách, đớn đau, chia lìa, tan vỡ
Đã xa rồi… Chúng tôi có giấc ngủ yên
Cuộc sống đủ đầy, cảm giác tựa như tiên
Áo ấm, cơm ngon, vô tư bước xuống phố
Chúng tôi đâu biết thế nào là khắc khổ
Giọt nước mắt nào tiễn biệt kẻ ra đi
Bố mẹ, cha ông chúng tôi đều nếm cảnh chia ly
Cái thuở ấy người đầu bạc, đầu xanh đều tiến bước
Xa quê hương, xa cánh đồng thân thuộc
Đến chiến trường với tất cả niềm tin
Mồ hôi, nước mắt, giọt máu lặn trong tim
Tất cả vì mục tiêu “hòa bình cho Tổ quốc”
Những con người hóa đá ấy đã không bỏ cuộc
Mấy chục năm ròng, Tổ quốc đã bình yên
Ấy vậy mà bỗng dưng có loại giặc mang tên
Cô vít 19 – kẻ âm thầm sát thủ
Hắn vô tình mang bao nhiêu tin dữ
Khiến người người phải hốt hoảng, hoang mang
Hắn không vũ khí, không đánh đập vũ trang
Nhưng hắn cướp đi bao nhiêu điều giản dị
Trẻ thơ đâu còn vô tư đến trường nghe thầy dạy đạo lý
Kiến thức giờ phải học qua vô tuyến không dây
Bao nhiêu lễ hội đậm màu sắc dân gian cũng vạ lây
Giờ yên ắng, không trống chiêng, cười nói
Người với người giờ nhìn thấy nhau mà như xa vời vợi
Cuộc sống giờ tựa năm tháng hồi chiến tranh
Y bác sĩ hóa chiến sĩ anh dũng lại tinh anh
Khám tận tình lại chữa cho khỏi bệnh
80 ca mắc dẫu có lúc sức khỏe chống chếnh
Nhưng chưa từng có ca nhiễm tử vong
Các chú bộ đội nhanh nhẹn như bầy ong
Vẫn rèn luyện, kỉ cương trong nề nếp
Cũng có lúc họ nhanh tay vào bếp
Cơm nước, giặt là trong mỗi khu cách ly
Ôi! Tổ quốc, phải chăng chỉ đến khi
Gặp khó khăn ta mới thấy rõ tình thân ái
Những người con xa quê, Tổ quốc không bao giờ bỏ lại
Mà đón họ về với tất cả tình thương
Những bữa cơm đạm bạc nhưng ấm tình quê hương
Bởi có một thứ gia vị mang tên “đồng bào cả nước”
Dẫu là doanh nhân, ca sĩ hay thợ hàn đều được
Nhận sự quan tâm, chăm sóc như nhau
Chúng tôi tin rằng đất nước sẽ qua mau
Những ngày tháng cả dân tộc căng mình chống dịch
Tấm lòng người đứng đầu khiến chúng tôi vô cùng cảm kích
Chắc chắn rằng ngày công bố hết dịch sẽ không xa.