Mang theo không gian sống lại – Quân Tử Bạch

1 : Chết đi Bầu trời mờ mờ một mảnh, mưa phùn từ trên không trung chậm rãi bay xuống nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa da thịt những người không mang ô. Mà Ngôn Diễm Yên cứ như vậy ngồi ở bậc thang ven đường, mặt không biểu tình nhìn khung trời, trong đầu cũng là một mảnh mịt mờ. Sáng nay, hắn tới công ty thao tác, tuy việc làm này tiền lương rất thấp nhưng cũng đủ cho hắn chi dùng trong đời sống, do đó thời gian ông chủ nói cho hắn nghỉ việc, hắn thực sự cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Mà nguyên do cho hắn nghỉ việc lại là hắn không biết cách ăn mặc làm tác động ảnh hưởng đến hình tượng của công ty … Kháng nghị không có hiệu suất cao, Ngôn Diễm Yên đành phải thu dọn đồ vật cầm số tiền lương ở đầu cuối rời đi. Khi về đến nhà, phát hiện vợ hắn cầm một tờ đơn xin ly hôn đưa cho hắn ký, hỏi ra mới phát hiện thì ra vợ hắn đã sớm có quan hệ với bạn thân của hắn, tới giờ mới quyết định hành động ly hôn. Công việc, mái ấm gia đình, bè bạn đồng thời phản bội hắn, hắn so với tương lai tràn trề vô vọng. Hắn đùng một cái nhớ lại quá khứ. Gia đình Ngôn Diễm Yên vốn dĩ cũng khá giả, mà hắn cũng rất hiểu chuyện, rất nghe lời, thành tích học tập rất giỏi. Nhưng hết thảy tốt đẹp đều biến mất vào năm hắn mười lăm tuổi. Năm Ngôn Diễm Yên mười lăm tuổi, ở thời gian hắn nỗ lực sẵn sàng chuẩn bị cho kỳ thi trung học hắn nhận được một tin làm cho hắn ngã khụy, cha mẹ hắn trên đường tan tầm trở lại nhà đã bị một cái xe tải đâm chết. Đột nhiên như vậy, không hề có thời hạn sẵn sàng chuẩn bị, Ngôn Diễm yên đã mất đi cha mẹ. Hắn bị đả kích tới sinh bệnh, nhưng dù như thế hắn cũng không hề lơ là kỳ thi trung học, hắn biết rõ chỉ có thi được thành tích tốt thì mới hoàn toàn có thể học tiếp tới ĐH, tuy nhiên hắn cũng không chỉ một lần nghĩ tới chuyện đi cùng cha mẹ hắn. Kiên trì thi xong ba môn, sốt cao không lùi hắn bất đắc dĩ buông tha cho những môn thi tiếp theo, dù cho ba môn này thành tích đều được max điểm, hắn cũng không hề được nhận vào một trường cấp 3 tốt. Cấp 3 Z là trường học của lưu manh, Ngôn Diễm Yên vừa học vừa làm bị bắt nạt đến thảm, ngay khi hắn lại muốn đi theo cha mẹ hắn, Giản Dực – bạn tốt cướp vợ hắn trong tương lai Open. Giản Dực Open cứu lấy Ngôn Diễm Yên, chính bới có Giản Dực, hắn hoàn toàn có thể yên tâm học tập và thao tác cũng như có đối tượng người dùng để thổ lộ hết thảy. Hình tượng anh trai của Giản Dực là hắn yên tâm không thôi. Cho nên quan hệ bạn thân liền lê dài tới mười lăm năm, ai biết về sau bạn thân này lại phản bội hắn a. Ngôn Diễm Yên thi đậu một trường ĐH trọng điểm, vốn đang hưng phấn hắn lại bị một tin tức đả kích cho thương tích đầy mình, cơ quan chính phủ nói tiền giúp sức hắn học tập cũng chỉ dừng lại đến khi hắn tốt nghiệp trung học, muốn học ĐH hắn chỉ hoàn toàn có thể bán đi căn phòng mà cha mẹ hắn để lại. Hắn làm thế nào hoàn toàn có thể chấp thuận đồng ý ! Vì vậy hắn không học ĐH. Khi đó hắn cơ bản không biết đến chuyện cho sinh viên vay tiền học, cho nên vì thế thời gian hắn hai mươi tuổi biết đến có loại chủ trương này không khỏi hối hận không thôi, nhưng hết thảy đều đã muộn. ads by ants Chỉ có bằng tốt nghiệp trung học, Ngôn Diễm Yên cơ bản không hề tìm được một việc làm tốt, lại thêm tính cách hắn có chút u ám và sầm uất, thế cho nên hắn khắp nơi vấp phải trắc trở. Làm không ít việc làm vụn vặt, rốt cuộc tại năm hai lăm tuổi hắn tìm được một việc làm không thay đổi là nhân viên cấp dưới công tác làm việc, làm liền năm năm, còn cưới vợ, chỉ thiếu sinh con mà thôi. Đáng tiếc hết hảy đều không còn. Công việc không có, vợ không có, bè bạn không có, tương lai hài tử cũng không còn. Công việc mà hắn nỗ lực mất đi, mái ấm gia đình hắn khát vọng bị nghiền nát. Bạn thân mà hắn an toàn và đáng tin cậy lại phản bội. Tương lai mà hắn chờ đón biến mất. Hết thảy đều không còn. Ngôn Diễm Yên mở to mắt, tùy ý để mưa phùn nhỏ vào trong ánh mắt của hắn, càm giác chua xót làm cho hắn muốn rơi lệ. “ Meo ! ! ! ” tiếng mèo kêu bén nhọn, chói tai làm cho Ngôn Diễm Yên đang thất thần bừng tỉnh, hắn quay đầu xem xét, phát hiện một con mèo mang theo chuông vô vọng ngã ở giữa đường cái, mà chiếc xe tải lại đang hướng nó lao tới, Ngôn Diễm Yên lập tức cảm thấy ánh mắt của con mèo cùng ánh mắt hắn hiện tại giống nhau. Không biết rõ làm thế nào điên khùng, Ngôn Diễm Yên lập tức nhào tới, đem con mèo kia quét sang bên cạnh, chính mình lại bị xe tải tông vào. Trong nháy mắt bị đụng vào, body toàn thân hắn đều đau đớn, lại vô cùng sợ hãi, hắn cứ như vậy mà chết đi sao ? Hắn sẽ giống cha mẹ hắn đều chết vì xe tải sao ? “ Linh … linh … linh … ” Tiếng chuông truyền đến bên tai, Ngôn Diễm Yên trừng lớn con mắt, hơi hơi mở miệng ra, không biết từ khi nào chuông của con mèo kia rơi vào, không cẩn trọng một cái liền nuốt vào cổ họng, hô hấp nửa vời khác thường thống khổ. Muốn chết … … Muốn chết … … Muốn … Chết ? Ý thức cái gì cũng không trông thấy. trước mắt chỉ còn lại có một mảnh hắc ám. … …

11Có bài mới Re: [Đam mỹ – Hiện đại] Mang theo không gian sống lại – Quân tử bạch – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

2: Trùng sinh

Ngôn Diễm Yên cho là mình đã chết rồi, hơn nữa còn là chết sau khi bị nghẹn chuông. Tuy nhiên cậu không giống cha mẹ chết vì bị xe tải đâm mà là bị chuông nghẹn chết, nhưng chết như vậy thật sự không phải điều cậu muốn = =

“Ngô…”

Di?

Ngôn Diễm Yên phát hiện hô hấp của mình đã trở lại, cậu giật giật tứ chi cứng ngắc, liều mạng mở mắt ra.

“Di…?” Ngôn Diễm Yên ngồi ngay ngắn, phát hiện trước mặt là bàn học của cậu, trên bàn là một quyển sách vật lý đầu cấp ba, trên tay cậu còn cầm một cái bút máy, dưới bút máy còn có một bản vẽ công thức cùng giấy nháp tính toán…

“Ôi chao…?” Sau khi nắm chặt tay của mình, Ngôn Diễm Yên lấy ra lịch ngày của mình, phát hiện hôm nay là ngày 13 tháng 6 năm 1996….? Kéo kéo khuôn mặt mình, nhìn nhìn tay của mình, phát hiện… giống như trở nên trẻ ra?

Đầu óc Ngôn Diễm Yên mơ hồ đi tới phòng vệ sinh, nhìn nhìn cái gương.

A, không có sai, là trở nên trẻ tuổi, hơn nữa bộ mặt này xem xét chính là bộ dáng năm mười lăm tuổi, còn thực khỏe mạnh, thực non nớt, chỉ là đáy mắt không lau đi tang thương…?

Không đúng, tuyệt đối không đúng!

Ngôn Diễm Yên mờ mịt sờ vuốt mặt mình, sau đó đột nhiên nhớ lại ngày 13 tháng 6 không phải là ngày cha mẹ chết đó sao?! Ngôn Diễm yên không có tiếp tục tự hỏi vì sao lại trùng sinh đến năm mười lăm tuổi, ngược lại còn rất dễ dàng tiếp nhận, hơn nữa còn chuẩn bị thay đổi vận mệnh chết tiệt kia.

Điện thoại điện thoại…… Muốn nói cho cha mẹ phải nhìn kỹ xe không nên bị xe đập lấy……

Vừa cầm lấy điện thoại trong nhà Ngôn Diễm Yên đè nén bất an trong lòng, run rẩy bấm số điện thoại của cha mẹ.

“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……”

“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……”

“Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được……”

Ngôn Diễm Yên mấp máy miệng, kiên trì không ngừng gọi điện thoại.

“Đô –” Gọi được!

Con mắt vốn ảm đạm của Ngôn Diễm Yên trong giây phút điện thoạt được đả thông hiện lên một hồi quang mang

“Này, ba ba, người…”

“Cậu là Ngôn Diễm Yên, con trai của người có số điện thoại này?” cỗ hưng phấn của Ngôn Diễm Yên vì câu nói này mà bị dập tắt, cậu “đã từng” cũng nhận cú điện thoại này, hơn nữa nói ra tin tức còn là….

“ Cha mẹ cậu vừa mới bị một chiếc xe tải đụng vào bất hạnh bỏ mình, tới bệnh viện xx nhìn mặt họ lần cuối a.”

“…… Hí……” Ngôn Diễm Yên tay trái bưng kín miệng của mình, không để cho mình tràn ra nghẹn ngào,”Ta liền đi……” Tại sao vậy chứ, rõ ràng đã trở lại, nhưng lại vẫn không thể thay đổi sự thực cha mẹ đã bỏ mình? Như vậy cậu kế tiếp làm sao bây giờ?…… Nên làm cái gì bây giờ?

“…… Thỉnh nén bi thương.” Cảnh sát ở đầu dây bên kia không biết rõ biến hóa trong nội tâm Ngôn Diễm Yên, chỉ cảm thấy nam sinh rõ ràng rất muốn khóc nhưng lại không khóc lên này rất đáng thương, còn chưa trưởng thành đã trở thành cô nhi.

“….” Ngôn Diễm Yên không nói thêm gì, chỉ cúp điện thoại, vô lực ngồi xuống mặt thảm.

Nói sao thì cậu cũng là người trưởng thành đã ba mươi tuổi, cũng sẽ không vì tin tức như vậy mà làm cho thân thể trở nên yếu ớt không chịu nổi, dù sao đây cũng là chuyện cậu đã trải qua một lần. Ngôn Diễm Yên vô thức cắn cắn môi dưới, tự nói với mình là đã trùng sinh rồi, đã không thể thay đổi vận mệnh, thì như thế nào cũng đành vậy thôi.

Lại một lần nữa tự hỏi có thật sự muốn đi cùng cha mẹ hay không, Ngôn Diễm Yên hai tay tự động thu thập nhà cửa, sau đó đi đến bệnh viện xx…

Chết lặng nhìn cha mẹ vào nhà xác, chết lặng đem xương cốt cha mẹ nghiền thành cho, chết lặng xử lý hậu sự của cha mẹ, làm những chuyện này Ngôn Diễm Yên thật bình tĩnh, bình tĩnh đến không thể tưởng tượng nooit.

“ Ngươi không sao chứ?” Một y ta lo lắng nhìn Ngôn Diễm Yên ôm tro cốt cha mẹ, sợ “hài tử” này suy nghĩ không thông.

“Ân… Không có việc gì… Cám ơn quan tâm…” Ngôn Diễm Yên có chút thất thần nói, y tá lắc đầu thở dài rồi rời đi tiếp tục làm công việc của mình.

Trong đầu Ngôn Diễm Yên đang tính toán tương lai của chính mình.

Cậu đã trùng sinh rồi, nhưng cha mẹ vẫn chết, có thể cậu không như quá khứ bởi vì kích thích quá độ mà phát sốt, điều này có nghĩa là khả năng có thể thi đến điểm cao trong kỳ thi, sau khi lên cao trung, cậu đại khái không cần loại người như Giản Dực cũng có thể an tâm học tập, làm công, sau khi biết được hệ thống cho vay tiền học, có lẽ cậu có thể lên học đại học mà cậu tha thiết mơ ước, sau khi tốt nghiệp có lẽ cậu không cần giống như trước hai lăm tuổi một mực làm công, sau khi có công việc tốt có lẽ cậu sẽ gặp được một người vợ tốt, sinh một đứa con đáng yêu…

Nhưng là, chuyện này có khả năng sao? Những ý nghĩ này tràn đầy “khả năng”, “có lẽ”, không có gì hơn làm cho người khác biết đứa bé này quá tiêu cực.

Không biết rõ kế tiếp muốn làm gì, Ngôn Diễm Yên về tới trong nhà, đặt lên bàn thờ tro cốt của cha mẹ, vẻ mặt mờ mịt trở lại trước bàn học tiếp tục học.

Sau đó, cậu quên ăn cơm.


Source: https://vvc.vn
Category : Môi trường

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay