b ,Cuộc đời cách mạng thật là sang .
Sang ở đây là sang trọng, cao sang, nghĩa là rất đủ đầy, rất cao quý. Con người ở vào hoàn cảnh cao sang, nhất là “thật là sang” thì hạnh phúc có thể coi là đã đến mức tột độ. Vậy mối liên hệ giữa mạch thơ gian khổ tột cùng kia với câu. kết, với chữ “sang” như thế nào ? Có lẽ nên hiểu chữ “sang” và ý câu kết nghiêng về phía trí tuệ, phía tinh thần được lọc chắt ra từ chính chặng đường gian khổ ấy. sở dĩ Người cảm thấy nó “thật là sang” là bởi vì nó là “cuộc đời cách mạng”, được cống hiến cho cách mạng. Với những người cách mạng, nhất là những người dẫn đường như Bác (“Người đi trước nghìn sương muôn tuyết – Dắt dìu dân, nước Việt Nam ta” – Tố Hữu, Ba mươi năm đời ta có Đảng) thì gian khổ, khó khăn là sự trả giá, nói như Nguyễn Trãi : “Khó khăn thì mặc có màng bao“. Gian khổ thiếu thốn tột cùng mà bảo là “sang” chính vì lẽ đó. Thử so sánh hai hoàn cảnh sống : ở Pác Bó, Việt Nam và hơn một năm sau đó, gần 30 nhà ngục ở Quảng Tây, Trung Quốc dưới thời Tưởng Giới Thạch, điều kiện tinh thần tuy hoàn toàn khác nhau, nhưng về vật chất, hoàn cảnh sống của Người không hơn là mấy. Nói như thế mà thương Bác vô cùng, hiểu Bác vô cùng. Trong gian truân, Người đâu nghĩ đến bản thân mình. Nghĩ đến sự nghiệp của cách mạng, của đất nước mà Người vui, nhất là tin, tin về thời cơ giành độc lập đang tới gần. Vậy nhãn tự của bài thơ nên đặt ở chữ sang hay đặt ở cụm từ “cuộc đời cách mạng” ? Bởi “cuộc đời cách mạng” mới là bản lề khép mở bài thơ. Nó vừa đúc kết, chiêm nghiệm vừa là sự sang trang. Cách nói này không phải là cách nói cho vui theo hệ thống ý nghĩa được phân tích ở trên mà là những cảm nhận có thực ở Người. Khẩu khí này khác hẳn với những câu thơ Người viết hơn một năm sau đó như “Ăn cơm nhà nước ở nhà công” hoặc “Rồng uốn vòng quanh chân với tay”, trong Nhật kí trong tù. Bởi lẽ cái thiếu thốn đoạ đày nơi tù ngục với Người là một thứ cực hình tra tấn, còn ở bài thơ đang phân tích, nó lại là một niềm vui, nguồn cảm hứng thi nhân.
Bữa cơm đơn sơ, đạm bạc, quanh quẩn chỉ có cháo ngô và măng đắng, măng nứa, rau rừng … hết ngày này sang ngày khác, vẫn sẵn sàng nghĩa là những thứ đó luôn luôn có sẵn xung quanh. Mặt khác, cháo bẹ, rau măng còn gợi nhớ tới cảnh sống an bần lạc đạo của người xưa, cảnh sống giản dị và đơn giản, đơn sơ. Có 2 cách hiểu : – Cách thứ nhất : chủ thể của “ sẵn sàng ” là con người. Khi đó ý của toàn câu thơ sẽ là : dù phải sống sót trong thực trạng khó khăn vất vả nhưng ý thức vẫn không do đó mà buông xuôi, mỏi mệt, trái lại vẫn rất tráng kiện, hăm hở trong việc làm – “ vẫn sẵn sàng ”. – Cách thứ hai : chủ thể của “ sẵn sàng ” là “ cháo bẹ, rau măng ”. “ Sẵn sàng ” ở đây có nghĩa là nhiều, là dư dả, là vẫn sẵn có đến mức dư thừa. Hiểu theo cách này, trong lời thơ như ẩn hiện một nụ cười hóm hỉnh, đùa vui. Nói khó khăn bằng bthơ như thế cho thấy bản lĩnh, năng lực thắng lợi mọi thử thách của thực trạng của người c / sĩ CM. ở cách hiểu thứ 2, sự “ sẵn sàng ” của con người vẫn hiện hữu nhưng là ẩn tàng trong cách nói vui đùa, hóm hỉnh. Cách hiểu này gần với phong thái của Hồ Chí Minh hơn, bởi ở Người, cái bản lĩnh, sự vững vàng của người c / sĩ ít khi thể hiện trực diện mà thường ẩn rất sâu trong lời thơ .chúc e học tập tốt nha em ❤ ️ ❤ ️ ❤ ️
Môn Văn Lớp: 8 Giúp em bài này với ạ: em hiểu thế nào về cụm từ vẫn sẵn sàng,sang trong bài thơ tức cảnh pác bó từ đó thấy được vẻ đẹp gì trong tâm hồn và cốt cách của hồ chí minh
mk cần gấp nha!!!!!
No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ
Công ty cổ phần BINGGROUP © 2014 – 2022 Liên hệ: Hà Đức Thọ – Hotline: 0986 557 525 – Email: hoặc
Bữa cơm đơn sơ, đạm bạc, quanh quẩn chỉ có cháo ngô và măng đắng, măng nứa, rau rừng … hết ngày này sang ngày khác, vẫn sẵn sàng nghĩa là những thứ đó luôn luôn có sẵn xung quanh. Mặt khác, cháo bẹ, rau măng còn gợi nhớ tới cảnh sống an bần lạc đạo của người xưa, cảnh sống giản dị và đơn giản, đơn sơ. b ,Cuộc đời cách mạng thật là sang .Sang ở đây là sang trọng và quý phái, cao sang, nghĩa là rất đủ đầy, rất cao quý. Con người ở vào thực trạng cao sang, nhất là “ thật là sang ” thì niềm hạnh phúc hoàn toàn có thể coi là đã đến mức tột độ. Vậy mối liên hệ giữa mạch thơ gian nan tột cùng kia với câu. kết, với chữ “ sang ” như thế nào ? Có lẽ nên hiểu chữ “ sang ” và ý câu kết nghiêng về phía trí tuệ, phía niềm tin được lọc chắt ra từ chính chặng đường khó khăn ấy. sở dĩ Người cảm thấy nó “ thật là sang ” là chính do nó là “ cuộc sống cách mạng ”, được góp sức cho cách mạng. Với những người cách mạng, nhất là những người dẫn đường như Bác [ “ Người đi trước nghìn sương muôn tuyết – Dắt dìu dân, nước Việt Nam ta ” – Tố Hữu, Ba mươi năm đời ta có Đảng ] thì gian nan, khó khăn vất vả là sự trả giá, nói như Nguyễn Trãi : “ Khó khăn thì mặc có màng bao “. Gian khổ thiếu thốn tột cùng mà bảo là “ sang ” chính vì lẽ đó. Thử so sánh hai thực trạng sống : ở Pác Bó, Nước Ta và hơn một năm sau đó, gần 30 nhà ngục ở Quảng Tây, Trung Quốc dưới thời Tưởng Giới Thạch, điều kiện kèm theo ý thức tuy trọn vẹn khác nhau, nhưng về vật chất, thực trạng sống của Người không hơn là mấy. Nói như thế mà thương Bác vô cùng, hiểu Bác vô cùng. Trong khó khăn, Người đâu nghĩ đến bản thân mình. Nghĩ đến sự nghiệp của cách mạng, của quốc gia mà Người vui, nhất là tin, tin về thời cơ giành độc lập đang tới gần. Vậy nhãn tự của bài thơ nên đặt ở chữ sang hay đặt ở cụm từ “ cuộc sống cách mạng ” ? Bởi “ cuộc sống cách mạng ” mới là bản lề khép mở bài thơ. Nó vừa đúc rút, chiêm nghiệm vừa là sự sang trang. Cách nói này không phải là cách nói cho vui theo mạng lưới hệ thống ý nghĩa được nghiên cứu và phân tích ở trên mà là những cảm nhận có thực ở Người. Khẩu khí này khác hẳn với những câu thơ Người viết hơn một năm sau đó như “ Ăn cơm nhà nước ở nhà công ” hoặc “ Rồng uốn vòng quanh chân với tay ”, trong Nhật kí trong tù. Bởi lẽ cái thiếu thốn đoạ đày nơi tù ngục với Người là một thứ cực hình tra tấn, còn ở bài thơ đang nghiên cứu và phân tích, nó lại là một niềm vui, nguồn cảm hứng thi nhân. Có 2 cách hiểu : – Cách thứ nhất : chủ thể của “ sẵn sàng ” là con người. Khi đó ý của toàn câu thơ sẽ là : dù phải sống sót trong thực trạng khó khăn vất vả nhưng niềm tin vẫn không vì vậy mà buông xuôi, mỏi mệt, trái lại vẫn rất tráng kiện, hăm hở trong việc làm – “ vẫn sẵn sàng ”. – Cách thứ hai : chủ thể của “ sẵn sàng ” là “ cháo bẹ, rau măng ”. “ Sẵn sàng ” ở đây có nghĩa là nhiều, là dư dả, là vẫn sẵn có đến mức dư thừa. Hiểu theo cách này, trong lời thơ như ẩn hiện một nụ cười hóm hỉnh, đùa vui. Nói khó khăn bằng bthơ như thế cho thấy bản lĩnh, năng lực thắng lợi mọi thử thách của thực trạng của người c / sĩ CM. ở cách hiểu thứ 2, sự “ sẵn sàng ” của con người vẫn hiện hữu nhưng là ẩn tàng trong cách nói vui đùa, hóm hỉnh. Cách hiểu này gần với phong thái của Hồ Chí Minh hơn, bởi ở Người, cái bản lĩnh, sự vững vàng của người c / sĩ ít khi thể hiện trực diện mà thường ẩn rất sâu trong lời thơ .chúc e học tập tốt nha em ❤ ️ ❤ ️ ❤ ️
- lý thuyết
- trắc nghiệm
- hỏi đáp
- bài tập sgk
em hiểu như nào về cụm từ ” vẫn sẵn sàng ” trong câu ” Cháo bẹ rau măng vẫn sẵn sàng ” ? Qua đó, em hiểu thế nào về tâm hồn nhà thơ ? Các câu hỏi tương tự như
- Toán lớp 8
- Ngữ văn lớp 8
- Tiếng Anh lớp 8
Em hiểu thế nào về hai chữ “ tức cảnh ” trong nhan đề bài thơ “ Tức cảnh Pác Bó ” ? ” vẫn sẵn sàng ” – Từ “ vẫn ” đã cho thấy sự tương phản trọn vẹn giữa một bên là sự thiếu thốn về vật chất với một bên là niềm tin thanh thản, sáng sủa trước thực trạng. Đó là sự sẵn sàng của đời sống vật chất hay sự sẵn sàng về ý thức của người cách mạng, bẹ và măng là 2 thức ăn có sẵn trong rừng và nó không hề cung ứng đủ canxi, bị thiếu dưỡng chất cho mỗi bữa ăn giản dị và đơn giản, đơn sơ và đạm bạc của Bác. Qua đó, em thấy tác giả [ chính Bác ] khiến người đọc có cảm xúc như Bác đang bằng lòng, thich thú và vui sướng với đời sống như vậy. Đó là một đời sống chan hòa với vạn vật thiên nhiên, với chốn lâm tuyền của núi rừng huyền bí. Chẳng thế mà tất cả chúng ta luôn thấy, vạn vật thiên nhiên từ lâu đã trở người bạn “ tri kỉ ” trong thơ của Người.
Video liên quan
” vẫn sẵn sàng ” – Từ “ vẫn ” đã cho thấy sự tương phản trọn vẹn giữa một bên là sự thiếu thốn về vật chất với một bên là ý thức thanh thản, sáng sủa trước thực trạng. Đó là sự sẵn sàng của đời sống vật chất hay sự sẵn sàng về niềm tin của người cách mạng, bẹ và măng là 2 thức ăn có sẵn trong rừng và nó không hề phân phối đủ canxi, bị thiếu dưỡng chất cho mỗi bữa ăn đơn giản và giản dị, đơn sơ và đạm bạc của Bác. Qua đó, em thấy tác giả ( chính Bác ) khiến người đọc có cảm xúc như Bác đang bằng lòng, thich thú và vui sướng với đời sống như vậy. Đó là một đời sống chan hòa với vạn vật thiên nhiên, với chốn lâm tuyền của núi rừng huyền bí. Chẳng thế mà tất cả chúng ta luôn thấy, vạn vật thiên nhiên từ lâu đã trở người bạn “ tri kỉ ” trong thơ của Người .
|