Cho đi là hạnh phúc

Mùa hè ở Hà Nội

Hà Nội mùa hè có những phong vị và vẻ đẹp không lẫn vào đâu được. Sáng sớm, thủ đô Hà Nội bắt đầu bắt đầu ngày mới với không khí khoan thai, nhẹ nhàng, tươi mới. Không có ồn ào, náo nhiệt, đông đúc như vài giờ sau đó. Những ánh nắng nhẹ bắt đầu ló rạng sau những tòa nhà cao tầng.

Mọi người thức dậy, trên tuyến đường đi bộ có người thì đi tập thể dục, có người thì nhanh chóng ăn sáng để kịp giờ làm. Hà Nội là vậy, lúc nào cũng sôi động và náo nhiệt, quay vòng với cuộc sống. Hà Nội mùa hè là khoảng thời gian nóng nực nhất trong năm. Ngoài đường nhiệt độ thấp nhất rơi vào khoảng 39 độ. Nếu không có việc gì quá quan trọng mọi người không ai muốn ra đường trong thời tiết nắng nóng như vậy.

 Ngôi nhà chứa đựng sự cô đơn

Người cô đơn mà tôi biết

Tôi sống ở Hà Nội khoảng 25 năm rồi. Có lẽ mùa mà tôi không thích nhất đó là mùa hè. Hôm nay là thứ 7, tôi đi làm buổi sáng và đến trưa tôi sẽ được tan làm. Giữa trưa hè nắng nóng, tôi nhanh chóng lấy xe từ cơ quan di chuyển nhanh về nhà.  Ngoài trời. oi bức,ngột ngạt như muốn thiêu cháy mọi thứ. Trên con đường về nhà, tôi đi qua một con đường cạnh ủy ban nơi mà tôi sinh sống tôi thấy chú Ba đang ngồi trước cửa nhà nhìn một thứ gì đó xa xăm.

Hoàn cảnh của chú

Chú Ba, nói thật thì tôi không biết chú là ai cả, chỉ biết rằng khi tôi còn nhỏ tôi đã thấy chú sống ở đây rồi. Chú ở một mình trong ngôi nhà đơn sơ mà khi đất ở đây chưa được quy hoạch. Chú không người thân, không con cái, mà chỉ có một mình. Được biết, chú đã bỏ nhà đi khi còn trẻ, rồi giờ đây tuổi cao, sức yếu, không còn làm lụng được nữa chú đành phải trú tạm tại căn nhà nhỏ ấy. Căn nhà gạch đó tôi nghĩ rộng khoảng 10 mét vuông. Nhưng nó chính xác chỉ là một mái hiên để che nắng, che mưa, là chốn dung thân của chú thôi. Căn nhà không điện, không nước, không một đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Đồ đạc của chú hầu như không có, chỉ một chiếc giường nhỏ và vài bộ quần áo trong chiếc túi rách.

Hiện nay, chú tuổi cao, sức yếu hơn nữa lại không thấy rõ đường. Hàng ngày chú ra ngoài mua đồ ăn về nhà để qua ngày. Nhìn chú như vậy ai ai cũng thương, mọi người thường tự hỏi rằng tại sao chú lại sống như vậy, nhưng không ai biết câu trả lời vì hiện tại chú đã không còn minh mẫn, không còn nhớ ký ức ngày xưa nữa rồi.

Sự giúp đỡ của những người tốt bụng

Cuộc sống đã tốt hơn trước

Hoàn cảnh của chú như vậy, ai cũng đau lòng và thương cảm, ai có tấm lòng tốt thì đều giúp chú một chút không cái này thì cái kia. Cơ quan phường nơi tôi sinh sống biết được hoàn cảnh của chú như vậy cho nên khi xây dựng dự án gần đấy liền tu sửa lại ngôi nhà cho chú.

Giờ đây, ngôi nhà đã được lát xi măng dưới nền. Tường bao quanh cũng đã được sơn sửa lại cho khang trang hơn. Mái nhà cũng đã lợp lại để khi mưa gió chú không phải khổ. Chú sống bằng tiền trợ cấp mà ủy ban huy động, quyên góp ủng hộ chú. Khi mắt chú không còn nhìn rõ đường, mỗi sáng chú cầm gậy để đi ra chợ mua đồ ăn. Mọi người thấy chú, người nào cũng giúp một ít. Người dúi cho chú ổ bánh mì, người thì dúi cho chú ít giò, chả, người thì cho chú ít nước. Ai ai cũng đều thương cảm và muốn giúp đỡ chú một ít.

Niềm vui của chú

Học sinh gần đấy mỗi khi tổ chức trực nhật, vệ sinh, dọn dẹp đường phố xung quanh trường thì các em đều đến khu vực nhà của chú để quét dọn. Người thì nhổ cỏ xung quanh nhà, người thì quét khu vực sân. Các em cũng thường tới đấy để trò chuyện với chú sau giờ tan học. Mỗi lần các em đến chú vui lắm, chú vui đến rơi nước mắt. Chắc đã từ lâu rồi chú không nhận được nhiều tình cảm đến vậy. Lúc chú minh mẫn lại nói được mấy câu chuyện ngày xưa. Chú bảo:” Ngày xưa chú nghịch lắm, không nghe lời bố mẹ, thầy cô nên giờ mới khổ thế này”. Đằng sau lời nói đó có lẽ là cả một câu chuyện dài với biết bao cảm xúc.

Rồi chuyện gì cũng sẽ qua

Giờ đây, chú đã nhận được nhiều tình cảm, sự chia sẻ của mọi người. Chú cũng đã cười nhiều hơn trước. Những con người tốt bụng đã giúp đỡ và quan tâm chú. Và có lẽ đây là niềm vui cuối cùng trong cuộc đời của chú Ba.

 

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay