Một nét bình dị đơn sơ, một chút ít xưa thân mật, cả nhà quây quần ngồi trông nồi bánh chưng, cùng nhau chuyện trò về năm cũ, san sẻ những dự tính cho năm mới, cùng nhìn ánh lửa bừng sáng, thổi những niềm tin và kỳ vọng …“ Một bếp lửa chờn vờn trong sương sớm. Một bếp lửa ấp iu nồng đượm … ” mỗi lần đọc những vần thơ ấy đều gợi cho tôi nhớ rất nhiều về tuổi thơ với những đám khói thổi lên từ những bếp, về mẹ hiền của tôi .
Với nhiều người, bếp lửa thường gắn những kỷ niệm về bà, còn với tôi, nó gắn với mẹ, người mẹ đã quyết tử cả cuộc sống vì con, mẹ đã không bỏ rơi tôi khi tôi vấp ngã, đã kiên trì giúp tôi tìm lại niềm tin yêu đời sống. Mỗi ánh lửa được nhen lên là sự hiện hữu cho tình thương vô tận của mẹ .
Ở thành phố này rất khó có thể nhìn thấy những đám khói đó vì người ta không còn phải nhóm lửa mà thay vào đó là việc sử dụng các thiết bị hiện đại hơn như bếp ga, bếp từ, lò vi sóng… có chăng những hình ảnh này chỉ được thấy ở các vùng quê trong đó có nhà tôi. Ánh lửa hồng vẫn được mẹ tôi nhóm đều mỗi buổi sáng, chúng tôi bảo mẹ đã lớn tuổi rồi, mẹ hãy nghỉ ngơi đi hoặc hỏi lại mẹ, sao mẹ không dùng siêu điện, sao mẹ không bật bếp ga, nhưng mẹ gạt đi, mẹ bảo đó là niềm vui của mẹ, mấy đứa cứ để mẹ làm. Những lúc như thế lại thấy thương mẹ nhiều hơn…
Đã lâu rồi tôi chưa được ngửi hơi khói nồng bếp lửa, chưa được cảm nhận không khí buổi sáng ngắm những đám khói từ phía xa… mấy năm đi học trên thành phố, rồi đi làm cũng chẳng còn thấy nữa. Cũng đã rất lâu rồi, gia đình chưa được đông đủ, mọi người trong nhà đều có công việc riêng, phải tha hương kiếm sống nên ít có dịp quây quần đủ gia đình, chỉ mỗi độ xuân về là khoảng thời gian gia đình được tụ họp, cái cảm giác ngồi trông nồi bánh chưng thật là thích, ánh bếp lập loè, mọi người cười nói. Cảm giác hạnh phúc đến lạ, ôi bếp lửa hồng, bếp lửa thiêng liêng.
Khoảnh khắc đầu năm thật ý nghĩa, ánh lửa hồng được nhóm lên vào ngày mồng một như ánh lửa nhóm lên niềm tin và hy vọng cho một năm mới nhiều may mắn, một khởi đầu mới cho ngày mai tươi sáng. Mẹ bảo, ngày nay hiện đại rồi người ta không cần phải nhóm lửa nữa nên việc nhóm và giữ lửa không còn được thực hiện ở nhiều nơi, nhưng riêng với tôi và gia đình vẫn giữ mãi truyển thống này, mẹ bảo giữ được lửa còn hồng đến ngày mồng Ba Tết là giữ được may mắn cho cả năm. Thời gian trôi đi và điều đó dần đi vào tiềm thức tôi lúc nào không biết.
Tôi đã lớn và hoàn toàn có thể tự lập được nhưng với mẹ, tôi vẫn chỉ là một đứa con gái nhỏ xíu, mẹ vẫn lo cho tôi từng ly từng tý một, những ngày nghỉ về thăm nhà tôi vẫn thấy mẹ nhóm lên ánh lửa hồng vào mỗi sáng để nấu thức ăn cho tôi .
Mùa xuân à, xuân đến nhanh đi, cho cây lá đâm chồi nảy lộc, cho niềm yêu thương đong đầy, cho niềm hân hoan đoàn viên, cho ánh lửa rực sáng …