Chapter 03
Sĩ quan bị thương
Ngô Thế Huân nói rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện thông thường, Biên Bá Hiền nghe vậy thì sững sờ, nói năng lắp bắp .
“Cậu, cậu.. .”
Mặt cậu đỏ bừng, Ngô Thế Huân chậc một tiếng rồi cầm tài liệu trên bàn lên xem .
“ Lát nữa có một ca tiểu phẫu, sẵn sàng chuẩn bị đi. ” Nói xong liền đứng lên .
Biên Bá Hiền hung hăng cắn một miếng bánh quẩy, nhìn chằm chằm vụn bánh trong tay .
“ Diễn sâu cái gì chứ ! Nhóc con xấu xa. .. ! ”
Ngô Thế Huân đang sẵn sàng chuẩn bị ngừng hoạt động liền dừng tay, khước từ không nói gì, người này đã 26 27 tuổi rồi nhưng vẫn ấu trĩ như vậy. . .
Rõ ràng hắn nhỏ hơn 2 tuổi nhưng lại trưởng thành hơn nhiều, hơn thế nữa người nọ trên danh nghĩa còn là thầy của hắn, tối thiểu cũng phải ra dáng một chút ít chứ, nhưng đây lại không .
Thật không biết tại sao đối tượng người tiêu dùng xem mắt của anh ấy lại chịu được .
Biên Bá Hiền ở trong phòng ăn rất vui tươi, điện thoại thông minh trên bàn đùng một cái vang lên, Biên Bá Hiền ngậm bánh rán liếc mắt nhìn .
“ Ca. .. Anh vẫn đang ăn ? ! ”
Nghe được Ngô Thế Huân có vẻ như rất gấp gáp, Biên Bá Hiền cảm thấy có chút kỳ quái, Ngô Thế Huân thông thường rất bình tĩnh, trong lòng có dự cảm chẳng lành, cậu không hề không tráng lệ nữa .
“ Cậu đừng gấp, sao vậy ? ”
Ngô Thế Huân ở đầu dây bên kia hình như đang chạy, hắn khẽ thở dốc, thanh âm hơi rung “ Anh mau tới đây đi, ở đây có một Alpha trong quân đội bị thương nghiêm trọng. .. cần phải phẫu thuật gấp. ”
“ Cái gì. .. ? ”
Đầu Biên Bá Hiền trống rỗng mất vài giây, lần trước người của quân đội bị thương, bận rộn mấy ngày không được chợp mắt mà vẫn suýt bị khai trừ giờ nghĩ lại vẫn còn sợ. Bởi vì không cứu được nên Biên Bá Hiền bị đình chỉ công tác làm việc mấy tháng, từ đó đến giờ cậu không làm những ca phẫu thuật lớn nữa .
“ Anh. .. ” Biên Bá Hiền không biết mở miệng như thế nào, cổ họng giống như bị nghẹn lại, đạo đức nghề nghiệp của một bác sĩ chính là bất kể khi nào cũng phải cứu người trước, nhưng do tại thất bại lần trước nên Biên Bá Hiền không dám làm phẫu thuật lớn nữa .
Ngô Thế Huân thở dài, hắn không biết nên an ủi Biên Bá Hiền như thế nào, đây dù sao cũng là vết thương lòng của cậu ấy. “ Anh nên biết, phẫu thuật mà thiếu anh thì tỷ suất thành công xuất sắc là bao nhiêu. ”
“. .. ”
Nghĩ đến chuyện trước kia Biên Bá Hiền có chút mặc cảm, cậu không hề đồng ý được một người đã thất bại lại đi làm chuyện đó .
“ Anh. .. ”
“ Suy nghĩ kỹ đi, 10 phút nữa khởi đầu. ”
Điện thoại bị ngắt, Biên Bá Hiền cầm điện thoại cảm ứng không biết nên làm gì, cậu đùng một cái cảm thấy chua xót, vô lực vùi đầu vào cánh tay .
“Bác sĩ Ngô, bác sĩ Biên sẽ đến chứ? Thượng tá cứ giục mãi.. .”
“ Chờ một chút ít, anh ấy sẽ đến. ” Ngô Thế Huân liếc ra bên ngoài, thấy cô y tá đang lý giải gì đó với một người đàn ông .
Có thể nhìn thấy khuôn mặt tráng lệ hờ hững của người đàn ông biểu cảm không tốt lắm, Ngô Thế Huân nhìn chằm chằm hắn một lúc rồi mắt đối mắt .
Nhưng người đàn ông không dừng lại ở trên người hắn lâu, sau đó Ngô Thế Huân nghe thấy tiếng cửa mở, Biên Bá Hiền hấp tấp vội vàng đi vào, thấy người đứng bên ngoài thì thoáng sửng sốt .
Hai người hình như có quen biết, đối phương cũng có chút kinh ngạc .
Ngô Thế Huân nhíu mày, bầu không khí này. .. có vẻ như có gì đó mờ ám .
Biên Bá Hiền đóng cửa lại mở đèn phẫu thuật, cậu hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên trang nghiêm .
“ Bắt đầu đi. ”
Phác Xán Liệt đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, lần này người bị thương là cấp dưới của hắn, cậu ta vì cứu một quân y Omega bị bắt cóc mà bị trúng đạn của quân địch .
Lúc cứu viện tới cậu ta đang hấp hối, nếu như lần này không cứu được hắn sẽ mất đi một thuộc hạ trung thành với chủ, đây là một tổn thất rất lớn so với Phác Xán Liệt .
Thật ra thì vừa qua hắn sắp không khống chế được cơn giận, bệnh viện trì hoãn mãi không chịu cứu người, hắn không có nhiều kiên trì, thật sự nếu không mở màn phẫu thuật có lẽ rằng hắn sẽ cho nổ tung cái bệnh viện này .
Sắc mặt không tốt liếc vào phòng phẫu thuật, nhìn bác sĩ bên trong bình tĩnh một chút ít cũng không gấp gáp, Phác Xán Liệt nhíu mày muốn đi vào nói phải trái thì bị một người vội vã va phải .
“ Xin lỗi. .. Làm ơn cho tôi qua — ”
Phác Xán Liệt bị va phải lùi về phía sau mấy bước, sau khi đứng vững định quay lại phỏng vấn người nọ, vừa định mở miệng thì ngây ngẩn cả người .
Nếu như mắt hắn không có yếu tố thì người này chính là vị tiểu mơ hồ ngày hôm qua .
Thấy cậu ấy trợn mắt nhìn mình, Phác Xán Liệt thật sự không muốn bật cười trong trường hợp trang nghiêm như thế này, Biên Bá Hiền cũng không nhìn hắn lâu, đẩy cửa đi vào .
Phác Xán Liệt đùng một cái cảm thấy, duyên phận giữa hắn và tiểu mơ hồ này vẫn chưa hết. . .
Vừa nghĩ tới ngày trong ngày hôm qua cậu ấy đỏ mặt gọi mình là ca ca, bụng dưới của Phác Xán Liệt lại lấm tấm nóng lên .
Liên tưởng tới bộ dạng tráng lệ phẫu thuật của cậu ấy, cũng rất mê hoặc. . .
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …
Có liên quan