Con người tất cả chúng ta chính là một sinh vật nhỏ bé giữa đời bơ vơ. Nơi cuộc sống muôn vàn là những ngã rẽ của khổ đau và nghĩa vụ và trách nhiệm, ai cũng phải đương đầu nhưng không phải ai cũng cam lòng, bởi vậy nên tất cả chúng ta cứ khắc khoải nghĩ về những ngày rất lâu rồi, là ngày còn mộng mơ với tâm hồn chưa có bụi trần sỏi đá, ngồi hát mây bay ngang trời. Phải chăng ở một góc nhìn nào đó, rất nhiều người trong tất cả chúng ta đều chỉ là những đứa trẻ lớn xác ! Ở Nhật Bản, cứ đến 20 tuổi, những bạn trẻ sẽ tham gia một ngày lễ lưu lại ngày mà họ chính thức được coi đã bước sang tuổi trưởng thành với rất đầy đủ quyền và nghĩa vụ và trách nhiệm của công dân. Còn ở Nước Ta, có lẽ rằng đó chính là buổi lễ tốt nghiệp cấp ba, lưu lại cho những đứa trẻ chính thức trở thành người lớn. Thế nhưng đó chỉ là một dấu mốc được đặt ra từ hội đồng, bởi mỗi người có một độ tuổi riêng để trưởng thành, có người chưa đến 20 tâm lý đã già dặn chín chắn, cũng có người tuy đã 20, tâm hồn hãy còn mong manh như một đứa trẻ.
Bởi vì, “Trưởng thành không chỉ là quá trình lớn lên về mặt thể xác, đó còn là quá trình đấu tranh dai dẳng trong tâm thức. Trưởng thành chính là học cách buông bỏ, chấp nhận hiện thực, để lý trí dẫn dắt nhưng vẫn giữ được sức nóng của con tim”.
Đó là một quy trình đấu tranh không thuận tiện, cần rất đầy đủ sự kiên cường và tráng lệ. Thật ra thì đời sống này được kiến thiết bởi nhiều sự đấu tranh. Từ đại chiến tiên phong để trở thành kẻ duy nhất được hình thành thân xác, đến đại chiến của sự lớn lên, đi qua hàng trăm lần mất mát. Sự mất mát khiến tất cả chúng ta vỡ vụn, trưởng thành giống như một quy trình mất đi không ngừng vậy. Và để rồi “ Sống ” trở thành một việc thật buồn thương và mỏi mệt. Trong vô vàn những nỗi do dự ấy, vui buồn lẫn lộn, không ít người sẽ luôn tự đặt ra cho mình một câu hỏi “ Vì sao tất cả chúng ta phải trưởng thành ? ”. Phải chăng chỉ để nhận ra rằng cuộc sống không giống như câu truyện cổ tích mà tất cả chúng ta thường đọc nơi công minh và lẽ phải luôn luôn thắng lợi, mà nó là tổng hòa đầy ắp khó khăn vất vả, bươn chải, là một sự bào mòn không ngừng những giấc mơ, và hoàn toàn có thể đó cũng là quy trình diễn ra không ngừng của sự mất mát. “ Chúng ta sẽ đánh mất nhiều thứ kể từ ngày sinh ra cho đến lúc lìa đời “.
Trong cuốn sách “ Chúng ta đều sợ trưởng thành ”, Hyenan Kim đã rất khôn khéo lồng ghép cái nhìn nghiên cứu và phân tích dựa trên tâm lý học với giọng văn êm xuôi, mềm mịn và mượt mà như một dòng chảy, chảy từ từ và hiền hòa vào trong tâm lý người đọc. Thành công của một cuốn sách không đơn thuần nằm ở cách lựa chọn nội dung độc lạ, nó còn ở cách hành văn, cách tác giả thổi hồn vào những con chữ. Luôn có cảm xúc lối hành văn của Hyenan Kim giống với một vài tác giả lãng mạn của Nước Ta, mặc dầu chỉ là một xúc cảm mang tính cá thể, nhưng ẩn trong từng câu chữ, cái lối viết như có nhạc, có thi, có họa cứ hiện lên. Để nói về nỗi đau trưởng thành, nỗi dày vò của tâm lý, Hyenam Kim đã thật sự xuất sắc trong việc sử dụng ngôn từ để nói lên việc hoàn toàn có thể việc phải lớn lên làm tất cả chúng ta sợ hãi, xong nó không hề ngừng lại. Thay bằng việc chống lại nó thì ta trọn vẹn hoàn toàn có thể chọn cho mình cách đối lập đúng nhất. Bởi vì cuộc sống sẽ vẫn trôi nên cũng đừng quá cưỡng cầu. Vậy thế nào thì là đúng ?
Trong cuốn sách này, tác giả dường như muốn nói với chúng ta rằng không có gì đúng và sai cho một người trưởng thành. Không lên án ai cả khi họ còn thấy sợ hãi, cũng không tung hô những người sớm đã biết phải làm gì.
Bên trong cuốn sách của mình, Hyenam Kim không đánh đồng và triệt tiêu đi khát vọng thành công xuất sắc của giới trẻ, bà chỉ đang cố giúp những người trẻ dù có bị đời sống va đập mạnh đến cỡ nào thì cũng vẫn được sức nóng của con tim. Chỉ khi niềm tin vào cái đẹp cùng ta lớn lên, tất cả chúng ta mới thực sự trưởng thành. “ Chúng ta đều sợ trưởng thành ” là một cuốn sách thâm thúy và tinh xảo về tâm tư nguyện vọng của những người trẻ tuổi đang lạc lối ở những bước đi tiên phong của cuộc sống. Với những gánh nặng đang đợi bạn phía trước, đừng sợ, vượt qua được sẽ là niềm vui, sự tự do và quyền tự quyết so với cuộc sống mình, cũng là món quà lớn nhất mà sự trưởng thành đem đến cho bạn.