Hai vợ chồng họa sỹ tại khoảng trống triển lãm An và Huy – Ảnh : HUỲNH VYBạn bè và truyền thông online ưu tiên dành khuyến mãi những mỹ từ như ” đôi uyên ương nghệ thuật và thẩm mỹ “, nhưng với An và Huy, họ chỉ đơn thuần là đôi bạn sát cánh, là hai mảnh ghép bất toàn tìm thấy nhau để về chung nhà và cùng vun đắp tổ ấm giữa một khu vườn xứ Huế bình dị .
Điểm tựa của cuộc đời
Có lẽ những ai từng đi qua trắc trở bất an của đời sống vô thường thì càng thêm trân trọng đến mức cẩn trọng nâng niu hạnh phúc hiện tại từng chút một, “chẳng muốn xô lệch dù chỉ một li” như cách chị An, anh Huy đang gìn giữ.
” Tụi mình biết nhau từ năm 2000, mình là học trò của anh trong lớp luyện thi vào trường mỹ thuật ” – chị An tủm tỉm cười khi kể lại mối duyên đặc biệt quan trọng của hai người từ hơn 20 năm trước. Khi đó, anh Huy ( sinh năm 1976 ) đã là sinh viên sắp ra trường, còn chị An ( sinh năm 1983 ) là cô học trò năng lực và đầy đam mê. Cả hai còn là đồng hương ở Đồng Hới .Biết nhau thế rồi thôi. Mỗi người lại lao vào vào những lối rẽ riêng, mãi đến 11 năm sau mới gặp lại trong một triển lãm nhóm ở Huế. Chị An và anh Huy đều đã có mái ấm gia đình, mỗi người đều có một cô con gái và đều không may mất đi ” nửa kia ” trong lúc con còn rất nhỏ .” Bé Gia Hân con mình lúc đó mới hơn 2 tuổi. Bé Tùng Hiên con anh còn chưa đầy tuổi. Chẳng ai nghĩ đời sống lại nguy hiểm và dở dang như vậy. Lúc đó, tụi mình tìm thấy nhau như điểm tựa của cuộc sống chứ chẳng phải tình yêu gái trai .Anh cho mình sự ấm cúng sẻ chia, sự đồng điệu trong tâm hồn và tôn trọng cái tôi thẩm mỹ và nghệ thuật. Hơn hết là tụi nhỏ thích nhau. Khi thấy bé con yêu quý quấn quýt bên anh, mình hiểu mình đã suôn sẻ tìm được chốn bình an ” – chị An tâm sự .Mọi thứ cứ tự nhiên đến như thế. Từ sự đồng điệu trong tình yêu thẩm mỹ và nghệ thuật, sát cánh vượt qua những nỗi niềm không toàn vẹn, đặc biệt quan trọng là tình cảm dành cho hai cô con gái đã kết nối anh chị lại với nhau. Đến năm năm trước, bé út Kim Ngân sinh ra .Mái ấm nhỏ của mái ấm gia đình An – Huy luôn đầy ắp tiếng cười của 3 cô con gái và một người mẹ ” được cưng như con gái “, cùng một anh chồng ” cưng vợ thái quá ” ( chị An vừa cười, vừa trêu anh Huy đầy nghịch ngợm ) .” Bạn bè hay nói mình sướng vì vừa được yêu vừa được anh lo hết việc nhà, đưa đón con đi học, lại còn chăm chút vợ từng li từng tí, chở mình đi làm, luôn cho mình khoảng trống để sáng tác, căng sẵn toan cho mình vẽ … Ở bên anh mình được cười nhiều, ít phải tâm lý, tự do không gò bó ” – chị san sẻ .Vừa vặn làm thế nào, hai cái tên của anh chị ghép lại cũng là cùng bình yên trong tình yêu và cùng tỏa sáng, là An và Huy. ” Sau triển lãm chung ” Men đàn bà ” năm 2017 ở TP.HN, tụi mình quyết định hành động khi nào còn sống với nghề vẫn sẽ ưu tiên làm triển lãm cùng nhau, nếu được thì 5 năm một lần, và đây là lần thứ hai .
Tất nhiên, tụi mình vẫn sẽ có những triển lãm cá nhân để ghi dấu ấn nghệ thuật của riêng mỗi người, còn triển lãm chung là dấu mốc để kỷ niệm những chặng đường cả hai đã lựa chọn và đồng hành với nhau” – chị An chia sẻ về những dự định sắp tới.
Và những mảnh ghép chẳng muốn tách rời
Có những khoảng chừng lặng đời sống chẳng cần kể lể dài dòng nhưng vẫn hoàn toàn có thể tưởng tượng đằng sau đó là bao nhiêu khó khăn vất vả và nỗ lực. Sự nối kết hai mái ấm gia đình đơn lẻ kéo theo rất nhiều mối quan hệ nội ngoại đôi bên, những tế nhị giữa chung và riêng, rồi áp lực đè nén về kinh tế tài chính khi cả hai đều là họa sỹ .Có những tiến trình chật vật cả nhà 4 người gói ghém trong căn nhà thuê, mỗi ngày đều nỗ lực thao tác từ sớm đến tối, vun vén từng chút một để cả hai liên tục được sáng tác. Chị An từng ví anh và chị như đang nắm hai đầu sợi dây cao su đặc, căng quá không được mà chùng quá cũng không xong, phải luôn nỗ lực giữ cân đối .3 đứa con cũng được dạy cho cách sống tự lập từ sớm, tự lựa chọn những điều mình thích và tự biết nhìn vào ba mẹ để trân trọng đời sống, nỗ lực mỗi ngày và chăm sóc lẫn nhau. Cũng phải mất vài năm đến khi anh chị mở màn bán được tranh và đời sống dần dễ thở hơn .Rồi cả hai tìm mua một mảnh đất nhỏ ở xa TT thành phố Huế, ngay cạnh lăng Tự Đức để xây nhà. Lại liên tục góp nhặt từ từ như chim xây tổ, mỗi lần góp đủ thì xây thêm một đoạn, sau cuối mới có được mái ấm nhỏ như hiện tại .” Mỗi khi có kỷ niệm gì đặc biệt quan trọng, tụi mình lại cùng đi mua một cái cây. Mình thích cây để hoàn toàn có thể liên tục vun trồng, chăm nom trong vườn nhà. Món quà tiên phong anh Tặng Ngay mình cũng là một chậu hoa hồng. Từ đó, mình đã vẽ rất nhiều tranh về hoa trước khi chuyển sang vẽ về phụ nữ. Anh đã cho mình bình an và đồng cảm từ những điều li ti như vậy ” – chị An khẽ giọng tâm sự .Kiệm lời nhưng chỉ cần thấy chị An Open là anh Huy lại có ngay một câu tếu táo để vợ bật cười. Vì với anh, trong nhà quan trọng nhất là ngày nào cũng phải có nụ cười .
Còn niềm vui, còn bình an thì bất kể điều gì cũng có thể vượt qua. Những va chạm đều trở thành chuyện nhỏ, lớn hơn là vẫn được sống với nghề, sống được bằng nghề và luôn có một người đồng hành trong hành trình sáng tạo.
” Tất nhiên, đời sống nào mà chẳng có va đập, nhất là một mái ấm kết nối từ hai thực trạng độc lạ. Thách thức nhất là làm thế nào dung hòa hai mái ấm gia đình nên một và vẫn giữ được cái tôi nghệ sĩ của riêng mỗi người .Mình nghĩ chỉ hoàn toàn có thể bằng tình yêu thương hết mực, luôn đặt mái ấm gia đình lên số 1, kiên trì, tôn trọng và san sẻ mọi điều cùng nhau “, anh Huy đúc rút ngắn gọn bằng chất giọng trầm và chậm rãi.
Cảm ơn Pika TTO – Sự Open của bé Pika – đứa con đầu lòng đã chào đời ở thai kỳ tháng thứ 7 – đã dìu đôi vợ chồng nghệ sĩ múa Hoàng Yến – Tỉnh Thái Bình lướt qua những ngày gian khó.