Thời gian có giúp con người ta trưởng thành?

Tác giả:

blogradio.vn – Có lẽ khi lớn lên, khi trưởng thành hơn, con người ta sẽ phải tập sống với những suy tư, trăn trở mà họ không thể, cũng như không biết chia sẻ cùng ai.

***

Điều mà người ta nói có thật sự đúng, liệu rằng đi qua cơn mưa sẽ thấy được cầu vồng ?
Hay đó đơn thuần chỉ là câu an ủi nhất thời, dành cho những kẻ đã dầm mình trong quá nhiều những cơn mưa, nhưng vẫn chưa một lần được nhìn thấy những sắc tố lộng lẫy, huyền ảo từ ánh cầu vồng .
Cuộc sống này chưa khi nào là thuận tiện, là công minh cả .
Không phải đi qua cơn mưa là bạn sẽ thấy được cầu vồng, không phải cứ đau khổ thật nhiều là sau này bạn sẽ có được niềm hạnh phúc. Càng không phải cứ thương và mong nhớ mãi về một người, là sẽ có một ngày người đó thương và mong nhớ lại bạn .

Trong đời sống có muôn vàn những ngã rẽ, có hàng ngàn con đường để bạn lựa chọn … Nhưng trong số những ngã rẽ, những con đường ấy, có một con đường mà bắt buộc ai trong tất cả chúng ta cũng phải bước qua .
Con đường ấy mang tên là trưởng thành. Một con đường khó khăn vất vả, có nhiều lắm những tổn thương, và sự mất mát … Và rồi khi đi qua con đường ấy, khi đã mang trong mình quá nhiều những tổn thương, mất mát thì liệu tôi và bạn có được bù đắp ?
Điều này tôi chẳng biết, nhưng chắc như đinh khi ta đã bước tiến trên con đường ấy, là ta sẽ không hề dừng lại, cũng như không thể nào quay về nơi khởi đầu .
Bạn biết không !
Trên con đường trưởng thành ấy, tôi đã phải trải qua những lần ly biệt không được báo trước. Có vài người, tôi đã từng nghĩ rằng họ sẽ chẳng khi nào rời xa tôi … Nhưng qua bao sóng gió của cuộc sống, qua sự chia cách của dòng thời hạn, ở đầu cuối tôi và họ cũng thành lạ lẫm ! Thành những người từng thương, từng đi cùng nhau trên một đoạn đường .
Trên con đường trưởng thành ấy, tôi biết được rằng, niềm kỳ vọng đôi khi không tốt như lời người ta vẫn thường nói. Có những thứ ta kỳ vọng càng nhiều, đến khi nó không được như ta mong đợi thì nỗi đau, nỗi tuyệt vọng trong ta càng lớn .
Trên con đường trưởng thành ấy, tôi đã biết yêu thương một người là như thế nào. Tôi sẽ không liên lạc với họ, không bộc lộ sự nhớ nhung, chăm sóc đến họ khi điều đó làm họ lo ngại hay không vui. Mà tôi chỉ hoàn toàn có thể lặng nhìn theo bóng họ, bí mật cầu nguyện cho họ được bình an .
Trên con đường trưởng thành ấy, có những đêm đơn độc. Những đêm dù người đã mệt nhoài, dù đã rất muốn ngủ để lòng được thảnh thơi hơn. Nhưng rồi, tôi vẫn không hề chợp mắt vì những tâm lý, đắn đo cứ vây quanh tâm lý tôi .
Trên con đường trưởng thành ấy, tôi cũng hiểu được rằng trên đời này không có gì là mãi mãi. Mãi mãi nhiều lúc chỉ là một vài khoảnh khắc, được khắc ghi trong trái tim ta .
Tôi biết trên con đường trưởng thành ấy, càng đi sẽ càng cảm thấy căng thẳng mệt mỏi. Sẽ có nhiều thêm những trăn trở, phiền muộn và những câu truyện khiến ta đau lòng .
Nhưng những điều đó ta lại không hề nói ra …

Phải chăng cuộc sống bây giờ bận rộn quá, nên chẳng còn ai có nhu cầu hay thời gian để lắng nghe những âm vang đau đớn, buồn bã từ trái tim của một người nữa.

Có đôi lần tôi ước, giá mà trong một khoảnh khắc thôi, có ai đó ngồi lại bên tôi. Để tôi được nói ra hết, nói những điều mà bấy lâu nay tôi đã giữ trong lòng .
Giờ đây tôi muốn được nói ra những điều mà tôi đang lắng lo, đang phải chịu đựng. Tôi muốn nói là tôi sợ, sợ khi nghĩ đến thứ gọi là tương lai … Và tôi muốn nói về những dự tính, những giấc mơ còn đang ấp ủ trong tôi .
Những con người ngoài kia, những người mà tôi đã quen biết. Nói với họ, liệu có được không ?

Họ có sẵn lòng để san sẻ cùng tôi, hoàn toàn có thể bỏ lỡ những thứ họ cho là quan trọng để ngồi lại bên tôi ! Họ hoàn toàn có thể cho tôi những lời khuyên thật chân thành, hay họ sẽ nghĩ tôi là một đứa ngốc. Họ sẽ cười cợt sau sống lưng tôi, rồi lại kể câu truyện của tôi cho một ai khác .
Mà thôi nói ra những đau đớn, buồn vương đang mang trong lòng, cũng chẳng để làm gì. Khi sự lắng nghe chỉ là phép lịch sự và trang nhã, nói ra để mà làm gì, khi không có sự đồng cảm, cảm thông ở trong câu truyện ấy .
Có lẽ khi lớn lên, khi trưởng thành hơn, con người ta sẽ phải tập sống với những suy tư, trăn trở mà họ không hề, cũng như không biết san sẻ cùng ai .
Tôi còn một nơi gọi là mái ấm gia đình, nơi ấy đã cho tôi tình yêu thương và sự ấm cúng. Nhưng nhiều lúc với mái ấm gia đình, tôi lại chẳng thể nói ra những điều sâu kín ở trong lòng mình .
Tôi chẳng thể nói với họ là tôi đang buồn, đang muốn gục ngã. Chẳng thể nói là tôi stress lắm ! Tôi không muốn bước tiếp, trên con đường mang tên trưởng thành này nữa .
Tôi chẳng làm vậy được ! Không thể để mái ấm gia đình tôi lo ngại hay lo ngại vì những câu truyện, vì những vết thương của riêng tôi .
Gia đình tôi cũng sẽ có những vết thương, những xót xa riêng trong lòng của họ. Họ cũng chọn cách không nói ra những điều đó, những điều khiến họ tổn thương, hay tuyệt vọng … Vậy vết thương này cùng những câu truyện đau lòng của tôi, cứ để tôi giữ lấy .
Nói ra những chuyện đau lòng, cũng chẳng làm ta bớt đau hơn. Kể ra vết thương ta đang mang, cũng không hề khiến cho những vết thương ấy lành lại .
Ai cũng vậy thôi, thoáng nhìn có vẻ như bình thản, yên vui. Thật ra bên trong mỗi con người tất cả chúng ta là những vụn vỡ, nhưng chẳng ai biết, và cũng chẳng có một ai muốn biết .
Cuối cùng tất cả chúng ta cũng phải đồng ý, và giữ lại toàn bộ những điều đó ở trong lòng mình. Chúng ta vẫn sống, vẫn mỉm cười hằng ngày và giờ ta còn biết cách giấu những tâm tư nguyện vọng, xúc cảm thật vào trong .
Thì ra tưởng thành chính là như vậy ! Cứ nghĩ là rất đơn thuần, cứ nghĩ khi thời hạn trôi qua, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Nhưng nào ngờ, trưởng thành lại là một quy trình đau đớn và có không ít những mũi dao nhọn chờ ta ở phía trước .

© Lưu Ly – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 479: Hành trình của hạnh phúc

Source: https://vvc.vn
Category : Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay