CUỘC GẶP GỠ DIỆU KỲ

– Hè năm nay chán nhỉ?
Nhớ mọi năm giờ này gia đình tôi đang đi du lịch ở nước ngoài với các cô, các bác có cả ông bà nội ngoại nữa vui biết bao nhiêu nhưng năm nay dịch bệnh như này mọi thứ như xa vời hơn…
– Tôi lặng lẽ thở dài …
Bỗng Bố tôi đứng từ phía sau nói: “sang tuần sau về quê ngoại thăm bà nhé con…”
– Tôi lưỡng lự vẻ không hào hứng lắm nhưng vẫn gật gù đồng ý vì cũng chưa bao giờ dám cãi lại bố, bố tôi là người rất nghiêm khắc nhưng lại vô cùng tinh tế nên đa phần ông nói gì tôi cũng thấy đúng cả, Anh em tôi từ bé đến lớn đều nhìn vào bố để sống và học tập theo mà

Đúng 1 tuần sau gia đình tôi bắt đầu khởi hành về Buôn Ma Thuột, chuyến xe trở về đầu tiên sau 10 năm xa cách, ngồi xe mất 7 tiếng đồng hồ nên không khỏi mệt mỏi vì đoạn đường dài nhưng khi xuống đến nơi tôi thốt lên ngạc nhiên vì nơi đây khác  lạ quá, nó phát triển thật sự, tôi đến nơi này cách đây cũng 10 năm rồi khi đó Buôn Ma Thuột vẫn hoang sơ lắm, khi đó tôi mới 10 tuổi nhưng tôi vẫn nhớ rõ khung cảnh nơi đây lúc đó khá là vắng vẻ chứ không tấp nập ồn ào như Sài Gòn chốn thị
Đi sâu hơn nữa chúng tôi đến 1 thị trấn nhỏ trong phố cách nhà Ngoại khoảng 3km tôi và anh trai xin bố mẹ cho ra phố dạo chơi còn bố mẹ thì về nhà ngoại trước, Mẹ tôi không đồng ý nhưng Bố tôi nói: ” Bọn trẻ cũng không còn nhỏ nữa rồi …”

Vậy là Tôi với anh cả hí hửng đưa nhau ra phố cái nơi mà ngày nhỏ chúng tôi vẫn thường đến tôi nhớ không nhầm đó là khu chợ đêm rất lớn bán rất nhiều đồ đặc sản vùng miền như cà phê hạt, cà phê rang,xay… và nhiều loại quả tôi rất thích như sầu riêng, bơ, măng cụt …
xung quanh thì mọc lên chi chít các quán ăn, nhà hàng, quán cà phê trông khá sang chảnh nhìn qua phía đối diện có mấy salon tóc rồi các cửa hàng đồ hiệu trông rất hút mắt người nhìn, quả thực sau 10 năm nó thay đổi quá nhiều so với cái dáng vẻ xưa kia vốn có của nó

Đang ngơ ngác 1 lúc thì ngay phía sau có 1 tiếng nói thổn thức yếu ớt vang lên: ” cô ơi mua hộ con tờ vé số được không cô?”
Tôi giật mình quay người lại thì ra là 1 cậu bé, đoán tuổi cậu chừng 7-8 tuổi trở lại, trông em đen nhẻm, lem luốc, tay chân hơi thô ráp, đôi mắt đen láy nhưng sâu vào có lẽ do thức khuya nhiều, phía sau lưng có đeo thêm 1 cái túi rất to, tôi hỏi em: ” túi em đeo sau lưng làm gì thế? ” bé trả lời rất nhỏ nhẹ: ” dạ, Túi này để em lượm thêm ve chai trên đường ạ, vì có khi em đi cả ngày cũng không bán được tờ vé số nào..” rồi bé ngậm ngùi, Tôi khẽ nhạt nhòa vì thấy thương bé quá, Tây Nguyên này trời lúc nắng lúc mưa, nắng gió thất thường, 1 cậu bé nhỏ lang bạt khắp nơi như vậy quả thực không dễ dàng gì

Anh cả và tôi có ngỏ ý về nhà thăm bà của bé, bé đồng ý và dẫn anh em tôi về đi qua mấy con ngõ trong phố cuối cùng đến 1 con hẻm rất nhỏ loanh quanh mãi cũng đến 1 khu nhà nhỏ cuối ngõ trông khá lụp sụp có lẽ rất lâu rồi chưa được tu , vào đến bên trong thì gặp 1 bà cụ già nằm liệt trên giường tay chân thoải dài ra tôi đoán có lẽ đây chính là người bà cậu bé bán vé số kia nhắc đến, tôi tới gần hỏi thăm bà thì may mắn bà cũng còn tỉnh táo, bà kể lại hoàn cảnh gia đình bà ngày xưa cũng khó khăn lắm mà bố mẹ cậu bé tức là con trai và con dâu bà không may trong lúc đi làm bị tai nạn lao động và không qua khỏi, để lại trong nhà 1 mẹ già ốm yếu và đứa con thơ còn quá nhỏ, lúc đó thương con lại xót cháu bà không biết phải làm thế nào và cũng may mắn được bên đoàn nhà nước quan tâm hỗ trợ chính sách nhưng số tiền đó vẫn không đủ, 1 phần bà già ốm yếu thuốc thang nhiều, 1 phần cháu còn quá nhỏ cần tiền cho cháu đi học hoặc chí ít cũng lo đủ ăn cho bé…, nói đến đây 2 bà cháu không kìm được  mà vỡ òa lên khóc, cảm xúc lúc đó khiến Anh và tôi không khỏi xót xa cũng mủi lòng khóc theo

Sau hôm đó tôi đã suy nghĩ rất lâu, hình ảnh đứa bé và người bà tội nghiệp cứ quẩn quanh trong suy nghĩ của tôi như 1 cái cơ duyên nào đó tôi quyết định muốn thay đổi cuộc sống của họ giúp họ có 1 mái ấm tình thương thứ 2

ngày hôm sau tôi cùng anh trai đến thực hiện kế hoạch nhỏ đó là sửa soạn lại hết căn nhà cho 2 bà cháu, đồ dùng trong nhà chủ yếu là chúng tôi vận động quyên góp được từ người quen, cũng có 1 số chúng tôi bỏ tiền tiết kiệm ra mua được để giúp bà cháu có nơi ở an toàn hơn,tốt hơn. Sau đó tôi có kêu gọi ủng hộ từ mọi nguồn trên mạng xã hội kêu gọi ủng hộ giúp đỡ bé có tiền đi học, và thực sự điều không ngờ là hiệu ứng lại tốt đến vậy, Qủa đúng là con người Việt Nam xưa giờ vẫn vững tinh thần “Tương thân tương ái” trong dân tộc, luôn luôn đoàn kết 1 lòng giữ vững giá trị con người. Số tiền ủng hộ từ xa khá nhiều đủ để giúp bé có điều kiện được đi học rồi, Mọi người ai nấy đều hứng khởi, Riêng gia đình tôi bố mẹ và bà ngoại đã ủng hộ riêng cho bé 1 số tiền khá lớn cho nhà bé và cũng là để ủng hộ việc làm của chúng tôi và đây là lần đầu tiên trong đời ba gật đầu khen chúng tôi, Thật quá đỗi hạnh phúc.

Tôi nhận ra rằng cuộc sống là hãy sống và cho đi mới là điều thực sự khiến người ta hạnh phúc và cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa và hãy luôn trân trọng và biết ơn những người đang ở bên cạnh ta vì đó là 1 phép màu thượng đế đã ban tặng

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay