Trên đây là ” mách nước ” của bạn đọc B.H xung quanh câu truyện ‘ Buồn vui nghề viết báo cộng tác ‘ đăng trên Tuổi Trẻ Online .
Nhằm góp thêm một góc nhìn Nhân kỷ niệm 92 năm ngày xây dựng Báo chí cách mạng Nước Ta, Tuổi Trẻ Online xin ra mắt đến bạn đọc bài viết này .
” Đọc bài viết của tác giả Trần Văn Tám ( giáo viên Trường TH Trung Lập Hạ, Củ Chi, TP.Hồ Chí Minh ) lại nhắc tôi nhớ tới “ nghề viết báo cộng tác ” của mình .
Hồi đó, tôi làm việc ở Ban Tổ chức của một đoàn thể TP, do vậy mỗi năm hai lần đi thăm tặng quà gia đình liệt sĩ nhân ngày thương binh liệt sĩ 27 tháng 7 và tết Nguyên đán.
Tôi mở màn học được nghề viết báo cũng từ những lần đi thăm mái ấm gia đình thương bệnh binh liệt sĩ như vậy .
Hôm đó, một bà mẹ ngụ tại thị xã Thủ Dầu Một, tỉnh Tỉnh Bình Dương, có 6 người con là liệt sĩ, sau này được Nhà nước phong tặng thương hiệu Bà mẹ Nước Ta Anh hùng đã ngồi kể cho tôi nghe về những lần mẹ nhận được tin những con hi sinh và về những lần nuôi con ở nhà tù chính sách Mỹ ngụy .
Nghe câu truyện mẹ kể tôi cũng muốn khóc vì nỗi đau của những Mẹ liệt sĩ quá lớn, không có giấy mực nào miêu tả hết cũng như không có tiền tài nào bù đắp cho đủ .
Vì thế, tôi đã mạnh dạn viết bài gửi báo Phụ nữ Thành Phố Hồ Chí Minh với mục tiêu ra mắt để những nhà báo biết, viết về Mẹ. Không ngờ bài viết được Ban chỉnh sửa và biên tập báo xử dụng và cho đăng trang nhất của báo .
Việc phát hiện bài viết của tôi được đăng báo cũng rất vô tình ( vì Ban tôi thao tác không ĐK mua báo Phụ nữ ) do một đồng nghiệp nữ đọc được trên báo Phụ nữ và hỏi có phải bài tôi viết không ?
Từ bài báo đầu tiên đó, tôi bắt đầu viết bài gửi các báo: Sài Gòn giải phóng, Nhân dân, Tuổi Trẻ, Phụ nữ, Người lao động, Đại đoàn kết, Người cao tuổi, Đài tiếng nói nhân dân TP… để phản ánh các thông tin, những ý kiến cử tri qua những lần được phận công theo dõi hội nghị, những công việc nơi tôi đang làm như bầu cử Quốc hội, HĐND các cấp, các phong trào cứu trợ, ủng hộ đồng bào vùng thiên tai bão lũ và cả những người tôi đã gặp gỡ giao tiếp như gương người tốt việc tốt, các vị nhân sĩ trí thức….
Điều làm tôi nhớ nhất trong nghề viết cộng tác đó là đã giúp một đồng đội hồi kháng chiến ở huyện Củ Chi được hưởng chủ trương hưu trí sau hàng chục năm đi khiếu kiện khắp nơi từ địa phương đến TW và một đồng đội khác ở Q. 9 thoát cảnh ngập úng do cống thoát nước bị sập, trong đó hơn 40 phòng trọ liên tục có khách đến thuê nhà ở .
Tôi cũng nhớ mãi câu truyện một cơ sở nuôi dưỡng trẻ nhỏ mồ côi ở Thị xã Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng đã đọc được bài viết của tôi trên báo Nhân Dân viết về gương người tốt việc tốt, họ đã gửi thư kèm giấy ghi nhận của địa phương nhờ tôi trình làng với “ gương người tốt việc tốt ” .
Tôi đã gửi thư này và bộ hồ sơ kèm theo cho một phụ nữ “ Mạnh thường quân ” ở Q. 5 và được người phụ nữ “ Mạnh thường quân ” này đến tận nơi tương hỗ tiền, quà cho những cháu nhiều lần .
Tôi rất tiếc và cũng rất bức xúc khi nghe vị “ Mạnh thường quân ” ở Q. 5 nói với tôi rằng cơ sở nuôi dưỡng trẻ nhỏ mồ côi này đã lừa đảo cả chính quyền sở tại và mạnh thường quân, đã chiếm hữu hầu hết tiền tài, sản phẩm & hàng hóa của những mạnh thường quân cho những cháu .
Kể từ sau vụ “Làm ơn, mắc oán” đó, tôi không dám ghi rõ địa chỉ nơi ở hay cơ quan làm việc và cũng không còn viết về chủ đề này nữa.
Từ ngày nghỉ hưu đến nay, tôi vẫn liên tục “ nghề viết báo cộng tác ” cho những báo “ nhỏ ” vì viết cũng là cách để rèn luyện trí não, nhất là người già hay quên .
Muốn viết được bài trên báo, người viết phải chịu khó đọc, đọc nhiều, học nhiều, tâm lý nhiều và long dong trên phố cũng nhiều .
Có người nói vui và động viên tôi rằng : “ Ông vừa được nói vừa được gói ( tiền nhuận bút ) đem về, mắc gì mà không viết, miễn sao ông đừng viết trật là được ” .
Bài viết thể hiện góc nhìn, quan điểm riêng của tác giả. Còn bạn, bạn có ý kiến gì về điều này? Mời bạn chia sẻ ý kiến ở ô BÌNH LUẬN dưới bài hoặc gởi qua email: [email protected]. Cảm ơn bạn! |