Đề 3: Tôi thấy mình đã lớn khôn | Văn mẫu lớp 8

Bài mẫu 1: Tôi thấy mình đã khôn lớn (bài 1)

Dàn bài

  • Mở bài: Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần
  • Thân bài: 
    • Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng
    • Nhớ lại những kỉ niệm ngày thơ bé cùng với các thành viên trong gia đình….
    • Giờ đây, càng ngày tôi càng cảm nhận rõ hơn mình đang ngày càng một khôn lớn, không còn là đứa trẻ ngày xưa
    • Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình: tôi biết xem kết quả học hành, so sánh với các bạn, biết rút ra kinh nghiệm…
    • Tôi biết rằng không ai có thế hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình
    • Tôi đã có suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi có thế tự lo cho mình
    • Tôi hiếu rằng chẳng có mục tiêu nào có thế đạt được một cách đơn giản mà không cần có cố gắng của chính mình.
    • Khi tôi có ước mơ, tôi càng nhận thức được trách nhiệm của mình bấy nhiêu
    • Sự trưởng thành của tôi không chỉ bản thân tôi biết mà mọi người xung quanh cũng đều công nhận
  • Kết bài: Tôi đã lớn khôn nghĩa là trên đôi vai tôi gánh thêm những trách nhiệm, những cố gắng nhưng điều đó không làm tôi lo sợ vì bên tôi luôn có mọi người yêu thương.

Bài làm

Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thế chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.

Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé con nhút nhát chỉ biết tò tò theo sau chân mẹ, thế mà giờ đây, cô nhóc ấy đã trở thành một học viên Trung học cơ sở, cao hơn cả mẹ. Tôi không chỉ lớn hơn mà tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thế thuận tiện lấy những cuốn từ điển trên giá cao nhất xuống, hoàn toàn có thể giúp mẹ treo quần áo lên mắc tủ mà không cần bắc ghế, có thế giúp bố khiêng thang lên gác thượng để sửa ăng-ten, hoàn toàn có thể đi hết một đoạn đường núi dài không cần có ai dắt hay cõng … Những việc ấy hồi nhỏ tôi chưa đủ sức thì giờ đây đều trở nên đơn thuần, thuận tiện. Tôi cũng không còn cảm thấy tự hào khi giúp cha mẹ làm những việc làm nhà nữa, toàn bộ đều đã trở thành những việc làm thường ngày của tôi, không có gì khó khăn vất vả hay quá sức cả. Cái cảm nhận mình đang lớn lên khởi đầu so với tôi còn rất mở hồ nhưng càng lúc tôi càng nhận thức được rõ ràng hơn .Tôi không riêng gì lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong tâm lý của mình. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo những bạn mà chẳng cần lo nghĩ xa xôi gì hết. Ngay cả việc vào học trường cấp hai, tôi cũng đế cho cha mẹ quyết định hành động. Hồi đó, tôi phần nhiều phụ thuộc hết vào cha mẹ nhưng từ từ, tôi cũng biết tự lo cho mình. Sau mỗi học kì, tôi biết tự xem lại tác dụng học tập của mình, so sánh với những bạn khác và tác dụng năm học trước đế rút kinh nghiệm tay nghề cho mình văn minh hơn. Trong một tập thế mà ý thức thi đua luôn được tôn vinh, tôi cũng đã học tập được rất nhiều từ những bạn mình. Tôi biết rằng không ai có thế hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi đã có tâm lý và quan điểm riêng, tôi có thế tự lo cho mình. Không giống như lúc còn nhỏ ( luôn hành vi theo bản năng và ý muốn của riêng mình ), tôi hiếu rằng không thế không quan tâm tới mọi người xung quanh. Tôi đang học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và gật đầu tâm lý của người khác. Mỗi người nhìn nhận tâm lý theo một chiều hướng khác nhau, điều thiết yếu là tôi biết khi nào cần hiểu và khi nào cần thuyết phục cho người khác hiểu mình .Từ sự khôn lớn ấy, tôi cũng tự đặt cho mình những tham vọng. So với khi còn nhỏ thì những mong ước ấy đã không còn chỉ là nhũng ý muốn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn trong những quyết định hành động cho tương lai. Trước kia, mong ước của tôi có nhiều vô số mà giờ đây tôi cũng không còn nhớ hết nữa. Khi ấy, tôi chỉ biết nhìn mọi thứ một cách đơn thuần, thấy ai làm gì hay hay thì cũng mong ước mình có thế làm được như vậy. Thế nhưng giờ đây thì tôi hiếu rằng chẳng có tiềm năng nào có thế đạt được một cách đơn thuần mà không cần có cố gắng nỗ lực của chính mình. Tôi chẳng mấy khi nghĩ tới những điều con nít như khi còn nhỏ mà tâm lý rất kĩ đế tự nhìn nhận năng lực của mình và đặt ra một tiềm năng chắc như đinh. Tôi không muốn phải thay đối mơ ước của mình mặc dầu tôi có lớn hơn nữa. Hiện nay, tôi vẫn chưa biết tham vọng lớn nhất trong tương lai của mình là gì nhưng khi đã hoàn toàn có thể quyết định hành động được, tôi sẽ luôn hy vọng và nỗ lực rất là để đạt được .Nhưng tham vọng ấy càng lớn bao nhiêu, tôi càng nhận thức được nghĩa vụ và trách nhiệm của mình bấy nhiêu. Trước hết, tôi cần có bổn phận so với những người xung quanh. Là một người con, tôi phải nỗ lực phấn đấu trưởng thành để không phụ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, ông bà. Là một người trò, tôi phải nỗ lực học tập, tu dưỡng đạo đức xứng danh với sự dạy dỗ của những thầy cô giáo. Là một người bạn, tôi cần học tập và giúp sức những bạn của mình để cùng tân tiến hơn … Tôi hiếu rằng bất kỳ ai cũng có nghĩa vụ và trách nhiệm riêng. Khi tôi đã là một học viên khoác trên người bộ đồng phục của trường Ngô Sĩ Liên thì đi đâu tôi cũng là đại diện thay mặt cho ngôi trường của mình. Tôi hiếu rằng mọi người hoàn toàn có thể nhìn nhận và nhìn nhận ngôi trường thân yêu theo nhừng hành vi ứng xử của tôi. Khi tôi là một người Thành Phố Hà Nội thì tôi là đại diện thay mặt cho con người thủ đô hà nội và khi tôi là người Nước Ta thì tôi cũng là đại diện thay mặt cho cả dân tộc bản địa mình. Càng tâm lý về những nghĩa vụ và trách nhiệm ấy tôi cũng cảm nhận được sức nặng đặt trên vai mình .Sự trưởng thành của tôi không chỉ bản thân tôi biết mà mọi người xung quanh cũng đều công nhận. Hè vừa qua, nhà nội tôi có một niềm vui rất lớn : Người bác của tôi đã sống bên Mĩ gần hai mươi năm cùng với hai cô con gái đã quay trở lại thăm quê nhà. Suốt thời hạn ấy, bác và hai chi sống ở nhà tôi, bà tôi cũng dọn từ quê ra. Ở nhà sinh động, đông vui hơn nên việc làm cũng nhiều hon trước. Trong khi cha mẹ vẫn phải đi làm, còn chị Thu thì đang thi học kì, chỉ có tôi ở nhà cùng bác tiếp khách và quét dọn nhà cửa. Tôi đã cố gắng nỗ lực làm được nhiều việc nhà để bác và bà được nghỉ ngơi. Một hôm, trong bữa cơm bác đã khen tôi làm bố tôi rất vui và hài lòng. Tối hôm đó, trước khi tôi đi ngủ, mẹ nói với tôi :- Con gái mẹ đã lớn nhiều rồi đấy !Tôi sung sướng đi vào giấc ngủ không chỉ vì lời khen của mẹ hay của bác mà vì niềm vui khi thấy cha mẹ tự hào về mình – có nghĩa là tôi đã lớn khôn. Cho dù nghĩa vụ và trách nhiệm có to lớn tới đâu, mặc dầu tham vọng còn là một khoảng cách rất xa và khó khăn vất vả, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng nỗ lực, bởi tôi biết rằng xung quanh mình vẫn còn những người thân yêu luôn chuẩn bị sẵn sàng giúp sức tôi bất kỳ khi nào .

Bài mẫu 2: Tôi thấy mình đã khôn lớn (bài 2)

Dàn bài

  • Mở bài: Thời gian trôi đi, tôi đang ngày càng trưởng thành hơn, trưởng thành trong từng suy nghĩ, từng hành động.
  • Thân bài:
    • So với các năm trước thì năm nay tôi cao hơn rất nhiều. 
    • Ngoại hình của tôi đang thay đổi và cả tính cách cũng vậy: Tính bộp chộp, vụng về dần được khắc phục
    • Tôi đã biết phụ giúp mẹ làm các công việc nhà như: lau nhà, quét nhà, xếp quần áo,….
    • Suy nghĩ của tôi cũng đang dần thay đổi từng ngày: Tôi luôn cố gắng chăm chỉ học tập, không làm mẹ buồn phiền nhiều như trước….
    • Sống trong tập thể tôi đã biết quan tâm, chăm sóc và hòa đồng với mọi người
    • Ước mơ viễn vông ngày xưa đã thay đổi thay vào đó là những ước mơ táo bạo hơn, vững vàng hơn.
    • Bây giờ, tôi sẽ phấn đấu và nỗ lực hết mình để mở đường cho tương lai của chính bản thân tôi.
    • Tất cả từ suy nghĩ, ngoại hình, và ca tính cách, ước mơ cũng đang khẳng định rằng bản thân tôi đã dần khôn lớn. 
  • Kết bài: Tôi đã lớn khôn, tôi đã có mục tiêu cho phía trước, tôi sẽ cố gắng vì tất cả.

Bài làm

Thời gian cứ trôi và làm mọi thứ biến hóa, cả con người cũng vậy. Ai rồi cũng phải lớn dần theo năm tháng. Chính tôi cũng đang ngày càng trưởng thành hơn, trưởng thành trong từng tâm lý, từng hành vi. Tôi đang triển khai xong bản thân mình. Không phải chỉ mình tôi mà cả mọi người xung quanh cũng thấy tôi đang khôn lớn .Năm nay tôi đã mười lăm tuổi, đủ lớn để học cách sống tự lập và phụ giúp cha mẹ. Nếu so với tám năm trước thì giờ đây tôi cao hơn rất nhiều. Mỗi lần đi ngang qua cái tủ gỗ ở nhà thì tôi lại nhớ đến những ngày tôi còn nhỏ, chạy lon ton khắp nhà. Khi ấy, tôi chỉ cao bằng tay cầm của tủ, với tôi cái tủ và mọi thứ xung quanh đều thật to lớn. Nhưng giờ đây, tôi không cần mẹ lấy đồ ở cao giúp cho nữa vì tôi đã cao hẳn ra, hoàn toàn có thể tự lấy được mọi thứ và nhất là những vật ở trên cao. Ngoại hình của tôi đang biến hóa và cả tính cách cũng vậy. Cái tính bộp chộp, vụng về của ngày nào giờ đây tôi cũng đang dần khắc phục nó. Tôi biết rằng, tôi đang dần trưởng thành hơn nên không hề trẻ con như trước kia, không hề cứ mãi vụng về đụng vào thứ gì thì hỏng thứ ấy được. Chính vì vậy nên tôi đã biết phụ giúp mẹ làm những việc làm nhà như : lau nhà, quét nhà, xếp quần áo, quét dọn phòng của mình …. Nếu là tôi của lúc trước thì sẽ hay làm nũng với mẹ, đòi mẹ đút cơm cho nhưng giờ đây tôi không còn là một đứa trẻ non nớt như rất lâu rồi nữa. Tôi hoàn toàn có thể tự thay quần áo và cột tóc cho mình, hoàn toàn có thể tự đi học về mà không cần mẹ đi theo hoặc đưa đón nữa .Bây giờ, tâm lý của tôi cũng đang dần biến hóa từng ngày. Lúc trước tôi hay làm mẹ buồn nhưng giờ đây, tôi đã biết tâm lý chín chắn hơn phần nào, luôn tự nỗ lực học tập thật tốt để mẹ vui mừng vì niềm vui của mẹ là sự niềm hạnh phúc của tôi. Lúc nào tôi cũng muốn làm mẹ vui, làm mẹ cảm thấy niềm hạnh phúc. Tôi cũng luôn muốn trợ giúp mọi người xung quanh vì tôi biết sống trong xã hội thì đó là một tập thể. Lúc trước tôi còn vô tư lắm, chưa tâm lý nhiều vào những lời nói của bản thân nhưng giờ đây tôi không muốn ai buồn vì tôi cả, tôi sẽ luôn làm họ cười vui mỗi ngày. Ngoại hình, tâm lý, tính cách của tôi đã và đang đổi khác theo sự trưởng thành cùa chính mình và cả tham vọng cũng vậy. Những ước ngây thơ và không khi nào thành hiện thực của trước kia giờ đây đã tan biến trong tôi mà thay vào đó là những tham vọng táo bạo hơn, vững vàng hơn. Bây giờ tôi đã biết trang nghiêm triển khai tham vọng cùa chính mình, không còn thái độ đùa cợt như xưa nữa. Tôi đang phấn đấu rất nhiều và hết mình trong từng giây, từng phút. Tôi đang nỗ lực hết mình để học tập thật tốt vì tôi biết rằng chỉ có học tập mới là con đường duy nhất giúp tôi thành công xuất sắc và biến tham vọng của tôi thành thực sự. Có lẽ, trước kia tôi còn nhỏ chưa biết thời hạn quý báu như thế nào nên tôi đã tiêu tốn lãng phí nhiều thời hạn của bản thân. Nhưng từ giờ đây, tôi sẽ phấn đấu và nỗ lực hết mình để mở đường cho tương lai của chính bản thân tôi. Tất cả từ tâm lý, ngoại hình, và cả tính cách, tham vọng cũng đang chứng minh và khẳng định rằng bản thân tôi đã dần khôn lớn. Tám năm trước kia và tôi của lúc bấy giờ vẫn là tôi đấy thôi nhưng tôi của hiện tại đã biết tâm lý nhiều hơn, chín chắn hơn rất nhiều, biết chăm sóc mọi người xung quanh và sống vì mọi người hơn. Tất cả mọi thứ và cả tôi cũng đang thay đối đế chuẩn bị sẵn sàng thật tốt cho một tương lai mới, một con người mới. Thay đổi và học cách sống tự lập, tự giác trong mọi việc và cho mọi người thấy rằng tôi đã khác rất nhiều, đã trưởng thành rất nhiều rồi. Điều đó đã lưu lại cho một tương lai xán lạn và một con người thành công xuất sắc trong xã hội .Tôi của giờ đây đã có tiềm năng rõ ràng. Vì thể tôi sẽ cố gắng nỗ lực học tập, sẽ không còn học ít chơi nhiều như xưa nữa. Tôi sẽ tạo cho mình một nền tảng thật tốt để sẵn sàng chuẩn bị bước vào đời – một xã hội đầy phức tạp và chông gai. Tôi tin mình sẽ làm được, để đền đáp sự kì vọng và tình yêu thương của cha mẹ, thầy cô đã dành cho tôi. Tôi sẽ luôn làm cho cha mẹ cười tươi và tự hào vì sự thành công xuất sắc của tôi. Tôi thật sự thấy mình đã khôn lớn. Tôi tự hào vì chính bản thân mình .

Bài mẫu 3: Tôi thấy mình đã khôn lớn (bài 3)

Dàn bài

  • Mở bài: Năm nay, mười ba tuổi tôi đã làm được nhiều việc, phải chăng tôi đã khôn lớn.
  • Thân bài: 
    • Năm nay 13 tuổi, tôi tự đạp xe đi học thay vì để ba mẹ chở như ngày trước
    • Ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố, không còn sợ cảnh đông đúc, không còn e dè….
    • Tôi đã biết sắp xếp công việc của mình: Tự đặt báo thức, xem thời khóa biểu, soạn sách vở, chuẩn bị quần áo cho ngày mai….
    • Tôi dần nhận thấy mình có nhiều thay đổi, không vội vã, làm mọi việc cẩn thận và có trách nhiệm.
    • Từng ngày trôi qua tôi biết quan tâm đến người thân, tôi biết chia sẻ với mọi người…
  • Kết bài: Mỗi một ngày trôi qua là tôi lại lớn khôn thêm một chút, đó là hành trang để tôi tự tin bước vào đời.

Bài làm

Trong đời sống, bất kỳ ai trưởng thành cũng đều trải qua tuổi ấu thơ, tôi cũng không ngoại lệ. Ngày ấy tôi thật niềm hạnh phúc, như mong muốn khi được sống trong một mái ấm gia đình ấm êm, được cha mẹ yêu thương, hạng phúc tràn trề. Và giờ đây, cho đến năm nay, mười ba tuổi tôi đã hoàn toàn có thể làm được nhiều việc. Tôi thấy mình đã khôn lớn .Hằng năm, mỗi khi đi học tôi thường được ba mẹ chở đến trường. Thế nhưng năm nay tôi đã tự đạp xe đến trường. Ngày ngày, tôi cùng ” chàng trai ” Martin do ba Tặng Kèm nhân ngày sinh nhật tôi tròn mười ba tuổi đến trường hai niên học trước, con đường từ nhà đến trường rất quen khi tôi ngồi trên chiếc xe máy để ba chở đi học. Ngược lại niên học này so với tôi, cảnh vật hai bên đường đổi khác đến quái gở. Một mình trên chiếc xe đạp điện đợi chờ một cơn gió nhẹ hôn thoáng qua đôi má và để lại cảm xúc thoáng mát của ngày nắng. Tôi thích nhất mỗi khi trời đổ mưa, được đạp xe dưới những giọt nước trời, hơn thế nữa những hạt mưa hắt vào mặt. Mỗi lần như vậy tôi thấy đôi chân mình săn chắc hơn. Trước đây ba chở, xe lao nhanh về phía trước không có được khoảng thời gian ngắn ngắm nhìn cảnh vật. Thành phố nơi tôi ở, thành phố công nghiệp, nhịp sống rất sinh động mỗi khi học viên tan học, hoặc công nhân ra về. Lúc đó con đường chíng dẫn vào thành phố, dòng người xe cộ nườm nượp, ngược xuôi. Từ trên cao nhìn xuống họ như lũ kiến vỡ tổ bò loạn xạ, không còn làm tôi quan ngại như trước nữa. Thời gian theo ngày tháng trôi qua, tôi thấy mình như hòa vào nhịp sống thành phố. Hơn nữa là tôi lại thấy mình đã lớn hơn trong tâm lý lẫn hành vi. Mỗi buổi sáng thức dậy, không còn để mẹ thức tỉnh dậy mà tự biết xuống giường tự xếp mùng mền ngăn nắp, và phụ mẹ bữa ăn sáng. Sau khi ăn sáng tôi tự biết rửa chén bát của mình. Ngày đó, khi chuẩn bị sẵn sàng đến lớp, tôi liên tục quên dụng cụ học tập vì sau khi hoc xong tôi lên giường ngủ ngay. Còn giờ đây, mỗi ngày sau khi học xong tôi cẩn trọng xem thời khóa biểu và soạn sách vở vào cặp. Đầu niên học năm nay, tôi chẳng còn quên hay bị ba mẹ nhắc nhở. Nhiều lần bạn hữu trong lớp rủ tôi đi chơi, tôi mạnh dạn khước từ, vì tôi sợ bị mất bài ngày hôm nay, sẽ dẫn đến không hiểu bài. Hơn nữa là, ba mẹ buồn, thầy cô trách mắng, tôi đã thắng lợi bản thân. Tôi dần nhận thấy mình có nhiều đổi khác từ biết sắp xếp giờ học, không vội vã, cẩn trọng với mọi việc làm có nghĩa vụ và trách nhiệm. Trong hoạt động và sinh hoạt hằng ngày ngại làm phiền ba mẹ, anh chị. Từng ngày trôi qua tôi biết chăm sóc đến người thân trong gia đình. Tôi biết dạy em học ; biết đọc báo cho ông bà nghe ; và san sẻ với mọi người mỗi khi họ có niềm vui và nỗi buồn .Theo dòng thời hạn tôi thấy mình khôn lớn hơn. Tin vào bản thân và mái ấm gia đình, nghĩ về tương lai về nghề nghiệp vững chãi. Ước mong giúp ích cho mái ấm gia đình và xã hội. Hơn hết là được góp sức cho quốc gia .

Source: https://vvc.vn
Category : Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay