Vận mệnh mỗi người là do tự bản thân quyết định hành động, không ai hoàn toàn có thể sắp xếp, tất cả chúng ta gieo thiện tâm ắt hẳn sẽ gặt lại quả ngọt. Muốn vậy, quý vị hãy tích đức cho mình từ những việc đơn thuần trong đời sống .
1. Tích đức từ việc cứu người
Người xưa có câu ” Cứu người lúc nguy cấp đường cùng, công đức rất lớn ‘. Bởi vậy khi gặp người bị nạn, gặp khó khăn vất vả, rơi đồ xuống đường, nên đến trợ giúp, nếu ta bỏ đi thì ắt về sau sẽ gặp quả báo. Nhìn thấy những đoạn đường hư, lở, … Chúng ta nên mở lòng bồi đường, đắp lộ để cho nhiều người đi qua được bình an.
Phật dậy Phúc phải do chính mình tạo nên chứ không thể cầu mà có.
2. Tích đức từ việc giúp đỡ người khác
Ở vào thời khắc quan trọng, ai mà không hy vọng có người trợ giúp mình? “Vì người khác” sẽ luôn luôn chiến thắng “vì mình”. Lòng tốt sẽ luôn luôn được người khác khắc sâu, nhớ kỹ.
Khi giúp sức người khác cũng phải tìm cách để đối phương vui cười mà đảm nhiệm. Nếu tâm không thiện thì dù có vung tiền của tương hỗ hàng ngàn người cũng không có nghĩa lý gì ; ngược lại, tâm chân thiện, thì dù không có một đồng làm từ thiện, nhưng một nụ cười hay một cái nắm tay chân thành cũng đủ để tích phúc đức rồi. Chúng ta nếu biết học từ, bi, hi, xả một cách chân chính tức cũng hoàn toàn có thể làm bố thí một cách chân chính, từ đó mới có được phúc báo.
3. Tích đức từ lòng khoan dung
Làm phước thì được phước, cầu phước thì không có phước.
Là người đệ tử Phật, tất cả chúng ta phải biết mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, mặc dầu họ xấu bao nhiêu, thậm chí còn họ đã làm tổn thương bạn, bạn phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực. Người xưa dạy : Rộng lớn nhất quốc tế là đại dương, to lớn hơn cả đại dương là khung trời, to lớn hơn cả khung trời chính là lòng người. Sự khoan dung, nếu được dùng đúng chỗ và đúng lúc thì còn có công dụng can đảm và mạnh mẽ hơn sự trừng phạt, bởi nó tác động ảnh hưởng rất mạnh đến nhận thức mỗi con người. Khoan dung với người cũng chính là khoan dung với mình, giải thoát mình khỏi những sự khó chịu, căm tức, hận thù, tranh chấp … nhờ đó mà cân đối được đời sống của mình.
4. Tích đức từ lời nói
Làm người cần phải có khẩu đức, lời không nên nói thì đừng nói, lời nào nên nói thì từ từ mà nói. Muốn có mệnh giàu sang, tiên phong tu dưỡng miệng phong phú. Cần học cách biết hài lòng và học cách nói “ hài lòng ”. Người đời thường nói rằng : “ Phúc từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra “. Miệng là tạo nghiệp nhanh nhất, chỉ trong tích tắc, sẽ đắc tội với rất nhiều người. Trên con đường nhân sinh, sẽ ngày càng có nhiều quân địch và con đường càng đi càng hẹp. Miệng nói lời thiện là đang tạo thiện nghiệp, trùng tu thiện duyên. Tu dưỡng cái miệng giàu sang, chuyện trò trong tâm mang theo từ bi, càng kết bạn thuận tiện hơn, và mái ấm gia đình sẽ hòa thuận hơn.
5. Tích đức từ việc làm ăn lương thiện
Sinh ra hoàn toàn có thể nghèo giàu, nhưng cuộc sống không lấy mất của ta thời cơ để sống lương thiện, để có một đời sống niềm hạnh phúc. Chỉ có ta mới đánh mất đi thời cơ đó của mình trước những khó khăn vất vả cám dỗ. Sống lương thiện là bảo vật quý nhất của đời người.
Đừng chấp nhận đánh đổi cuộc sống lương thiện để tìm chút ít của cải vật chất phi nghĩa. Đừng vì miếng ăn, danh vọng mà chấp nhận nhắm mắt đưa chân để dấn thân vào vòng lao lý.
Cuộc sống niềm hạnh phúc là khi người ta dám sống theo lý tưởng và giữ tròn phạm hạnh. Sống lương thiện với một nghề nghiệp chân chính ( còn gọi là Chánh Mạng ) là một trong tám con đường giải thoát mà Đức Phật đã chỉ cho ta.
6. Tích đức từ tính cách khiêm nhượng
Người xưa nói : Người kiêu căng ngạo mạn, thích biểu lộ kĩ năng thì đi đâu cũng có kẻ địch. Tránh khoe khoang năng lực của mình mọi lúc mọi nơi. Buông bỏ kiêu căng, giảm bớt tự kỷ. Không nên ở trước mặt người đang thất ý mà bàn luận về đắc ý của mình. Làm người, trước là đừng khoa trương tùy tiện, sau đừng đắc ý, nên khiêm nhượng một chút ít.
7. Tích đức từ việc phóng sinh
Người phóng sinh tu phúc, cứu giúp muôn loài thoát khỏi khổ ách thì bản thân sẽ không gặp các tai nạn.
Đức Phật đã đưa tội sát sinh vào giới cấm thứ nhất trong ngũ giới, nghĩa là Ngài đã thấy hậu quả không lường của việc sát sinh hại vật. Ngài đã chỉ ra rằng toàn bộ những chúng sinh từ vô lượng vô biên kiếp trước đã là cha mẹ, đồng đội hoặc đã là bà con quyến thuộc, nhưng bởi nhân duyên nghiệp báo nên phải sinh tử luân hồi sáu nẻo, thay hình đổi dạng không còn phân biệt lẫn nhau. Đang tâm giết hại để ăn thịt rất tổn hại lòng từ bi, đang tâm giết hại, sát sinh để ăn thịt là cái nhân gây ra bệnh tật, khổ đau, hoạn nạn. Kinh Phạm Võng dạy rằng : “ Người Phật tử nếu lấy tâm từ mà thao tác phóng sinh thì thấy tổng thể người nam đều là cha mình, tổng thể người nữ đều là mẹ mình. Nếu giết hại sinh mạng để ăn thịt tức là tự giết cha mẹ mình, cũng là giết thân cũ của mình. Cho nên, thường thực hành thực tế phóng sinh thì đời đời sinh ra thường gặp Chính pháp. Khuyên dạy người thao tác phóng sinh, nếu thấy người đời giết hại súc vật, nên tìm phương tiện đi lại để giải cứu, khiến cho chúng được thoát khổ nạn ”.
8. Tích đức từ việc tôn trọng người khác
Đem lòng tự tôn của người khác đặt ở vị trí cao nhất.
Cố gắng để người khác cảm nhận thấy sự tôn nghiêm của bản thân mình. Tôn trọng người yếu kém hơn mình càng là đáng quý. Địa vị càng cao thì càng không hề khinh thường người khác.