Chương 8: Vào nhầm nhà cô (2)
Mà trong nhà ăn dưới tầng còn lộn xà lộn xộn, như cái chợ vậy !
“Ông chủ đâu? Gọi ông chủ các người đến đây! Món mà chúng tôi gọi thì không làm, thay vào đó, lại mang lên toàn canh suông rau dại thế này, coi chúng tôi là thỏ sao?”
Một người đàn ông phát tướng ngồi giữa, đập bàn, thức ăn trên bàn liền vung tung tóe khắp nơi, ông ta lâu nay đều chỉ ăn thịt, ăn cái gì mà eat clean, tốt cho sức khỏe thể chất, ông ta chưa khi nào tin, được nhà hàng no đủ mới là tận hưởng đích thực !” Thôi được rồi, ông Trương ! Tôi thấy mấy món này cũng ngon lắm rồi, tất cả chúng ta đã đến nông thôn hoang dã này, ông còn trông chờ ăn sơn hào hải vị gì nữa ? Ăn tạm một bữa là được rồi. ” Người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, xoay quanh chiếc nhẫn kim cương hai cara không tên thương hiệu trên ngón tay, liếc nhìn người đàn ông mập mạp, mặt không bằng lòng nói .Ai mà ngờ người đàn ông đó lại hừ một tiếng, bê đĩa rau màu vàng xanh đến trước mặt Mạc Khuynh, ” Phục vụ, cô nói cho tôi nghe, đĩa rau xào quýt là có ý gì ? Tôi đứng dưới trời mưa cả một ngày trời, trưa cũng không ăn cơm, cô lại cho tôi ăn thứ này ? ! “Người đàn ông mập này nói xong, ” Choang ” một tiếng, vứt đĩa rau xuống sàn nhà !Trong khoảnh khắc, tiếng những miếng vỡ choang choang cả phòng ăn !Chú Quý thấy vấn đề có vẻ như nghiêm trọng, vừa sẵn sàng chuẩn bị bước đến trước mặt Mạc Khuynh lý giải, thì lại bị Mạc Khuynh ngăn lại !” Chú này. Phiền chú nhìn cho rõ, đây chẳng qua là đĩa hoa quả chúng tôi Tặng Kèm không lấy phí mà thôi, rau sống cũng hoàn toàn có thể chấm tương ăn trực tiếp được. Chú Quý, tính thêm tiền đĩa vào, chút nữa giao dịch thanh toán đừng quên ! “Mạc Khuynh nhìn chăm chăm vào chiếc đĩa sớm đã bị vỡ tanh bành trên nề nhà, tên mập này mù sao, chẳng qua là quả quýt mới bóc vỏ, đâu có giống xào chứ ?Rõ ràng là bới lông tìm vết .
Chú Quý ngẩn người ra, rồ ngượng ngùng ho một tiếng, khẽ gật đầu .Điểm này ông vẫn hiểu được, mặc dầu thông thường Mạc Khuynh thích bày trò làm ra những món ăn linh tinh, nhưng trong thực trạng giờ đây, cô biết giữ chừng mực hơn bất kể ai .” Mọi người, ngại quá làm phiền một chút ít ! “Đang trong lúc gượng gạo nhất, Lý Hạo thở hổn hển từ trên tầng đi xuống, theo Bách Hàn Minh hai năm nay, anh ta cũng đã từ rất lâu rồi mới mệt nhọc như vậy .Cần phải biết, những nơi đi theo sếp Bách, thang máy là tiêu chuẩn tối thiểu nhất, sau đó mới là sự tiếp đón nồng hậu, phần nhiều đều không dùng đến trợ lý như anh ta phải chạy dạt dẹo .Khi anh ta vừa bước xuống liền thấy cảnh tượng hỗn loạn này, ngẩn người một lát, nhưng cũng mau chóng tỉnh táo lại, trợ lý tổng giám đốc nên có năng lực ứng biến, ” Sếp Bách muốn dùng bữa ở trên, sẽ không xuống dưới với mọi người nữa. “Lý Hạo nói xong, đứng trước Mạc Khuynh lên tiếng chào hỏi. ” Làm phiền chọn vài món, mang lên phòng ở tầng bốn. Ngoài ra, sếp Bách của chúng tôi tuy không kén ăn, nhưng thế nào cũng phải chọn vài món ngon mang lên. “Lời nói này thái độ ôn hòa, nhã nhặn lịch sự và trang nhã, nhưng đích thực lại cho những người đang bới móc gây rối kia một sự áp lực đè nén vô hình dung .Mạc Khuynh thấy cũng coi như là người hiểu chuyện, chớp chớp đôi mắt to trong, khóe môi nở nụ cười như hoa, ” Được được, anh cứ yên tâm giao cho tôi. Chút nữa tôi sẽ đích thân mang lên ! “
“…Được.”
Lý Hạo mỉm cười ngây ngô, đã bị nụ cười ngọt ngào vô tư ấy của cô mê hoặc rồi. Cô gái này, thuộc kiểu vừa nhìn, sẽ cảm thấy xinh đẹp đáng yêu, nhưng vừa mỉm cười, lại khiến cho người ta đem lòng yêu dấu, đặc biệt quan trọng, là đôi mắt mưu trí đáng yêu ấy .
Thế nhưng, chờ chút, anh ta sao lại cảm thấy bóng dáng cô gái này, có chút quen thuộc?