Năm 1907, Soichiro Honda sinh ra trong một mái ấm gia đình theo nghề thợ rèn. Ông là một trong 4 “ thần kinh doanh ” Nhật Bản ( Kazuo Inamori, Konosuke Matsushita, Akio Morita và Soichiro Honda ). Cũng giống như Konosuke Matsushita, Soichiro Honda xuất thân trong một mái ấm gia đình nghèo nàn. Gia đình chỉ đủ tiền cho ông học hết tiểu học, thế nên trình độ của Honda chỉ cung ứng được những việc làm làm công ăn lương .Nhưng số phận của ông vẫn tốt hơn Matsushita Konosuke, Matsushita đi làm khi mới 10 tuổi, còn Honda khởi đầu thao tác khi ông 16 tuổi. Ông đặt chân đến Tokyo – Hà Nội Thủ Đô của Nhật Bản, và học việc tại một tiệm thay thế sửa chữa xe xe hơi tên Art Shokai .
Honda làm việc tại tiệm sửa xe trong 6 năm. Trong 6 năm đó, Honda đã không ngừng học tập những kiến thức về xe ô tô. Khoảng thời gian học việc đã khiến một người từ nhỏ đã thích thú về các thiết bị máy móc như Honda tìm được giấc mơ thật sự của mình.
Câu chuyện khởi nghiệp của một thanh niên “có máu liều”
Sáu năm sau, ông quyết định hành động khởi nghiệp. Ông trở về quê nhà Hamamatsu và tự mình mở một tiệm sửa chữa thay thế xe hơi, đặt tên là “ Chi nhánh của Art Shokai ”
Với tư cách là một kỹ thuật viên sửa chữa ô tô có trình độ, hoạt động kinh doanh tiệm sửa xe của Honda ngày càng bùng nổ. Công việc tiếp xúc với ô tô mỗi ngày không khiến Honda cảm thấy chán ngán, ngược lại khiến ông nhận ra đam mê mà mình phải theo đuổi là sản xuất ô tô.
Ông biết rằng sửa xe hoàn toàn có thể kiếm ra tiền, nhưng khó hoàn toàn có thể kiếm ra một số tiền “ to ”. Vốn là một người nghèo, ông hiểu rằng càng nghèo thì con người ta càng dám liều. Thế là, trong thời kỳ tiệm sửa xe của ông đang hoạt động giải trí mạnh nhất, ông đã quyết định hành động đóng cửa tiệm .Năm 1934, Honda xây dựng công ty Tokai Seiki, và đây chính là lần khởi nghiệp tiên phong của ông. Trong lần khởi nghiệp này, ông đã góp sức hết mình cho ngành công nghiệp sản xuất. Dưới sức hút mãnh liệt của ngành công nghiệp, ông đã tăng trưởng thành công xuất sắc “ máy cắt tự động hình cánh quạt ”. Phát minh của ông đã thành công xuất sắc tỏa nắng rực rỡ .Đúng lúc tưởng rằng bản thân sắp thành công xuất sắc thì giật mình động đất xảy ra, công ty của Honda thua lỗ nặng và công bố phá sản .Honda không nản lòng trước đả kích này, với kinh nghiệm tay nghề tích góp được từ lần khởi nghiệp tiên phong này, ông đã không ngừng ngại khởi đầu lần mạo hiểm thứ hai .Năm 1946, Honda xây dựng “ Viện nghiên cứu và điều tra công nghệ tiên tiến Honda ” – đây chính là tiền thân của hãng Honda. Vào cuối Thế chiến thứ II năm 1946, Honda đã chớp lấy thời cơ và tăng trưởng một chiếc “ xe đạp điện gắn động cơ ”, mẫu sản phẩm này được thị trường tiếp đón thoáng đãng. Sau đó, Honda đã dẫn dắt những nhân viên cấp dưới của công ty chính thức bước chân vào nghành nghề dịch vụ xe máy, và họ cho sinh ra chiếc xe máy “ Super Wolf ” .
Đưa tên tuổi Honda ra biển lớn
Sau nhiều năm vất vả xây dựng, ông đã viết nên lịch sử Honda vô cùng lừng lẫy, biến công ty nhỏ với quy mô chưa đến 20 nhân viên trở thành một tập đoàn đa quốc gia hàng tỷ đô, và là nhà sản xuất xe máy lớn nhất thế giới.
Soichiro Honda làm quản trị tập đoàn lớn cho đến khi nghỉ hưu vào năm 1973. Sau thời hạn này, ông vẫn giữ chức vụ giám đốc và cố vấn cấp cao vào năm 1983. Tạp chí People đã xếp ông vào list ” 25 người đáng quan tâm nhất năm ” ( 1980 ) và gọi ông là Henry Ford của Nhật Bản. Khi nghỉ hưu, ông vẫn bận rộn với việc làm tạo dựng quỹ “ Honda Foundation ” nhằm mục đích mục tiêu bảo vệ thiên nhiên và môi trường .
Sau “ chiếc xe đạp máy ”, tên tuổi của Honda đã vươn ra biến lớn. Ảnh : Internet
Một tính cách rất đáng để yêu thích của Honda là cách ông đối xử với nhân viên của mình. Có thể do Honda cũng đi từ dưới lên nên ông không hề có tí nào ra vẻ “bề trên” cả. Ông luôn tôn trọng sự sáng tạo và cá tính riêng của từng nhân viên. Trong công ty của ông, từ nhân viên tuyến đầu cho đền chủ tịch công ty, tất cả đều phải mặc đồng phục.
Honda cho phép nhân viên cấp dưới biến hóa nơi thao tác và để họ thành thạo nhiều kỹ năng và kiến thức hơn. Sau khi nhân viên cấp dưới thành thạo nhiều kỹ năng và kiến thức cơ bản, họ chắc như đinh sẽ có 1 số ít ý tưởng sáng tạo mới, sau đó Honda sẽ đưa họ vào viện nghiên cứu và điều tra nội bộ của công ty để thực thi công tác làm việc điều tra và nghiên cứu .Nhờ cách làm này mà nhân viên cấp dưới hoàn toàn có thể cảm nhận được sự tích cực từ nơi ông, và họ nguyện nỗ lực rất là để chuẩn bị sẵn sàng cho sự tăng trưởng của công ty. Chính nhờ chiêu thức quản trị này mà Honda hoàn toàn có thể trở thành “ Honda của quốc tế ” .
Bí quyết thành công là không thể tách rời hai điều
Không bao giờ bắt chước một ai
Dù thực trạng ra làm sao, Honda luôn có sự tôn trọng tuyệt đối so với sự phát minh sáng tạo. Ông đã thích phát minh sáng tạo cái mới từ khi còn là một đứa trẻ, và sau khi trở thành quản trị, ông cũng luôn tương hỗ những nhân viên cấp dưới nào thích phát minh sáng tạo .Việc xây dựng Viện nghiên cứu và điều tra công nghệ Honda được cho phép nhiều công nhân tuyến đầu có thời cơ phát minh sáng tạo. Ông chưa khi nào sợ nhân viên cấp dưới thiếu tính phát minh sáng tạo, ông chỉ sợ nhân viên cấp dưới triệt tiêu năng lực phát minh sáng tạo của mình .Đây cũng là lời cảnh tỉnh cho những người khởi nghiệp lúc bấy giờ. Khi đời sống vui chơi của con người ngày càng đa dạng và phong phú, thì việc phát minh sáng tạo ngày càng trở nên khó khăn vất vả. Làm thế nào để phát minh sáng tạo trên nền tảng có sẵn là một bài toán khó. Nếu có sáng tạo độc đáo thay đổi thì sẽ thành công xuất sắc, còn nếu không thì chỉ hoàn toàn có thể giậm chân tại chỗ .
Phương châm “lấy con người làm gốc”
Trong khi những ông chủ của những công ty nhỏ mặc vest và đi giày da. Thậm chí nhiều công nhân nhà máy sản xuất còn chưa khi nào biết mặt sếp của họ trông như thế nào. Thật khó tin khi một quản trị Honda lại mặc đồng phục như công nhân khi đi làm .Honda là người tiên phong có cách tiếp cận nhân viên cấp dưới như vậy. Hành động này tạo sự kết nối rất lớn với nhân viên cấp dưới, điều mà hiếm có công ty nào hoàn toàn có thể có được .
Cách làm của Honda không có nghĩa là ai làm ông chủ cũng phải mặc đồng phục giống nhân viên. Điều quan trọng là ông chủ phải quan tâm đến cảm xúc của nhân viên và vun đắp cho sự gắn kết của tập thể, chứ không phải coi nhân viên là “người làm công”.
Nói cho cùng, thành công của Soichiro Honda chính là một huyền thoại. Ông không bao giờ nói về chuyện giàu nghèo. Cách cư xử của ông với mọi người xung quanh là hành động của một quý ông thực thụ, những đức tính của ông rất đáng để mỗi chúng ta học hỏi.
Theo Toutiao