Trưởng thành có lẽ chính là: Học được việc đặt tình thân lên vị trí thứ nhất, đặt tình bạn lên vị trí thứ hai, đặt tình yêu vào vị trí ngoài tầm; học được việc không cãi lại cha mẹ, học được việc nhượng bộ để bảo vệ tình bạn, học được việc không muốn dựa dẫm vào người khác, học được việc nhìn rõ bản thân, không phải tốt nhất cũng không coi là xấu, không hất cao đầu, cũng không nhìn chằm chằm vào chân người khác; học được việc đặt người mình thích nơi đáy lòng, lặng lẽ không khoe khoang.
Ngày còn bé, được cha mẹ chở che, bảo bọc, luôn nghĩ rằng thế giới trong vòng tay người thân thật nhỏ bé, chật hẹp làm sao. Mỗi ngày chỉ muốn lớn thật nhanh, trưởng thành thật nhanh để có thể tự tìm đến thế giới rộng lớn của chính mình. Thế nhưng, lớn rồi, đặt chân vào đời, trải nghiệm cuộc sống, bộn bề mưu sinh, lúc ấy ước mong duy nhất chỉ là được bé lại, được trở về ngày thơ ấu bên cạnh mẹ cha. Thật ra, sau khi trải qua một vài sóng gió cuộc đời, bạn sẽ hiểu được rằng, dù thế giới có bao la, bầu trời có rộng lớn, điều hấp dẫn thì rất nhiều nhưng lại không có điều gì sánh bằng vòng tay cha mẹ yêu thương che chở.
Khi ta dần lớn lên, mọi thứ vốn không còn đơn giản như trước nữa. Cuối cùng, niềm tin về mọi điều tốt đẹp cũng dần bị bẻ gãy. Càng trưởng thành, tâm trí có quá nhiều điều phải suy nghĩ chỉ khiến cho ta ngày càng trầm tĩnh, bất cần, thản nhiên. Có nhiều điều muốn nói định mở lời nói ít hơn cuối cùng lại thành không nói.
Đến một tuổi tác nhất định, càng học được cách kiệm lời. Mỗi một câu nói cũng cần phải cân nhắc, có trọng lượng. Vui buồn không lộ rõ ra mặt, đụng chuyện thì hờ hững, vạch ra ranh giới riêng của chính mình. Nếu như không thể chung một chỗ, cũng không cần phải cho đối phương bất cứ hi vọng cùng ám hiệu nào, đây mới chính là đảm đương lớn nhất.
Lúc bé, hạnh phúc chỉ đơn giản là có được một món đồ chơi yêu thích; lớn lên, hạnh phúc chính là đạt được mục tiêu đã đặt ra; khi trưởng thành mới biết hạnh phúc lại là một loại tâm trạng, chỉ cần trong lòng hiểu rõ thì đó là hạnh phúc.
Lúc trước ấy, vui thì khoe, buồn thì kể, đau lòng thì than thở… Cái gì cũng nói ra được. Còn bây giờ lười nói, lười tâm sự, lười chia sẻ, chỉ có siêng suy nghĩ mà thôi.
Trưởng thành nghĩa là ngày càng chạm được đến bản chất vốn có của mình, cũng có thể quen dần với nỗi cô đơn, mất mát và thất bại, rồi chấp nhận và đối mặt với chúng. Ai cũng có những lúc suy sụp, nhưng đừng để nó ảnh hưởng đến em là được. Cần phải trở thành một con người mà chính em yêu thích, rồi gặp ai đó không cần em phải gắng sức thay đổi để lấy lòng họ.
Đời người sẽ trải qua ba lần trưởng thành: Lần đầu tiên là khi phát hiện ra mình không phải trung tâm của thế giới.
Lần thứ hai là khi nhận ra có 1 số ít việc, dù bạn nỗ lực như thế nào, bạn vẫn không hề biến hóa .Lần thứ ba là khi biết rõ có 1 số ít chuyện rõ ràng là sẽ không có hiệu quả, nhưng vẫn mặc kệ toàn bộ để theo đuổi .
Càng trưởng thành, càng hiểu rõ, không thể từ bỏ nhất chính là người nhà. Không cầu giàu sang phú quý, chỉ cần họ đều không đau, không bệnh, không nạn, không tai, cơ thể khỏe mạnh là được rồi. Sau cùng cũng nhận ra, thứ gọi là hạnh phúc thực sự hoàn toàn không phải đến từ danh vọng, tiền tài mà là đến từ nơi gọi là Gia đình.
Trưởng thành là khi tôi cảm nhận được rằng cô đơn và nỗi buồn luôn bủa vây quanh mình. Là khi buồn đến mức chỉ chực bật khóc cũng chẳng có lấy một người ở bên. Là chính cái lúc tôi nhận ra nên tự yêu lấy bản thân. Và phải tự thương mình những lúc thấy cô đơn hoang hoải như thế.
Khi bạn nhìn rõ một người nhưng không vạch trần, bạn đã hiểu được ý nghĩa của sự tha thứ, ghét một người nhưng không trở mặt, bạn đã hiểu được sự tôn trọng tột cùng. Sống, luôn có người bạn thấy chướng mắt, cũng có người thấy bạn chướng mắt. Sự trưởng thành của bạn không bởi vì bạn sống bao nhiêu năm, đi qua bao nhiêu con đường, trải qua bao nhiêu thất bại, mà bởi vì bạn hiểu được từ bỏ, học được khoan dung, biết được không tranh.
Lời kết: Cuộc sống trưởng thành đã dần thay đổi suy nghĩ và con người chúng ta như thế. Từ hài búp bê đến giày cao gót, từ đồng phục học sinh tới đồ công sở, từ ngây thơ ngốc nghếch đến trưởng thành chín chắn, càng ngày chúng ta càng học được cách sinh tồn trong xã hội.