Gian phi khó làm-Gìa Lăng Công Tử

6aa3df83gw1eho9jzzga6j20zg0k4n3b

Lần tiên phong ta đọc 1 truyện thể loại cổ đại, hài, HE mà khóc đến sưng mắt sưng mũi như vậy. Khúc đầu của truyện rất hài, đọc cười không chịu nổi, nhưng rồi sau đó, trong cái hài có cái buồn, buồn đến tê tâm liệt phế, đến mức chỉ muốn khóc thật to, khóc cho đến khi không còn sức nữa thì thôi. Hậu quả là ta khóc đến 4 h sáng =. = ”
“ Giấc mộng của Thẩm Tĩnh Thù là làm một gian phi, để lại tiếng xấu muôn đời .

Giấc mộng của Tô Giang Tả là làm một lương thần khí khái lưu hương.

Giấc mộng của Thượng Quan Yến là làm một người hiền hậu, tài đức vẹn tòan .
Giấc mộng của Doãn Thọ An là một hôn quân giàu sang, phóng túng .

Nhưng mà…Không phải tất cả các giấc mơ đều thành sự thật…”

Doãn Thọ An có mệnh làm vua, nhưng lại yêu dấu cắt may, phong cách thiết kế y phục. Nguyện vọng của hắn là được làm một nhà vua không đơn độc, hoàn toàn có thể cùng những người cùng mình lớn lên rồi già đi, sống một đời niềm hạnh phúc như vậy. Thẩm Tĩnh Thù là phi tử, Thượng Quan Yến là hoàng hậu tỷ tỷ của Thọ An. 3 người lớn lên bên nhau, cho đến ngày nhận ra sự độc lạ. Trưởng thành, thật không đơn thuần, cũng không hẳn là chuyện tốt .
Doãn Thọ An yêu Tĩnh Thù. Tĩnh Thù lại sầm uất chuyện yêu đương, không phân biệt được yêu và thích khác nhau thế nào. Cho đến khi Thượng Quan Cẩn ( em ruột Thượng Quan Yến ) yêu quý Tĩnh Thù, Tĩnh Thù mới hiểu cần phải phân biệt rõ tình cảm trong tim mình. Thích rất nhiều người, thích Cố Hầu ca ca, thích A Cẩn, thích Tô Giang Tả, nhưng chỉ yêu Doãn Thọ An. Tình yêu không có chỗ cho người thứ 3, Thượng Quan Cẩn nguyện cả đời ở lại Nam Cương bảo vệ Tổ quốc, không trở lại kinh thành, để rồi bỏ mạng nơi xa xôi

“Tin dữ truyền về kinh thành, Cung Văn đế ngồi sững sờ trên long ỷ hồi lâu mới hoàn hồn, truy phong hậu táng, an ủi cho người nhà. Bãi triều xong hắn ngồi lỳ trong ngự thư phòng cả ngày, chỉ sai người mang đến cho Thẩm Tĩnh Thù cái hộp đựng đầy đào huyên mà Thượng Quan tướng quân trước lúc lâm chung gởi tới. Một đêm này, lần đầu tiên Cung Văn đế không qua đêm trong An Tuệ cung, để mặc Thẩm quý phi thổi đào huyên cả đêm…”.

Đó là tuổi trẻ của họ, là chàng trai si tình nguyện cả đời bảo vệ giang sơn, chỉ giữ cho mình một bóng hình trong lòng cùng với kỷ vật đào huyên, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, cũng không cùng người mình yêu dấu gặp lại. Vì đằng sau mỗi câu truyện tình yêu, là một quá khứ đẫm lệ .

Qúa khứ là khi Doãn Thọ An mười một tuổi mếu máo nắm tay Tô Giang Tả “Thái phó đánh nhẹ thôi.”, là khi chỉ cần Thượng Quan Yến trừng mắt, yêu cầu Doãn Thọ An cùng Thẩm Tĩnh Thù úp mặt vào tường, viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ thì cả hai sẽ ngoan ngoãn làm theo, là khi Tô Giang Tả, Thẩm Tĩnh Chi, Thẩm Tĩnh Thù, Thượng Quan Cẩn, Doãn Thọ An, Thượng Quan Yến cùng nhau chơi đùa, không ngại quân thần lễ giáo. Nhưng đó chỉ là quá khứ, con người lớn lên, mọi thứ thay đổi. Doãn Thọ An không còn là tiểu Hoàng đế sợ hãi ỷ lại Thái phó Tô Giang Tả, không còn trọng dụng y như xưa. Thượng Quan Cẩn bắt đầu biết giữ ý tứ với Tĩnh Thù-Trinh phi nương nương, biết hai người là hai thế giới khác nhau, thời gian tươi đẹp của tuổi trẻ chỉ có thể để hoài niệm, khắc khoải ưu tư. Tô Giang Tả và Thượng Quan Yến từ khắc khẩu chuyển thành cất giấu trong lòng, âm thầm yêu thương nhung nhớ người kia. Để rồi cả hai bỏ mặc thế nhân, cùng nhau bỏ trốn, nguyện làm uyên ương dù chết không sờn. Sở Trung Thiên luôn luôn ngay thẳng, làm việc đúng nguyên tắc lần đầu tiên đưa ra yêu cầu với Doãn Thọ An “Hoàng thượng, tội thần đã phụ hoàng ân, làm việc trái pháp luật, cam nguyện bị phạt, chỉ cầu xin Hoàng thượng đao hạ lưu nhân, tha cho Thượng Quan Yến…Hoàng hậu nương nương cùng Tô tướng đại nhân một mạng”.

Ngọc Như Ý kỳ thật không phải Ngọc Như Ý, mà là một cô gái hiện đại xuyên qua nhập vào. Ngọc Như Ý vào cung làm phi của Doãn Thọ An chỉ là theo hình thức, suốt ngày lại cùng Thẩm Tĩnh Chi, Quýnh Vương chơi đùa, rượt đuổi, trêu ghẹo mỹ nam. Nhưng rồi cũng có lúc nàng buồn bã, nhớ nhà, nhớ thời đại của nàng. Lần đầu tiên thổ lộ bí mật của mình cho Thẩm Tĩnh Chi, nhưng lúc đó hắn không hiểu, không biết thời đại thực của nàng như thế nào, chỉ ghi nhớ lời nàng nói “Nếu có một ngày các ngươi phát hiện Ngọc Như Ý không giống Ngọc Như Ý hiện tại thì khi đó ta đã trở về rồi”

Nàng quay trở lại thật !

“Một sáng mùa xuân, Ngọc Như Ý vừa tỉnh giấc đã khôi phục thành một cô gái văn tĩnh, yếu đuối trước kia. Nàng không nhớ chuyện gì, nhìn thấy Thẩm Tĩnh Chi và Quýnh vương thì sợ hãi trốn tránh, không giống như bình thường nhảy sổ đến rồi kề vai sát cánh cùng nhau giở trò.”

“Mùa xuân năm thứ tám, một chiếc xe ngựa hoa mỹ chậm rãi theo đội ngũ đưa thân rời khỏi kinh thành. Đây là nghĩa muội của Hoàng đế, Đại Dũng công chúa Ngọc Như Ý xuất giá.”

Đội ngũ đưa thân chậm rãi rời đi, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng vó ngựa phi nhanh, trên lưng ngựa là một thân ảnh màu da cam, trên vai còn có con bướm cực lớn phất phơ đón gió, từ xa cũng có thể nhận ra là Thẩm Tĩnh Chi đến đưa tiễn.

 

 

 

 

Xốc màn xe lên, Thẩm Tĩnh Chi không nhúc nhích nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ trong xe, khỏa chu sa vẫn tiêm diễm như trước, ánh mắt lại biểu lộ sự sợ hãi và kích động làm người ta thất vọng.

 

Thẩm Tĩnh Chi yên lặng nhìn Ngọc Như Ý trong chốc lát, cuối cùng, dùng ảo thuật lấy từ trong tay ra một cọng liễu xanh ngắt, cúi người nói “ Ngọc tiểu thư, đi đường cẩn thận” dứt lên liền lên ngựa, thối lui sang một bên.”

Nàng đã quay về thời đại của mình. Không biết nàng có nhớ Thẩm Tĩnh Chi từng nói sẽ cưới nàng, không biết nàng có còn nhớ những ngày vui vẻ ở bên nhau, không biết nàng có còn nhớ Thẩm Tĩnh Chi, từ nhỏ tới lớn phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt, chưa vướng tơ lòng bao giờ lại ngây ngốc nhớ thương nàng cho đến cuối đời. Đoạn tình cảm này, nàng và Thẩm Tĩnh Chi đều đau khổ, nếu Ngọc Như Ý trong kiệu hoa là nàng, hẳn Thẩm Tĩnh Chi sẽ không ngại mà cướp đi tân nương, chứ không phải đau xót thốt lên “nàng đã đi rồi, không bao giờ trở lại nữa.”, không phải nhìn trời đến thất thần rồi đau khổ nhận ra cả đời không hẹn gặp lại.

 “Thẩm Tĩnh Chi cười cười, ngẩng đầu nhìn trời đến thất thần rồi bỗng nhiên mở miệng nói “ Hưởng Phúc huynh, ngươi tin có một thời không khác tồn tại không?””

Thẩm Tĩnh Thù không hề trở thành gian phi. Doãn Thọ An không hề trở thành hôn quân. Thượng Quan Yến không hề trở thành một người hiền hậu, tài đức vẹn toàn. Tô Giang Tả không hề trở thành lương thần khí khái lưu hương. Thẩm Tĩnh Chi không hề trở thành công tử giàu sang phóng khoáng không vướng tơ lòng. Thượng Quan Cẩn không hề trở thành người mà Tĩnh Thù yêu thương. Nhưng, đó là một đoạn hồi ức tươi đẹp, một câu truyện thấm đẫm lòng người, một tình bạn vững chắc mặc kệ thời hạn .
PS1 : Đoạn mà ta khóc nghẹt mũi mỗi lần đọc lại là đoạn Thượng Quan Cẩn mất và đoạn Thẩm Tĩnh Chi đi tiễn Ngọc Như Ý xuất giá. Không phải là nhân vật chính, nhưng thực sự, họ khiến ta đau lòng, cảm khái, sau đó thì nghẹt mũi oán hận tác giả. Dù không thích NP nhưng trong truyện này ta thực kỳ vọng Thượng Quan Cẩn-Thẩm Tĩnh Thù-Doãn Thọ An. Lại nữa, thực kỳ vọng Thẩm Tĩnh Chi và Ngọc Như Ý “ của chàng ” nên duyên. Nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ. Haizzzzzzzzz !
PS2 : Cứ nghĩ đến việc Thượng Quan Yến cùng Tô Giang Tả sống nơi xa xôi, không gặp lại Thọ An, Tĩnh Thù, Tĩnh Chi, Thượng Quan Cẩn, Sở Trung Thiên là ta cảm thấy muốn khóc, nuối tiếc cho quãng thời hạn ở cùng nhau của bọn họ. Haizzzzzzzzzzzzz, tác giả đại nhân, ngài cũng thực là ác !

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải …

Source: https://vvc.vn
Category : Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay