Người phụ nữ rất dễ thích nghi với từng thực trạng mà họ đang sống và đang phải đương đầu. Nếu sống trong một khoảng trống đầy sự tất bật và luôn bắt người ta phải gồng mình để hoàn toàn có thể sống sót thì người phụ nữ cũng sẽ vậy. Họ sẽ vô cùng can đảm và mạnh mẽ, họ sẽ học để hoàn toàn có thể tự làm hết mọi việc. Họ chuẩn bị sẵn sàng đương đầu với toàn bộ để bảo vệ những gì thuộc về họ .
Nếu sống trong một môi trường tự nhiên rất đầy đủ tình yêu thương thì người phụ nữ lại có xu thế ngày càng bớt đi những ” cái gai ” xung quanh mình. Họ không cần phải ” xù lông ” để đấu chọi, họ không cần tất bật để dành lấy mọi thứ. Những người này thường sống nhàn nhã và thường chỉ biết nhận hơn là cho đi. Nhưng đã sống trong xã hội buộc ta phải gật đầu, không có gì sống sót mãi mãi, không có gì là mặc định ngay từ đầu cho đến khi kết thúc .
Nhưng anh à, em không sợ, vì em đã có anh, một người đàn ông luôn biết yêu thương, che chở và dạy dỗ em trong những tình huống cần thiết.
Đối với xã hội rộng lớn ngoài kia, em rất bé nhỏ. Em còn nhiều điều thiếu sót nhưng anh luôn là người yêu thương em vô điều kiện. Anh vẫn nói yêu em ngay cả khi em hờn dỗi vô cớ. Anh vẫn yêu em ngay cả khi em làm nhiều chưa đúng. Anh vẫn dành cho em những câu chúc ngủ ngon dù em có hờn cả thiên hạ.
Sau tất cả những cử chỉ yêu thương đó, anh vẫn nhẹ nhàng chỉ bảo cho em. Cái này em chưa đúng. Cái này em phải khéo hơn một chút…, nhiều lắm em nhớ không hết. Em chỉ nhớ rằng, cứ mỗi lần em làm chuyện gì sai điều đầu tiên anh dỗ dành em sau đó mới giúp em nhận định được ra vấn đề.
Anh à, dạy bảo người khác đâu cần ” đao to búa lớn ” đúng không ! Chỉ cần những câu nói nhẹ nhàng như vậy cũng đủ khiến em nhớ cả đời và không khi nào phạm phải nó nữa. Và anh làm được điều đó là bởi : anh yêu em .Vậy đấy, gặp được một người đàn ông tốt thì em chẳng cần ” trưởng thành ” đâu bởi đã có anh ở đây rồi ! …..