01
Tối qua tôi nhận được tin nhắn từ một số ít điện thoại cảm ứng lạ mời cưới, bên dưới có ký tên : Your soulmate. Tôi ngây người, trong đầu hiện lên rất nhiều cái tên, rất nhiều khuôn mặt, mãi lâu sau mới ra cô bạn kia .Nó từng là bạn rất thân của tôi hồi cấp 3, mặt xinh, ngồi bàn phía trước tôi. Nó học giỏi tiếng Anh, thường hay giúp tôi học từ mới cũng như chữa bài giúp. Ngày ấy tôi chẳng khi nào phải mua tẩy, vì kiểu gì nó cũng cắt tẩy của nó ra làm đôi, chia tôi 50% .
Hồi bé tôi hay ốm nên đến lúc đi học nhìn nhỏ gầy hơn các bạn, lúc nào cũng bị bắt nạt, chẳng có mấy bạn bè. Thế nên, nó thành bạn thân, cũng thành một người vô cùng quan trọng với tôi. Khi ấy, tôi luôn đối xử với nó bằng 100% tấm lòng, nó nhờ gì cũng giúp đỡ nhiệt tình. Hai đứa từng cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, cứ thế đi với nhau hết năm 17 tuổi.
Rồi hai đứa lại cùng ăn, cùng chơi, cùng học. Tôi phụ nó môn Toán, nó giúp tôi môn Anh. Chỉ cần có nó, tôi thậm chí còn còn cảm thấy mình chẳng cần nỗ lực hòa nhập với quốc tế làm gì .Chúng tôi coi nhau như soulmate, dù đôi lúc hết cả chuyện để nói, hết bí hiểm để kể, chỉ yên lặng đi cạnh nhau cũng thấy vui. Chúng tôi không ai muốn bỏ lỡ ai, muốn dính lấy nhau cả đời như vậy .
02
Tiếc là hai đứa tôi ở đầu cuối lại không thi đỗ vào cùng một trường mà mỗi đứa một thành phố, muốn gặp nhau phải đi mất cả nửa ngày. Cả hai cũng hiếm có thời cơ tụ tập đi ăn, đi học hay đi chơi xa, thậm chí còn gọi điện cũng ít đi .Lên ĐH, mối quan hệ của tôi với nó không còn được như xưa nữa, vì có những thứ không thể nào truyền đạt qua điện thoại cảm ứng được. Những thân thiện ngày xưa nay bỗng hóa thành khoảng cách, thậm chí còn trái chiều .Thậm chí tôi không tin nổi chuyện, có lần tôi đến thư viện trường nó học, nói vu vơ bảo mạng ở đây chậm nhỉ mà nó lại nghĩ tôi khinh trường nó .Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi tự nhiên ứa ra .Tới năm 3 ĐH, tôi rất ít khi tìm nó, thế nhưng chỉ cần nó gặp chuyện cần giúp sức, tôi sẽ lao tới chẳng tâm lý, để rồi sau đó lại cảm thấy mình phí sức vô ích. Luận văn tốt nghiệp của nó, cứ 2-3 bữa nó lại nhờ tôi chỉnh sửa giúp một lần. Tôi thức trắng đêm tra tài liệu hộ, nó lại nghĩ đấy là việc tôi đương nhiên phải làm, nên còn chê tôi chậm rãi .Lần đó, tôi dạt dẹo khắp nơi tìm việc, tôi long dong ở bến xe vì chẳng biết ở đâu. Nó không biết đổi ảnh đăng kí hồ sơ ở đâu nên lại tìm tôi. Tôi bảo nó chờ tôi tìm quán net rồi đổi giúp cho, nhưng tôi thậm chí còn còn chưa nói hết câu, nó đã nói : ” Thôi khỏi đi, tao tìm người khác “, như kiểu mất kiên trì lắm .Tiếp mấy lần như vậy nữa, tôi nản, không còn muốn cố gắng nỗ lực đổi khác làm gì nữa, cũng không có ý gì trách móc nó. Chẳng qua tôi nghĩ, giờ hai đứa đứa nào làm chuyện đứa nấy, vậy cũng tốt .Càng lớn tình bạn càng nhạt, câu nói này rất lâu rồi tôi chẳng hiểu, giờ lại áp đúng vào tôi .
03
Bạn bè đã từng thân thương nhưng dần xa nhau là thưởng thức bất đắc dĩ mà tất cả chúng ta không hề thoát khỏi trong quy trình trưởng thành .Bạn nhìn những nick Facebook nhấn like status mình mà không nhớ nổi khuôn mặt người ấy trông như thế nào. Còn khi đối phương đăng gì đó, bên dưới đầy comment, bạn cũng chẳng biết phản hồi gì, vì đọc không hiểu, không tham gia nổi. Không phải bạn không muốn tâm sự, mà vì thời cơ để nói ngày càng ít đi. Vì không trực tiếp giao lưu nên có những cảm hứng không thể nào san sẻ được. Dù sao thì gục đầu vào vai nhau mà khóc, hay đơn thuần chỉ là thút thít nghẹn ngào cũng sẽ có công dụng hơn ngàn vạn câu an ủi qua màn hình hiển thị .
Các bạn học ngành khác nhau, đi làm ở những nơi khác nhau, quen biết và gặp gỡ những người khác nhau, trải nghiệm những thứ khác nhau.
Các bạn không còn đọc chung một quyển sách, không còn nghe chung một chiếc tai nghe, không còn san sẻ với nhau cùng một khung trời nắng, cùng một cơn mưa, không còn ngồi cạnh nhau xem cùng một phim rồi cùng cười to, cùng khóc lớn .Một ngày nào đó, trên đường về nhà, bạn thấy hoàng hôn đẹp như tranh vẽ. Bạn kích động muốn san sẻ với người ấy, nhưng dù dùng filter nào cũng chẳng thể tái hiện nguyên trạng cảnh đẹp ấy cho người ta xem và mọi ngôn từ cũng chẳng đủ miêu tả .Theo dòng thời hạn trôi, khi mỗi người có đời sống và tiềm năng riêng, khi vòng tròn tiếp xúc của cả hai không còn giao nhau nữa, người ta sẽ ngày càng xa nhau .Năm 15 tuổi, bạn ngây thơ cho rằng cả hai sẽ mãi mãi bên nhau. Đến giờ bạn vẫn không hối hận vì tình bạn ấy nhưng chẳng thể ngăn nổi cảm thán, thôi chuyện cũ rồi nhắc lại làm gì .
04
Có người từng nói :
“Quan hệ giữa người với người chia theo tỷ lệ: 10 – 30 – 60.
Khi bạn gặp vấn đề, đối tượng có thể cho bạn vay tiền không vượt quá 10 người.
Người thường xuyên liên lạc, cùng bạn làm việc này việc kia, không vượt quá 30 người. Và trong 30 người ấy đã bao gồm 10 người ở vế trên.
Vòng tròn to nhất là người quen chung chung, là người mà gọi điện, bạn sẽ nhớ được là ai, đồng thời bạn cũng hiểu biết phần nào về trạng thái, bối cảnh của người ấy, tối đa cũng chỉ 60 người. Và trong 60 người ấy bao gồm cả 30 người đã nói phía trước”.
Nói cách khác, khi một người đang trên bước đường trưởng thành, buộc phải nói lời tạm biệt với một số ít bè bạn, đây là điều đau đớn không hề tránh khỏi .Tình bạn và tình yêu trên trong thực tiễn khá giống nhau, kể cả là về phương diện môn đăng hộ đối. Sở dĩ tôi và bạn ngày càng xa là vì trong lúc tôi đang bàn luận về cách quản trị công ty, bạn đang vội tranh hàng marketing ở ẩm thực ăn uống ; khi tôi đang kể về cách chọn nhân sự tốt, bạn đang hóng chuyện đồng nghiệp ra làm sao ; tôi kể chuyện cười, bạn nghe không hiểu ; tôi nói thảm kịch, bạn lại tưởng trò đùa …Chúng ta trò chuyện không hợp nữa vì giá trị quan của cả hai không còn giống nhau. Rời xa nhà trường, bước vào xã hội, những độc lạ giữa hai tất cả chúng ta mới chính thức lộ ra. Giống như tôi đi về phía Bắc, va phải tường và tỉnh lại. Khi tôi quay đầu mới phát hiện bạn đã đi xa về hướng ngược lại. Tôi đành cất giữ quá khứ của hai ta và liên tục tiến về phía trước, tìm một người bạn đường mới. Nếu như không tìm thấy, tôi sẽ một mình, đi trong bóng đêm .
05
Mỗi đêm khuya nghe bài “Bạn thân nhất” của Trần Dịch Tấn, tôi lại muốn khóc khi nghe tới câu: “Bị đẩy theo dòng trôi cuộc đời, người lạ hôm nay hóa ra lại là người thân yêu hôm qua”.
Những lời hứa hẹn trong tình bạn có đôi khi nghe hoang đường hơn cả câu thề nguyện trong tình yêu. Bạn đã từng coi người đó là bạn thân nhất, sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì người ta, hứa rằng 80 tuổi vẫn ở bên nhau. Chớp mắt một cái, cả hai đã chẳng khác gì người xa lạ.
Tàn khốc hơn nữa chính là, bè bạn hồi còn đi học, dù xa nhau thật nhưng khi gặp lại vẫn hoàn toàn có thể nâng ly kể chuyện cũ. Còn bè bạn quen hồi đi làm, từ hoàn toàn có thể cùng nâng ly cạn chén, nay sẵn sàng chuẩn bị phản bội bạn, vì chút danh lợi vỏn vẹn .Thời gian qua nhanh, thấm thoắt một cái, tất cả chúng ta ai cũng đã có đời sống của riêng mình. Sẽ không còn chủ đề chung để nói, sẽ không còn bạn chung để kể và hồi ức giữa cả hai rồi sẽ nhạt. Thế nhưng hãy cứ coi như đó là lẽ thường tình. Bởi đời sống mà, có gì bảo vệ được lâu dài hơn, tình bạn cũng thế thôi. Ít nhất trong khoảnh khắc cả hai còn thân thương, hãy đối xử với nhau bằng sự chân thành, vậy cũng đủ rồi !