Thời thơ ấu của tôi là một chuỗi ngày sống trong lúng túng vì cuộc chiến tranh, trong đau khổ khi có người thân trong gia đình mất vì bom đạn, trong buồn chán vì quá đói nghèo .
Tôi đã từng tận mắt chứng kiến cảnh bom đạn bao quanh mình. Một buổi chiều mùa hè, cả nhà tôi đang ngồi ăn cơm ở giữa sân, một mảnh bom dài khoảng chừng hai mươi centimet bay vút, cắt đứt ngang chiếc xe đạp điện – gia tài quý nhất của cha tôi, may mà chưa trúng vào ai, nếu không thì đầu lìa khỏi xác mất rồi. Quả bom tạ lớn nhất đã nổ cách tôi chưa đầy một trăm mét, khi nghe tiếng nổ tôi chỉ kịp phản xạ nằm xuống sát đất để tránh những mảnh đạn sát thương. Thời gian đó tôi chưa khi nào có được một giấc ngủ yên, mỗi khi nghe tiếng máy bay rít trên khung trời thì cả nhà phải thức giấc chạy xuống hầm, miệng hầm chỉ cách giường khoảng chừng một mét, nối với hầm chữ A .
Chị gái đầu của tôi chết vì bị xe tăng cột dây kẽm gai vào chân kéo lê hơn mười cây số, tối đến những người láng giềng chôn cất chị ấy cũng không kịp tháo cuộn dây đó ra, mãi cho đến ngày giải phòng sơ tán mộ mới lột bỏ. Dì em kế mẹ tôi bị chết vì bom bi trong lúc đang làm ruộng. Sự sống và cái chết chưa đầy gang tấc, có những người mới phút trước đang cười nói, phút sau đã chết vì bom đạn. Cha mẹ tôi có lẽ rằng vì thấy cuộc chiến tranh, cái chết quá thuận tiện cho nên vì thế ông bà đã quyết định hành động sinh càng nhiều con càng tốt, nếu chết đứa này vẫn còn đứa kia, hiệu quả có đến mười một người con sinh ra. Cho đến giờ đây như mong muốn thay mái ấm gia đình tôi vẫn còn mười người con. Trong ký ức của tôi, để bảo vệ bảo đảm an toàn cho đàn con, cha mẹ tôi đã dời nhà không dưới mười lần trong vòng tám năm. Nói nhà cho oách chứ nhờ bà con xóm giềng đến làm giúp thì chỉ hai ngày là xong, mái bằng rạ, tường nhà làm bằng sườn tre trét hổn hợp rơm trộn trấu và đất sét .
Chiến tranh kết thúc, chúng tôi đối mặt với nạn đói, gia đình đông con nên mỗi đứa một việc. Cần phải làm gì đó để vượt qua cuộc sống khó khăn. Bản thân tôi đã trải qua các công việc như chăn trâu, mót lúa, bắt cua đồng, đúc gạch, đánh tranh, đi củi, đi tràm, bó chổi rành, làm bột lọc từ sắn…Công việc nặng nhọc, đau khổ nhất có lẽ là đúc gạch khi đang đi học lớp bảy. Tôi phải xuống dưới một cái hố thật sâu, vác những tảng đất sét lên chất thành đống và tiến hành đúc từng viên một, lưng tiếp xúc với ánh nắng gay gắt của mặt trời mùa hè, mỗi ngày hít không biết bao nhiêu bụi xỉ than lò gạch vào phổi.
Ba năm học cấp ba đúng vào thời kỳ kinh tế tài chính Việt nam suy thoái và khủng hoảng nhất, khi nhà nước đang tập trung chuyên sâu xử lý hậu quả cuộc chiến tranh. Học xa nhà hơn hai mươi cây số, hành trang của tôi chỉ duy nhất một bộ áo quần dài dành cho việc đến lớp. Lúc bẩn, giặt phơi thì phải ở nhà, chờ cho đến lúc áo quần khô mới có để mặc đi ra ngoài. Sớm nhận thức được rằng mình cần phải học mới hoàn toàn có thể biến hóa cuộc sống được, chả lẽ cứ nghèo khó mãi. Tôi đã học tập cần mẫn và suôn sẻ thay tôi là một trong hai học viên từ trường cấp ba đậu vào ĐH bách khoa, lúc đó tôi học khoa kiến thiết xây dựng. Năm năm trôi qua, tôi là sinh viên xuất sắc của trường nhưng tôi đã phủ nhận ở lại trường làm giáo viên giảng dạy chính bới đời sống giáo viên cũng đầy khó khăn vất vả .
Vừa đi làm, tôi vừa học tiếng Anh, lúc đó rất ít người học, cũng rất ít người quốc tế đến Việt nam, tôi chỉ học vẽn vẹn khoảng chừng mười câu tiếp xúc, đi đâu gặp ai tôi cũng chỉ hỏi hoặc vấn đáp trong khoanh vùng phạm vi đó thôi, nhưng từ từ thuần thục thì tôi lại liên tục. Câu mà tôi dùng để hỏi người quốc tế nhiều nhất, khi gặp bất kể ai đó là : “ Bạn nghĩ gì về người Việt nam ? ” Tôi luôn nhận được câu vấn đáp : “ Thân Thiện – Friendly ” .
Tôi là một trong hai người Việt nam như mong muốn nhận được một gói học bổng toàn phần đi học quản trị kinh doanh thương mại ở Coventry, Anh quốc. Mọi việc diễn ra cứ như một giấc mơ, tôi đang sống trên một thiên đường, tôi tận dụng từng phút của đời mình để cảm nhận, để học kiến thức và kỹ năng kinh doanh thương mại và trau dồi tiếng Anh của mình. Với tôi lúc đó, chỉ cần đứng xếp hàng ở bến xe buýt, tàu điện ngầm thôi cũng đã cảm nhận được nhiều điều về sự văn minh, lịch sự và trang nhã. Tôi đã học được khá nhiều kiến thức và kỹ năng về quản trị kinh doanh thương mại, chăm nom người mua, sự hài lòng của khách xuất phát từ đâu. Thậm chí học được những thứ đời thường như một bữa sáng của người Anh gồm có những gì … Tôi cũng cảm nhận và hiểu được rằng tại sao người phương Tây lại chú trọng đến văn hóa truyền thống đọc, hầu hết họ đọc mọi lúc, mọi nơi. Cho đến giờ đây nhiều lúc tôi lại giật mình vì người mua của tôi hiểu và nắm thông tin trên website Thân Thiện Friendly Hotel kỹ hơn tôi, vì họ đọc nhiều .
Vào một buổi chiều đẹp trời, tôi đi dạo cùng cô con gái xinh xắn bé bỏng của mình, tôi thấy một lô đất tuy nhỏ nhưng rất có tiềm năng phát triển về du lịch. Nó hấp dẫn tôi đến nỗi tôi phải dùng từ “tiếng sét ái tình” của một chàng trai yêu người con gái “ngay từ cái nhìn đầu tiên”. Tôi đã mua ngay lập tức, năm năm sau giá đất tăng cao gấp hai mươi lần, nhiều người hỏi nhưng tôi nhất quyết không bán. Tôi thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bán đi người mình yêu sao?!” Vay vốn ngân hàng và một khách sạn nhỏ với mười phòng ra đời. Tôi thức hàng đêm để suy nghĩ sao cho với diện tích đất nhỏ vẫn thiết kế được các phòng khách sạn phù hợp, thuận lợi và được nhiều phòng nhất. Việc đặt tên khách sạn là một việc làm quan trọng sao cho khách dễ nhớ, dễ cảm tình, có ý nghĩa, phù hợp với tính cách của người chủ. Tôi quyết định lấy câu trả lời về tính cách của người Việt nam “Thân Thiện – Friendly” để đặt tên cho khách sạn của mình.
Kinh doanh được sáu năm, khách yêu thích, phần nhiều khi nào cũng đầy kín phòng. Quy mô khách sạn quá nhỏ nên rất khó kinh doanh thương mại, tôi cảm thấy gò bó vì chưa có thời cơ để bộc lộ mình, nhưng biết làm thế nào được, nguồn lực chỉ có thế. Sau thời hạn tích góp, vay ngân hàng nhà nước, khách sạn được lan rộng ra và tăng cấp thành 30 phòng với mạng lưới hệ thống thang máy, nhà hàng quán ăn, những phòng được trang bị tiện lợi khá đầy đủ … Tôi lại một lần nữa thức đêm hàng tháng, để thống kê giám sát sao cho sắp xếp mặt phẳng thuận tiện nhất, trang trí nội thất bên trong đẹp nhất trong điều kiện kèm theo kinh tế tài chính hạn hẹp. Khách đến họ khen, tôi như “ cá gặp nước ” vì có đủ điều kiện kèm theo để bộc lộ mình khi mang kiến thức và kỹ năng quản trị kinh doanh thương mại học ở châu Âu về vận dụng. Tôi thao tác hết mình cả ngày lẫn đêm để tạo mạng lưới hệ thống đặt phòng trên mạng, để giảng dạy nhân viên cấp dưới, để tìm ra sự lý giải về “ sự hài lòng ” của người mua. Chưa hẵn bạn bỏ ra hàng trăm đô để đặt phòng và ở tại khách sạn 5 sao đã “ hài lòng ” bằng việc chỉ bỏ ra vài chục đô để đặt phòng và ở tại Thân Thiện Friendly Hotel của chúng tôi. Riêng việc giải nghĩa từ “ Thân Thiện nghĩa là Friendly ” tôi cùng với nhân viên cấp dưới cũng bỏ ra hàng năm để nghiên cứu và điều tra, luôn nhớ “ Thân Thiện – Friendly ” để biểu lộ tính cách trong suốt quy trình Giao hàng khách .
Một nguyên tắc mà tổng thể nhân viên cấp dưới chúng tôi đều nhớ đó là bất kể ai “ mất tiền ” họ sẽ “ tiếc và không niềm hạnh phúc ”, nhưng bù lại nếu họ có “ được ship hàng bằng dịch vụ tốt ” họ sẽ “ niềm hạnh phúc ”. Nếu cùng một thời gian “ niềm hạnh phúc ” của họ nhiều hơn “ tiếc và không niềm hạnh phúc ” thì họ sẽ vẫn còn “ niềm hạnh phúc ” – đó chính là “ sự hài lòng ” của người mua. Do đó chúng tôi cố gắng nỗ lực Giao hàng khách với những gì tốt nhất và nhận tiền từ họ tối thiểu để làm cho họ hài lòng .
Như đã kể cho những bạn nghe ở trên, đói nghèo dai dẳng cứ bám lấy tuổi thơ của tôi, nỗi ám ảnh về một quá khứ đau buồn không thể nào phai đã luôn là lời nhắc nhở tôi cần phải làm một cái gì đó để vươn lên, để đổi khác đời sống. Tôi đã học kinh doanh thương mại từ sơ khởi đến khi có bằng MBA, tôi đã tự học tiếng Anh trong suốt hai mươi ba năm liên tục. Việc học tiếng Anh của tôi cực kỳ khó khăn vất vả vì không có điều kiện kèm theo, thiên nhiên và môi trường để rèn luyện. Ngoài ra tôi ý niệm rằng : càng mang lại niềm hạnh phúc cho nhiều người thì mình càng niềm hạnh phúc, bù lại cho quá khứ xấu số của tôi. Tất cả những điều đó làm cho ý tưởng sáng tạo về chương trình “ Uống trà và chuyện trò ” ( “ Tea và Talk Program ” ) tại Thân Thiện Friendly Hotel sinh ra, nhằm mục đích giúp cho sinh viên có môi trường tự nhiên rèn luyện tiếng Anh, nâng cao kiến thức và kỹ năng nói .
Sinh viên Việt nam nói chung, sinh viên Huế nói riêng đều nghèo như tôi đã từng nghèo, do đó chỉ “Uống trà và nói chuyện” thôi, họ không cần phải trả bất cứ một khoản phí nào khi tham gia chương trình. Tại thời điểm này tôi thầm cảm ơn hàng trăm khách trong và ngoài khách sạn đã đăng ký “Tea & Talk Program” giúp cho sinh viên Huế nâng cao kỹ năng nói tiếng Anh của mình, để họ có nhiều cơ hội hơn trong tìm kiếm việc làm sau này.
Tôi nghĩ rằng trong cuộc sống này nếu bạn xác lập được tiềm năng đời sống ; thổi đam mê vào việc làm mặc dầu nó thuộc nghành gì ; tìm kiếm và vận dụng những tài nguyên sẵn có của quả đât ; lao động cật lực thì bạn sẽ gặt hái được thành công xuất sắc ; đồng thời nếu bạn làm được một điều gì đó có ích cho xã hội thì bạn sẽ cảm thấy cuộc sống của bạn niềm hạnh phúc và có ý nghĩa hơn .
Đó chính là câu truyện của tôi, chân thành cảm ơn những bạn đã bỏ chút thời hạn để đọc, hiểu, cảm thông và ủng hộ chúng tôi – Thân Thiện Friendly Hotel .
Mr. NGUYEN XUAN THUY