Nội dung bài gồm:
Buổi gặp gỡ, trò chuyện kết thúc lúc nửa đêm vậy mà sáng hôm sau ai cũng thức dậy sớm, chuẩn bị trang phục nghiêm trang nhất để đến thăm ngã ba Đồng Lộc.
Bài mẫu tham khảo
Ai đó đã từng nói với em : “ Cuộc đời là những chuyến đi, đi để nhìn thấy nhiều hơn và trưởng thành hơn. ” Người ta thường tin những điều mình tận mắt nhìn thấy hơn là những điều mình nghe thấy. Mỗi chuyến đi đều mang một ý nghĩa của riêng nó. Chuyến đi mang ý nghĩa lớn nhất so với em là chuyến du lịch thăm quan đến ngã ba Đồng Lộc .Trước khi năm học lớp 6 kết thúc, trường tổ chức triển khai cho lớp em một chuyến đi xa. Đó là chuyến du lịch thăm quan địa điểm lịch sử dân tộc của quốc gia, ngã ba Đồng Lộc ở tỉnh TP Hà Tĩnh. Chuyến đi lê dài hai ngày một đêm. Đi cùng chúng em có cô giáo chủ nhiệm, hai bác hội trưởng hội cha mẹ và những bác từng chiến đấu ở thành phố Hà Tĩnh ngày trước .
Một buổi sáng đầu tháng 4 nắng vàng rực rỡ, đoàn tham quan bắt đầu xuất phát. Chiếc xe chở năm mươi người, với sự háo hức và tò mò của chúng em, sự hoài niệm và nhung nhớ của các bác cựu chiến binh hướng về ngã ba Đồng Lộc anh hùng. Xe bon bon không ngừng nghỉ trên cả chặng đường dài, đi qua gần một nửa chiều dài của mảnh đất hình chữ S thân yêu. Thỉnh thoảng mới dừng lại để nghỉ ngơi, ăn uống.
Đến TP Hà Tĩnh thì trời đã xẩm tối, đoàn chúng em dừng chân tại một nhà trọ cho khách phương xa cách ngã ba Đồng Lộc 3 km. Chúng em tắm rửa, nghỉ ngơi rồi tụ tập lại bên mái hiên nhà trọ, nghe những bác cựu chiến binh kể chuyện, nhưng câu chuyện của năm tháng cuộc chiến tranh đau thương quyết liệt. Đó là những lần địch thả bom tàn phá cả vùng quê thanh thản yên ả, là những mất mát, hi sinh của bao người chiến sỹ. Có những chuyện chúng em chưa nghe đến khi nào. Đặc biệt, bác kể về quy trình kháng chiến kiên cường dũng mãnh của 10 cô gái người trẻ tuổi xung phong nơi ngã ba Đồng Lộc lịch sử dân tộc này. Nghe xong, chúng em vừa cảm động vừa nóng vội muốn đến thăm ngã ba Đồng Lộc thật nhanh .Buổi gặp gỡ, trò chuyện kết thúc lúc nửa đêm vậy mà sáng hôm sau ai cũng thức dậy sớm, sẵn sàng chuẩn bị phục trang nghiêm trang nhất để đến thăm ngã ba Đồng Lộc .Đến nơi, chúng em gần như choáng ngợp trước khung cảnh nơi đây. Từng đoàn người nối nhau đi, ai cũng ăn mặc sang chảnh, lịch sự và trang nhã hướng về những khu vực khác nhau trong khu di tích lịch sử ngã ba. Đoàn chúng em xuống xe, hướng về khu yên nghỉ của những nữ người trẻ tuổi xung phong. Cô giáo mua những bó hương to, đốt lên và chia cho mỗi bạn 10 nén, chúng em cùng nhau đến viếng và thắp hương tỏ lòng biết ơn những nữ anh hùng đã dũng mãnh chiến đấu, kiên cường ngã xuống cho độc lập tự do của Tổ quốc. Nhìn những tấm bia khắc tên, ảnh và tuổi của họ, em thấy lòng mình nao nao xúc động. Họ đều là những cô gái còn rất trẻ .Ánh nắng vẫn bùng cháy rực rỡ khắp nơi, cả đoàn chuyển dời về khu kho lưu trữ bảo tàng, chưng bày những kỉ vật của những cô người trẻ tuổi xung phong thời kháng chiến. Trong những căn phòng thoáng mát, đủ loại vật dụng, vũ khí cuộc chiến tranh được bày trong tủ kính. Trên tường, trong tủ treo rất đầy đủ bức ảnh của 10 nữ người trẻ tuổi xung phong. Những cô thiếu nữ xinh đẹp khoác trên mình tấm áo bà ba, khăn tràm, ảnh thì chắc tay súng ảnh lại dịu dàng êm ả đứng bên nhau, nở nụ cười tươi rạng rỡ. Nhìn những bức ảnh ấy, nhiều người đến thăm quan đã không kìm được nước mắt, em nghe tiếng mọi người khẽ rỉ tai với nhau :- Mười cô gái, cô nào cũng trẻ, cũng xinh xắn. Vậy mà, mệnh khổ quá .Chúng em sẽ trở về vào buổi chiều nên chỉ xem hết màn trình diễn quy mô trong phòng trình diễn rồi ăn cơm, nghỉ ngơi một lát. Màn màn biểu diễn tái hiện lại những ngày đêm kháng chiến của dân tộc bản địa cùng lời kể về ngã ba Đồng Lộc, những kì tích và quy trình chiến đấu, hi sinh của mười nữ người trẻ tuổi xung phong. Lần tiên phong, em tưởng tượng được rõ ràng khung cảnh nguy hiểm của những năm đánh Mĩ. Ngã ba Đồng Lộc là con đường huyết mạch nối tiếp hai miền Nam – Bắc, địch thủ đoạn tàn phá tuyến đường này để ngăn miền Bắc cứu trợ cho miền Nam, bom vùi dày dưới từng lớp đất. 10 cô gái người trẻ tuổi xung phong, tuổi còn rất trẻ, đêm đêm đào hố bom để mở đường cho xe đi qua với khấu hiệu “ máu hoàn toàn có thể chảy, tim hoàn toàn có thể ngừng nhưng mạch máu giao thông vận tải không khi nào tắt ”. Nhưng khi trận bom thứ 15 trong ngày dội xuống họ hi sinh, toàn bộ đều chưa lập mái ấm gia đình. Xem đến đó, cả căn phòng đã vang lên tiếng khóc nức nở .Em còn nhìn thấy lá thư của một cô gái được khắc trên bia đá to dựng trước cửa khu tọa lạc, lá thư của nữ người trẻ tuổi xung phong tuổi mới mười tám đôi mươi gửi về cho mẹ, kể về những ngày kháng chiến của cô, hồn nhiên, sáng sủa và vô cùng xúc động .Qúa trưa, chúng em trở lại. Tạm biệt ngã ba Đồng Lộc với chiến tích anh hùng của 10 cô gái đã quả cảm hi sinh, lòng mỗi người đều mang một cảm hứng khác nhau, tuy nhiên toàn bộ đều là sự khâm phục, xúc động về câu chuyện của những cô gái lịch sử dân tộc. Chuyến đi ngắn nhưng đã để lại ý nghĩa rất lớn với em, giúp em hiểu hơn về cuộc chiến tranh, biết ơn những người đã dùng máu và tính mạng con người để bảo vệ Tổ quốc thời điểm ngày hôm nay .
Chúng tôi ra vườn vun nốt mây vồng khoai cho mẹ, dọn một đống rác, chọc mây quả ổi, chuyện trò một lát rồi quay vào nhà. Hương tàn, mẹ mang khoai luộc xuông. Mây bà cháu ngồi ăn khoai, uống nước chè tươi. Chúng tôi chuyện trò về bộ phim đang chiếu trên ti vi
Bài mẫu tham khảo
Nhân dịp kỉ niệm giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất Tổ quốc, lớp chúng tôi tổ chức đi thăm một số gia đình thương binh liệt sĩ. Chuyến đi này chúng tôi đến thăm mẹ Hoa- người mẹ của hai liệt sĩ: Liệt sĩ Bùi Anh Dũng hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Pháp. Liệt sĩ Bùi Trọng Nghĩa hi sinh trong cuộc kháng chiến chống Mĩ.
Chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng một bó hoa thật to và chút bánh trái hoa quả cho mẹ Hoa. Sáng hôm ấy chúng tôi sẵn sàng chuẩn bị rất chu đáo để chuyến đi thật ý nghĩa. Nhà mẹ Hoa ở cuối con đường quanh co đất đỏ. Xa xa, ngôi nhà của mẹ trông thật yên bình giản dị và đơn giản. Cổng nhà được làm từ cây hoa giấy, xanh mát, nở hoa thật đẹp. Ngay khi bước vào nơi đây chúng tôi thấy choáng ngợp bởi màu xanh mát của vườn cây ao cá, tiếng chim hót, những bông hoa khoe sắc nở rộ. Không gian nơi đây thật trong lành thoáng mát. Chúng tôi thấy mẹ Hoa đang đứng vẩy chậu nước rửa mặt thừa vào đám hoa vạn thọ, hoa mào gà trồng trước sân .- Cháo cháu đến thăm già đấy à .Chúng tôi đồng thanh đáp lại :- Chúng con chào mẹ ạ .Mẹ Hoa nhìn chúng tôi mỉm cười. Trông mẹ trẻ ra, và còn minh mẫn linh động lắm. Dường như dòng chảy thời hạn dù có trôi qua như thế nào cũng không làm mẹ biến hóa gì nhiều. Mẹ cười thật tươi, những nếp nhăn xô lại vương trên khóe mi nhưng thay vì thể niện sự già nua trông người thật đẹp lão. Chúng tôi chạy về phía mẹ tíu tít chuyện trò. Chúng tôi nhanh gọn giúp mẹ quét dọn nhà cửa để lát nữa đón phái đoàn Mặt trận Tổ quốc tỉnh đến thăm. Ngọc vệ sinh bàn thờ cúng, đánh sáng những đồ đồng như đỉnh đốt trầm, chân đèn và cắm hoa tươi vào lọ. Trên bàn thờ cúng, ảnh hai liệt sĩ nhìn nó như phấn khích, như tru tư. Minh lau bàn và ghế, rửa cốc tách uống nước, quét nhà, quét sân. Trông dáng nó lầm lũi, siêng năng nhưmột cô dâu thứ thiệt. Còn tôi đi nhóm bếp luộc khoai. Mẹ Hoa rửa mấy lá trầu, bửa cau và quan sát chúng tôi thao tác. Trong mắt mẹ, nỗi buồn xưa đã yên bình như mặt hồ nhưng không phải không ánh lên một chút ít buồn. Mặt trời lên chừng một con sào thì mọi việc tươm tất, nhà cửa quang đãng, đồ vật ngăn nắp .Ngày thường, mẹ đã ngăn nắp, ngày hôm nay càng ngăn nắp hơn. Mẹ Hoa gọi chúng tôi lại. Từ chiếc hòm mẹ trân trọng đặt đầu giường, Mẹ Hoa mở hòm lấy ra lá cờ đỏ sao vàng. Chúng tôi treo nó trước cửa. Ngày mai là ngày 30 tháng 4 bất diệt ! Chúng tôi mang khoai chín, cam đặt lên bàn thờ cúng và thắp hương. Mẹ Hoa khấn vái lầm rầm điều gì đó, mắt hơi trơn trớt rồi ra bộ phản ngồi nhai trầu. Chúng tôi cố giữ yên lặng cho mẹ khỏi đứt dòng hồi tưởng về người chồng đã quá cố và hai người con đã hi sinh vì Tổ quốc .Chúng tôi ra vườn vun nốt mây vồng khoai cho mẹ, dọn một đống rác, chọc mây quả ổi, chuyện trò một lát rồi quay vào nhà. Hương tàn, mẹ mang khoai luộc xuông. Mây bà cháu ngồi ăn khoai, uống nước chè tươi. Chúng tôi chuyện trò về bộ phim đang chiếu trên ti vi, cố không đả động đến chuyện mất mát lớn lao của mẹ, nhưng thực ra trong dạ ai cũng có một dòng chảy tâm tưởng hướng về những người đã khuất .Rời nhà mẹ Hoa, lòng chúng tôi cứ bùi ngùi khôn nguôi. Chúng tôi thống nhất với nhau : còn ở nhà ngày nào thì còn năng đi lại cho mẹ đỡ đơn côi trong tuổi già. Tuổi già vốn đã nặng nhọc, ở thực trạng mẹ càng nặng nhọc hơn :
“Thân côi cút bơ vơ xóm nhỏ
Bởi những con đã bỏ mẹ điBao năm chinh chiến xuân thìHồn về đất mẹ hiến vì núi sông. ”