Trương Ngọc Ánh đang ở vào độ tuổi chín muồi, mặn mà nhất, khi liên tục những bộ phim nhựa có kinh phí đầu tư cả triệu đô la đều mời cô vào vai nữ diễn viên chính ! Và không chỉ là một Trương Ngọc Ánh nghệ sĩ, còn có một hình ảnh khác : Trương Ngọc Ánh người kinh doanh .- Nếu tự nhìn nhận, Công ty Ánh Việt mà chị làm giám đốc xếp hạng thế nào ?
– Ánh Việt là một công ty địa phương khá có tiếng ( cười ). Khách hàng quốc tế chiếm đến 65 %, trong đó có Samsung, Pepsi, Daikin, Dalin, Pierre Cardin … Kế hoạch năm 2007 là đánh rộng những công ty trong nước, nhắm vào công ty tư nhân, công ty CP. Hiện nay, nhiều công ty trong nước đang có sự hoạt động mạnh, dốc vốn góp vốn đầu tư cho việc thiết kế xây dựng, tăng trưởng tên thương hiệu. Ánh Việt mong ước mình xuất hiện trong thị trường tư vấn tên thương hiệu. Thông thường, để có một tên thương hiệu khá tốt cho người mua, chúng tôi mất 4-6 tháng để nghiên cứu và điều tra, xác định, viết kế hoạch, lên kế hoạch. Còn về tổ chức triển khai sự kiện, trung bình mỗi tháng lúc bấy giờ Ánh Việt thực thi bốn sự kiện .
– Vì sao một người đẹp, một tài năng nghệ thuật như Trương Ngọc Ánh lại… rước vào mình sự kinh doanh ngập đầu hàng núi công việc đến thế?
– Thời điểm mở công ty, vào năm 2000, tôi nghĩ đến việc cần phải kiến thiết xây dựng một tương lai dài. Lúc đó, diễn viên điện ảnh làm nghề chứ không hề sống được bằng nghề. Tôi sẵn sàng chuẩn bị bằng cách đi Nước Singapore học về marketing và quảng cáo, học trong hai năm 1998 – 1999 .
– Sao chị lại chọn ngành quảng cáo, mà không là công ty về người mẫu, vì chị lúc đó còn nổi danh trong vai trò người mẫu kia mà ?
– Trước hết, vì tôi nhìn thấy thị trường quảng cáo sẽ tăng trưởng tại nước mình. Cạnh tranh càng mạnh thì càng phải cần đến marketing, cần đến PR. Còn người mẫu ư ? Lúc đó đâu được thừa nhận là một nghề chính thức, mãi đến gần đây giới người mẫu mới được đồng ý chấp thuận cho xây dựng hiệp hội. Tôi đã chạy đi chạy tới để hoạt động lập hội người mẫu. Ngành thời trang ngày càng nở rộ, sắp tới còn tăng trưởng hơn nữa theo đà tăng trưởng của kinh tế tài chính quốc gia. Mà thời trang thì phải cần đến người mẫu, không lẽ khoác quần áo lên những khúc cây để ra mắt ? Công ty Ánh Việt mỗi tháng đều tổ chức triển khai sự kiện, cần đến rất nhiều người mẫu .
– Phải chăng có một triết lý hành vi nào đó của chị ?
– Theo tôi, trong đời sống phải luôn luôn biết mình muốn gì. Nếu không thì “ chết ”. Tôi không gật đầu sống mà không có mục tiêu. Tôi thích sự độc lập, không dựa vào người khác .
– Mở công ty hồi ấy, chị có phải nhờ vào đồng vốn của ai ?
– Công ty dịch vụ, vốn liếng là chất xám, nên không cần nhiều tiền tài. Ban đầu chỉ vài trăm triệu đồng thôi .
Người mẫu Trương Ngọc Ánh .
– Vừa điều hành công ty, vừa tham gia đóng phim, chị thấy căng thẳng như thế nào?
– Làm kinh doanh thương mại để lo tương lai, cũng may là ngành nghề công ty cũng gần với thẩm mỹ và nghệ thuật. Tôi đi đóng phim cũng không phải lo nhiều, vì lúc bấy giờ những bộ phận, những giám đốc ở công ty quản lý đâu vào đó. Làm thẩm mỹ và nghệ thuật, với tôi, đó là niềm đam mê cá thể, để cảm nhận niềm vui đời sống, để thấy đời sống mình có ý nghĩa .
– Nhưng chị vẫn chưa hài lòng với những tiềm năng đặt ra cho mình, vì sao vậy ?
– Tôi luôn muốn vươn đến sự cầu toàn, khi nào cũng tự nhủ mình phải ngày càng chuyên nghiệp hơn .
– Chuyên nghiệp là một cụm từ “ trừu tượng ”, nhiều người cũng nói phải chuyên nghiệp này nọ. Cụ thể là thế nào ?
– Tôi tưởng tượng thế này : nếu có những đoàn làm phim quốc tế vào Nước Ta để bấm máy thì họ sẽ không hề chê diễn viên Nước Ta được ! Bởi vì người diễn viên cung ứng được những gì mà bộ phim nhu yếu. Cần tăng thêm mười ký thì tăng mười ký, cần đầu trọc thì đầu trọc, cần khuôn mặt nám thì sẵn sàng chuẩn bị nám, đương nhiên là phải có thời hạn để thực thi đúng nhu yếu. Tôi đọc đâu đó trên báo có những diễn viên nói em không đóng vai phản diện, vai xấu vì sợ người theo dõi ghét. Đó là những câu nói vớ vẩn ! Chuyên nghiệp là chăm nom vai diễn của mình sao cho tạo được ấn tượng nhất. Tôi vừa đủ tự tin để nói là sẵn sàng chuẩn bị làm những điều vừa nói, một khi mình thương mến nhân vật, thương mến ngữ cảnh được giao .
Lúc qua Busan với bộ phim Áo lụa HĐ Hà Đông vừa mới qua, tôi cũng chỉ dám nghĩ phim ảnh Nước Ta đi thi cho vui, mình nhỏ nhoi, đâu so được với ai. Không ngờ người theo dõi đông nghẹt, và ấn tượng hơn là họ đã đổ dồn đứng đón đoàn phim, xin chữ ký. Khán giả hâm mộ đến phát mê. Tôi đã khóc trong sung sướng, và khóc trong sự kinh ngạc. Nghẹn ngào. Có chuyện này thật đáng nhớ, khi thấy tôi khóc nói không nên lời, bỗng đâu có một giọng nói tiếng Việt : “ Cố lên ”. Hoá ra lại là một người Hàn học tiếng Việt, động viên mình. Tôi còn nhớ câu hỏi của nhiều nhà báo bên đó, họ hỏi là nhìn cô rất đẹp, sao lại đồng ý đóng một vai lam lũ quá vậy …
– Yếu tố nào, theo chị, là quan trọng nhất so với một diễn viên ?
– Diễn mà như không diễn. Tôi nhận thức được điều đó, lần đầu khi đóng phim truyền hình Đồng tiền xương máu, mình phải xâm nhập vào số phận một cô gái bươn chải mưu sinh trên vùng cao .
– Năm 2007 sắp đến sẽ là một năm thế nào của chị?
– Đó là hình ảnh một sức sống mới : giữ được nét đẹp truyền thống lịch sử mà vẫn rất mới, rất quyến rũ. Tôi kiến thiết xây dựng hình tượng đó cho việc làm lẫn nghệ thuật và thẩm mỹ của mình .
( Theo Hồ Chí Minh Tiếp Thị )