Title: Sống là cho đi
Author: Hou Sou/Y Huyết
Fandom: Harry Potter
Disclaimer: Tôi không sở hữu nhân vật cũng như những tình tiết có sẵn trong nguyên tác của nhà văn J.K.Rowling.
Pairing: HarDra
Rating: MA
Genres: romance, hurt/comfort, smut
Summary:
Bảy năm qua đi, thoáng nhìn lại chỉ thấy kí ức còn lại một vệt mờ xa thẳm .
Cuộc sống luôn dung thứ, miễn là ta chuẩn bị sẵn sàng cho đi .
1 .
Nắng ban mai rọi vào phòng qua lớp rèm khuấy động giấc ngủ bình yên của Harry Potter. Hắn hấp háy mở mắt, khoan khoái cảm nhận sự sung sướng lan tràn khắp mọi cơ bắp và một cảm xúc đáng yêu ở vùng giữa hai chân cho biết đúng chuẩn điều gì vừa xảy ra đêm hôm trước. Đầu hắn hơi nhức một chút ít, hậu quả của shot tequila thứ mười tám, kỉ lục mới của Harry. Người tình đêm qua của hắn thật tuyệt vời. Lúc này, người đó đang nằm ngay sát hắn, mái tóc vàng ánh bạch kim lười nhác tựa lên vai hắn như một con mèo quý tộc. Harry khẽ xoay người sang, vòng tay ôm lấy người đàn ông kia, tận thưởng cảm xúc thỏa mãn nhu cầu đến tận xương đang len lỏi khắp người .
Ánh nhìn của hắn làm một hành trình dài miên man miêu tả từng đường nét người đối lập. Phải, đêm qua hắn đã ngủ cùng Draco Malfoy, và Harry chẳng hối hận tí nào đâu. Ron đã đúng một chút ít về chuyện Harry bị Draco ám ảnh hồi năm sáu ở trường. Tất nhiên, hồi đó chuyện “ ám ảnh ” mang một ý nghĩa trọn vẹn khác, nhưng không có nghĩa là hắn chưa từng vu vơ nghĩ đến một số ít thứ không trong sáng khi mải dõi theo bóng sống lưng gầy thẳng tắp quyến rũ, hay lơ đãng liếc đến vòng eo mảnh mai và cánh mông điệu đàng của ai kia. Đã bảy năm trôi qua kể từ sau cuộc chiến tranh, và đó cũng là số năm mà hai người không hề chạm mặt. Thế nhưng khi hắn phát hiện Draco ở quán bar tối trong ngày hôm qua trong thực trạng cũng chếnh choáng y hệt như mình, mọi cảm hứng tưởng như đã chết trong Harry ào ào sống dậy, đập cửa đòi xông ra. Hắn không nhớ được mình đã tán tỉnh hay mời mọc quân địch cũ như thế nào, nhưng vẫn nhớ rõ cảm xúc mãnh liệt khi hắn đẩy anh vào một buồng vệ sinh ẩm thấp, hôn anh như một kẻ chết khát tìm thấy giếng nước giữa sa mạc, sục sạo tò mò cổ, vai và ngực anh rồi ấn chặt hai khúc thịt đã cứng như đá lại với nhau, vuốt ve trẻ khỏe và kích tình như một tên trai tân khát khao được ăn trái cấm. Harry không hiểu làm thế nào mà hắn đưa được Draco độn thổ về nhà mình được trong tình trang đó mà không bỏ sót phần thân thể nào. Khóe miệng hắn hơi co giật khi nghĩ đến viễn cảnh bỏ quên thứ giữa hai chân mình ở phòng vệ sinh của một quán bar muggle, trong khi người tình nóng bỏng đã dâng đến tận miệng và chờ đón được chơi nhừ tử .
Hình như cũng bị làm phiền bởi ánh sáng ban ngày, hoặc do cái nhìn quá trắng trợn của người quấy rối khiến Draco không sao ngủ được nữa. Đôi hàng mi nhạt màu rợp bóng dần mở ra, để lộ đôi mắt như hai viên bạc tan chảy lộng lẫy, mơ hồ như thú rừng bị lạc. Anh chớp mắt mấy cái rồi rên rỉ vì cảm xúc nhức mỏi đau thốn ập đến. Vụ chơi bời đêm qua tuy mở màn bùng cháy rực rỡ như kết thúc quá thê thảm. Draco không biết lúc đó mình nghĩ gì mà lại cho rằng sự trẻ trung và tràn trề sức khỏe của người đàn ông kia thật điệu đàng. Ngay hiệp tiên phong hắn đã khiến anh bủn rủn cả người bằng cái ấy to dị thường và năng lực kéo dài lâu kinh khủng. Thắt lưng của hắn cứ như một … một cái gì nhỉ … à, máy khoan khí nén. Hắn cứ dộng vào người anh liên tục bằng sức đập của một trái Bludge. Đến hiệp thứ ba, nói cho đúng mực là hiệp ba của tên kia, không phải của anh, thì Draco chỉ còn hoàn toàn có thể nằm bất lực dạng chân dưới thân hắn, rên rỉ cầu xin hắn dừng lại, hay làm ơn làm phước chậm lại. Và vì sau đó anh không còn có kí ức gì về chuyện kết thúc hay lê đi tắm rửa nên chắc là anh đã ngất quách luôn. Tất nhiên Draco không phủ nhận việc anh cũng cảm nhận được khoái cảm, hay nói cho đúng ra là khoái cảm chưa từng có trong đời, nhưng hậu quả đi kèm cũng thật kinh khủng. Chắc thời điểm ngày hôm nay anh sẽ không hề đi lại được nếu không vịn tường mất .
Cố gắng không nhăn nhó thêm nữa, Draco mở mắt ra, nhìn thẳng vào người đàn ông đối lập. Giây phút ấy anh giật mình thảng thốt, miệng há rồi khép vào như một con cá mắc cạn. Hẳn là trông anh rất ngu, vì tên kia phá lên cười .
“ Chào buổi sáng. ” Harry cười toe toét .
“ Potter ? ! ”
Harry coi sự kinh ngạc và giọng nói khàn đặc của Draco như một điều đáng tận hưởng nữa .
“ Malfoy. Đêm qua mày tuyệt lắm. ”
Draco thảng thốt ngồi bật dậy, chỉ để lại đổ ập xuống giường vì xương sống thắt lưng gào thét đòi nghỉ ngơi. Anh bàng hoàng nhận ra thực sự khốn khổ là mình đã qua đêm với quân địch một mất một còn hồi ở trường, đồng thời là kẻ mà anh đã không thấy mặt bảy năm trời. À thì anh cũng không gặp rất nhiều người trong bảy năm đó, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng. Quan trọng là anh đã làm tình với Harry Potter !
“ Mày … mày đã biết đó là tao ? ” Draco hận cái giọng khàn đặc của mình lúc này chết đi được. Nhưng sao mà trách anh được chứ. Anh đã rên rỉ và gào thét cả đêm đấy !
Potter trông như đang trò chuyện thời tiết ngày hôm nay khi hắn vấn đáp Draco :
“ Đương nhiên tao phải biết đó là mày rồi. Lịch sử của bọn mình đủ dài để hóa thành tro cũng nhận ra nhau ấy chứ. ”
“ Thế mà mày vẫn cứng lên được ? Tao biết nói sao bây giờ đây ? Tao thật là bị ấn tượng quá đó ! ”
Harry hơi nhíu mày .
“ Mày vẫn chanh chua y hệt như ngày nào nhỉ. Mà tao tưởng đêm qua tao đã chứng tỏ đủ về chuyện “ cứng ” này rồi mà. Hay là chưa ? Vì giờ đây là sáng sớm và tao còn đủ sức cũng như đủ hứng để chứng tỏ lại lần nữa. ”
Mặt Draco đỏ rần lên. Anh hai mươi tư tuổi. Một người đàn ông hai tư tuổi sẽ không đỏ mặt vì chút xíu lời hạ lưu trên giường nhưng giời ạ, đây là Harry Potter đấy ! Ai lại dạy Cậu Bé Vàng mấy thứ dơ bẩn đó. Hắn ta không phải nên mặt quần áo dài màu trắng, ngồi trên ghế cao tỏa ánh hào quang rồi ăn cánh hoa sao ?
Draco nỗ lực gom hơi tàn, chống người ngồi dậy lần nữa, nhìn quanh tìm quần áo. Chúng ở kia, được gấp ngăn nắp và đặt trên tủ đầu giường. Hẳn là Harry đã làm thế với đũa phép của hắn ta .
“ Di động của tao đâu ? ”
Harry trợn tròn mắt .
“ Cái gì ? ”
“ Di động. Điện thoại di động. Thiệt tình, nhớ không lầm mày được muggle nuôi mà ? ”
“ Tao biết cái điện thoại di động, nhưng mà mày có á ? ”
“ Tao có. Một cái Iphone, nhưng xét đến phản ứng ngu si của mày thì hẳn là tao làm rơi đâu đó rồi. ”
Anh tức bực khoác cái áo sơ mi lụa màu lam nhạt lên người, cài cúc lại để ngăn ánh mắt như diều hâu săn mồi của tên kia trên khung hình anh. Một cái liếc mắt xuống vùng ngực mình đủ để Draco ám ảnh cả một đời : trên đó ngang dọc vết mút cắn tím đỏ như thể anh vừa trải qua một trận bạo hành chứ không phải làm tình đơn thuần giữa người với người. Anh cầm quần lót lên, xem xét không biết mình hoàn toàn có thể nhấc hông dậy mà tròng được nó vào người hay không nữa .
Harry lại liên tục lên tiếng :
“ Tao không tìm được đũa phép của mày. Có khi nào mày cũng đánh rơi nó trước khi tao vào quán không ? ”
“ Tao không cầm đũa. Mấy giờ rồi ? ”
“ Tám giờ năm mươi. ”
“ Năm … năm mươi ? Chết tiệt, tao bị muộn rồi ! ” Draco cáu kỉnh mặc quần vào. Khó khăn lắm anh mới nhấc được một chân lên. Nửa người dưới cứ run rẩy như lá rụng mùa thu làm anh càng bực .
“ Mày đi làm à ? ”
Draco nhướn mày .
“ Mày-đi-làm-à ? Đây là câu hỏi kiểu gì thế thưa ngày Potter ? Đây là xã hội vật chất nhé. Ai cũng phải đi làm. ”
Harry không biết cái gì đáng quá bất ngờ hơn, chuyện Draco Malfoy có một cái Iphone hay chuyện tên đó công bố ai cũng phải đi làm. Malfoy chẳng phải nên phè phỡn ở trong Thái ấp, nằm trên chăn đệm tơ lụa, ăn hạnh đào đắt đỏ từ một cái bát kim cương rồi quát nạt lũ gia tinh hay sao ?
Hình như đọc được tâm lý của Harry, Draco lại gắt lên .
“ Đến cha tao còn phải đi làm nữa là. Mày nghĩ tiền của nhà Malfoy ở trên trời rơi xuống chắc ? ” Anh hoàn thành xong xuất xắc trách nhiệm chiến đấu với cái quần, tự ghi chú sẽ thưởng cho bản thân một ly cafe thơm ngon vì điều đó. “ Potter, tuy rằng mày đã cho tao một bất ngở mê hoặc kinh khủng, nhưng mà tao e rằng tao phải biến ngay đây. ”
Harry chặc lưỡi hụt hẫng. “ Hẳn rồi, mày có việc làm mà. ”
Draco khập khiễng lê về phía phòng tắm. Khoảng cách không bình thường giữa hai chân anh lại khiến Harry cười rộng ngoác. Tiếng nước ào ào vang lên trong năm phút, rồi Draco lại xuề xòa lết ra, tự tìm đường ra cửa. Anh quay lại, khẽ nhướn mày nhìn Harry lần cuối như một lời chào tạm biệt trước khi sập cửa lại sau sống lưng mình .
Chỉ để phải quay ngược vào trong ba mươi giây sau đó .
Harry bắt chước cái nhướn mày của Draco .
“ Mày quên gì à ? ”
“ Potter … đây là đâu ? ”
2 .
Harry cảm thấy một lần nữa, sau bảy năm, cuộc sống hắn lại bị bao trùm bởi những điều giật mình. Đầu tiên, hắn phát hiện Draco Malfoy thật trăm Xác Suất quẩy bét nhè trong một quán bar muggle, sau đó là lôi được thằng đó lên giường rồi làm một cuộc mây mưa tuyệt trần và kế đến là lại có vinh dự được lái xe chở thằng đó đến chỗ làm. Draco không có đũa phép để độn thổ, gần nhà Harry lại không có trạm tàu điện ngầm, và nếu có thì một người tình mẫu mực cũng không khi nào nên để đối tác chiến lược của mình khập khiễng lên ngồi tàu điện ngầm sau một đêm kiệt sức như đêm qua .
Draco không có quan điểm gì với việc ngồi lên xe Harry, một chiếc Camry hắn sắm được ba năm trước. Anh thắt dây bảo đảm an toàn chuyên nghiệp như thể đã làm thế cả ngàn lần rồi lười biếng tựa lên ghế, an ủi cái thắt lưng mỏi dừ đang biểu tình của mình trước khi quắc mắt với Harry .
“ Nhìn tao làm gì ? Nhìn đường kìa ! ”
“ Tao vẫn đang lái rất ngon đây. Nhưng hỏi một câu thôi được không ? ”
“ Hỏi đi. ”
“ Kể tao nghe mày sống sao mấy năm nay đi. ”
“ Đấy không phải là một câu hỏi. Và dù có phải đi nữa thì khoanh vùng phạm vi của nó quá rộng, tao không vấn đáp hết được. ”
“ Thế câu khác nhé. Mày mới nói mày làm ở đường Harmington, đúng chuẩn thì mày làm gì ở đấy ? ”
“ Cà phê. Tao có một quán cafe. ”
“ Phù thủy ? ”
“ Hai câu hỏi rồi nhé. Không phải phù thủy, muggle. ”
“ Mày làm cái quái gì ở chỗ muggle vậy ? ”
Draco đưa tay bóp trán .
“ Mày là Thần Sáng à, Potter ? ”
“ Không, tao mới bỏ tháng trước. ”
“ Thế mày lấy đâu ra cái quyền tra hỏi tao vậy hả ? Mà tao cũng đâu có phạm tội đâu ! ”
“ Tao không tra hỏi mày ! Sao mày cứ phải dựng lông lên thế hả ? Tao chỉ hỏi thăm thôi mà. Tao không được chăm sóc à. ”
“ Cái chăm sóc ấy vượt xa khỏi mấy câu hỏi xã giao của đối tác chiến lược tình một đêm rồi nhé. ”
Harry cứng họng mất một lúc mới ngập ngừng vấn đáp .
“ Tao không đưa đối tượng người tiêu dùng tình một đêm về nhà. Mày cứ cười cũng được, nhưng khi tao lôi mày lên giường tao, tao đã … hy vọng hơn thế. ”
Draco thấy cơn nhức đầu càng lúc càng trầm trọng hơn .
“ Bây giờ không phải lúc đâu, Potter. ”
“ … tao biết. ”
Khoảng lạng lẽ lê dài thêm ba phút .
“ Thế mày làm gì ở chỗ muggle vậy ? ”
“ Thiệt tình, mày không chịu thôi hả ? ”
“ Nói đi mà. ”
Draco thở dài thườn thượt như muốn thở cả linh hồn ra vậy .
“ Mày tin hay không thì tùy, nhưng giờ đây tao sống như một muggle. Chả phải là tao thú vị gì kiểu sống như vậy, có nguyên do cả, nhưng tao không muốn nói với mày. Từ giờ, nếu muốn đến gần tao trong năm mươi mét thì mày không được cầm đũa phép, hoặc tối thiểu là không được để lộ cái đũa của mày ra, nghe chưa ? ”
Trong đầu Harry lướt qua mấy ý tưởng sáng tạo không quá trong sáng về chuyện “ để lộ đũa ”, nhưng khôn ngoan không nói ra. Draco liên tục :
“ Tối trong ngày hôm qua là một sai lầm đáng tiếc. Tao say quá nên còn chẳng biết mình ngủ với ai nữa. Xin lỗi nếu làm mày tuyệt vọng, nhưng tao không định lặp lại chuyện này đâu. ”
Harry buồn xo .
“ Mày có bạn trai rồi à ? ”
“ Không. ”
“ Chồng ? ”
“ Không. ”
“ Thế chả nhẽ … vợ ? ”
“ Đã từng, nhưng giờ thì kết thúc rồi. ”
“ Thế nghĩa là mày đang độc thân. Sao mày lại không chịu thử với tao ? Tao không có quan điểm gì về vụ không đũa phép hết. Đêm trong ngày hôm qua tao còn thấy cả cái Dấu Hiệu Hắc Ám của mày, còn gì khó chịu đựng hơn cái đó cơ chứ ? ”
Draco hơi giật mình một chút ít khi nghĩ đến chuyện đó. Mẹ kiếp, Harry Potter đã nhìn cái Dấu Hiệu mà anh chỉ muốn xẻo xuống cả đêm mà vẫn cứng rắn được. Sao hắn lại làm thế cơ chứ ? Chẳng phải hắn nên ghét bỏ, ghê tởm, thậm chí còn thù hận đến nỗi muốn bóp cổ anh hay sao ? Anh không nhận ra mình đã nói to hết những tâm lý đó cho đến khi Harry phải dừng xịch xe lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt anh .
“ Tao không ghét mày. Tao ghét bọn Tử Thần Thực Tử, nhưng ngoài việc có Dấu Hiệu ra thì mày không hề giống chúng. Tất nhiên mày đã làm những việc sai lầm, nhưng những việc đó không phải là không hề tha thứ. Chiến tranh đã qua lâu rồi mà bọn mình cũng chỉ mới hai mươi tư tuổi. Cuộc sống sau này của tất cả chúng ta không nên bị ảnh hưởng tác động bởi quá khứ xưa cũ đó. ”
Draco ngơ ngác nhìn Harry. Anh như bị trúng bùa Khóa Lưỡi. Sau cuộc chiến tranh, anh đã nghĩ hắn sẽ tìm đến và giết anh báo thù, hoặc không thì cũng quăng cho anh một lời nguyền ác, hay nhẹ nhàng hơn là khiến anh biến mất vĩnh viễn khỏi tầm mắt hắn. Anh không hề mong đợi, dù chỉ một chút ít thôi, việc được tha thứ. Đôi mắt xanh lục lấp lánh lung linh nhìn xoáy vào anh, mang theo bao nỗi niềm mà Draco không hiểu, hay không dám hiểu. Cảm xúc ập đến khiến anh hơi choáng váng, và Draco sợ nếu Harry cứ nhìn anh như vậy, anh sẽ không trấn áp được mà có những hành vi điên rồ …
Thật may là Draco không phải làm vậy, vì ngay lúc đó một chú công an tuần tra đi qua đã nhét cái biên lai phạt vì đỗ xe sai lao lý lên cần gạt nước của Harry .
3 .
Harry tạt qua mua hot dog trên đường rồi ép Draco ăn một cái nếu không sẽ không chịu đi tiếp. Draco không thấy đói lắm, nhưng anh phải ăn vì nếu không tên khùng kia sẽ khóa cửa xe rồi ngồi lì ở đó. Theo lời hắn nói thì đằng nào cũng bị phạt rồi, thêm một phiếu phạt nữa cũng không sao .
Quán cà phê của Draco nằm ở một góc yên tĩnh của đường Harmington. Mặt tiền khá nhỏ, chỉ rộng khoảng bốn mét. Tường ngoài được sơn một màu lục đậm mà vẫn trang nhã, trang trí bằng những cây vạn niên thanh treo lửng lơ. Một dây đèn màu trắng uốn lượn kết thành chữ Chillzone bên trên dòng “đồ uống và tráng miệng” dát bạc. Harry đỗ xe, theo chân Draco bước vào. Bên trong quán khá sâu và rộng, tường màu kem nhạt trang trí bằng những bức tranh đủ chủ đề như không hề màu mè. Những cái bàn tông màu tối đi kèm với những chiếc ghế hai màu xám và trắng. Harry để ý thấy tuy trông có vẻ đồng bộ, nhưng không có một chiếc bàn hay ghế nào giống nhau hoàn toàn. Tất cả những nội thất khác biệt ấy, không hiểu bằng cách nào, lại được xếp đặt hài hòa một cách hết sức tinh vi. Trong quán du dương tiếng nhạc Baroque. Quầy pha chế hình chữ U nằm ở trong cùng, được sơn màu lục đậm giống tường bên ngoài. Cái quầy khá rộng, đủ để xếp đặt những máy móc pha chế cũng như máy thu ngân mà không tạo cảm giác chật chội lỉnh kỉnh. Mặt chính của quầy là một tủ ướp lạnh bày đầy bánh ngọt màu sắc. Bên góc quần còn có một bình hoa thủy tiên làm không gian tươi mới hẳn lên.
Harry có cảm giác hắn có thể ngồi lì ở trong này cả ngày cuối tuần nếu như chủ quán xinh đẹp và khó tính kia không lấy chổi quét hắn ra ngoài.
Có vẻ như dù Draco không đến, quán vẫn hoạt động giải trí thông thường. Trong quán lác đác năm sáu vị khách từ tốn chiêm ngưỡng và thưởng thức đồ uống thơm ngon. Một chàng thu ngân và hai cô ship hàng đang lừ đừ thao tác. Họ ngẩng lên chào hỏi Draco một cách thân thương. Hắn chú ý một số ít vị khách cũng chào anh, và Draco đáp lại bằng một nụ cười hơi méo vì cơn nhức mỏi từ thắt lưng đổ xuống. Chàng thu ngân, Harry chú ý thấy bảng tên cậu ta ghi là Freddie, kéo một chiếc ghế sau quầy cho Draco ngồi xuống trong khi Harry cũng tự nhiên buông mình lên ghế cao cạnh quầy .
“ Ơn trời anh đây rồi, Draco. Em sắp phát khóc lên vì nghĩ ngày hôm nay mình sẽ phải kiêm luôn việc làm của cả thu ngân và pha chế. Đêm qua khó khăn vất vả quá ha. ”
Draco nhướn mày, cười điệu : “ Nếu anh chú suy kiệt quá độ đến nỗi không lết xác đi được thì anh sẽ gọi điện cho cả đám nghỉ luôn. Anh đâu muốn mất khách vì để con vịt vụng về như chú làm đồ uống thay anh đâu. ”
Freddie không hề phật lòng khi nghe Draco chỉ trích kinh nghiệm tay nghề của mình. Cậu ta cười thật tươi với Harry, đưa tay ra .
“ Chào anh, em là Freddie. Anh hẳn là anh rể của bọn em ? ”
Chức danh mới được nhận khiến Harry hơi bồn chồn. Draco cướp lời. “ Im đi, vịt bầu. Đây là Harry, Harry Potter. Bọn này là … bạn. ”
Cái vụ “ bạn ” này còn gây lúng túng hơn nè. Nhưng Freddie có vẻ như quá vô tư để nhận ra cơn sóng hỗn loạn đang trào lên giữa hai người. Cậu ta vui tươi liên tục .
“ Bạn à ? Ừm, hẳn là vậy rồi. Xin lỗi nhe, Harry. Chỉ tại em quá mong Draco sẽ chịu hẹn hò cùng ai đó để ảnh bớt không dễ chiều và hay quạu vô cớ đi. Con tim mong manh của mấy đứa em không chịu được những lần lên cơn của anh ấy đâu. ”
Freddie lúc phủ nhận làm mái tóc nâu bồng bềnh của cậu ta như tung bay lên. Hắn thấy Draco úp mặt vào hai tay để ngăn mình không bạo phát làm thịt thằng nhãi khốn khổ đó. Draco đứng lên để pha cho mình một tách espresso. Anh hỏi Harry có muốn một tách không và nhận được một cái gật đầu. Lúc này, hai cô gái Megan và Kori cũng xong việc và đến gần bọn họ. Megan tóc đen dài, mắt xanh, khuôn mặt góc cạnh, có vẻ như hơi trầm lặng còn Kori tóc hung xoăn lọn, mắt hạnh nâu, nở cười tươi rói. Kori bắt chuyện với hắn trong khi Megan vẫn quay sống lưng lại, mải chú ý đến những người khách để xem họ có cần ship hàng gì .
Giọng nói của Kori ngọt ngào như nắng ấm :
“ Thế, sao mà anh quen biết ông chủ của bọn em vậy, Harry ? ”
“ Ngày trước bọn anh học cùng khóa. ”
Đôi mắt cô lấp lánh lung linh hẳn lên. “ Thật hả ? Cái trường nội trú ở Scotland đó hả ? Nghĩa là anh cũng học chung với chị Pansy và anh Blaise sao ? ”
Harry gật gù. Hẳn là cô đang nói đến Pansy Parkinson và Blaise Zabini. Hai người đó có vẻ như vẫn thân thiện với Draco. Hắn do dự không biết họ có phải thực thi cái luật không đũa phép phi lí kia không, nhưng xét thấy việc hai cô Giao hàng và chàng thu ngân muggle này đều biết đến và gọi tên của hai người thay vì họ, có vẻ như như họ cũng phải hòa nhập với mấy người muggle vì bạn của mình .
“ Anh làm nghề gì vậy, Harry ? ”
“ Lúc trước tôi là … công an. Tôi vừa thôi việc được một tháng. ”
Draco quay lại đúng lúc đó để đưa espresso kèm theo một chiếc bánh quy cho hắn. Harry nhấp nhẹ vị cafe đắng, cảm nhận hương thơm đặc biệt quan trọng của những hạt cafe được lựa chọn kĩ càng, khác xa thứ cafe pha vội dở tệ mà hắn từng phải chịu đựng hồi còn thao tác dưới ách nô lệ của Trưởng ban thần Sáng Kingsley .
“ Sao anh lại thôi việc hả, Potter ? ” Giọng Draco lè nhè. “ Hồi ở trường anh và Weasley vẫn mong được làm cớm mà ? ” Cả hai hợp tác ăn ý thay chức nghiệp “ Thần Sáng ” bằng cái tên khác .
“ Ờ thì, tôi chỉ chán thôi. Sở Cảnh sát cũng không phải là môi trường tự nhiên thao tác tốt đẹp gì đâu. Công việc nhàm chán, đồng nghiệp hay ca thán còn sếp thì chỉ chực quát nạt. Ấy là còn chưa kể đến những người dân được ship hàng nữa. Họ lúc nào cũng cho rằng thuế mình đóng cao đủ để hoàn toàn có thể nô dịch và chửi bới đám công an. ”
Freddie gật gù : “ Tuy là đôi lúc em cũng không ưa công an, ý em là lúc mà họ hờ hững kẹp biên lai phạt tiền vào cần gạt nước của em ấy, nhưng mà em chẳng hiểu sao nhiều người lại coi việc được chỉ trích công an như thể họ đóng cả triệu bảng tiền thuế mỗi năm để nuôi công an vậy. Anh biết gì không, nếu có một tên khốn đi vào quán này, trả tiền nhưng lại chửi bới em, dám cá là Draco sẽ xách cổ hắn ném thẳng ra ngoài. ”
Draco nhướn mày : “ Còn tùy trường hợp. Nếu cậu bị ăn chửi vì pha hỏng đồ uống làm người mua đau bụng, đứa bị ném ra sẽ là cậu. ”
“ Thôi nào Draco, em biết anh yêu em hơn thế mà. Anh chỉ làm bộ thôi. ”
Draco cốc đầu cậu ta. Lúc này thêm một nhóm khách bước vào quán. Họ tiến thẳng đến quầy để gọi đồ và giao dịch thanh toán cho Freddie trong khi Draco nhanh gọn bắt tay vào việc pha chế đồ uống. Harry ngẩn ngơ ngắm những ngón tay thon dài của anh hoạt động linh động với nào ly tách, cafe, trà, hoa quả và những loại bột hắn không biết tên. Hồi còn ở trường Draco rất giỏi Độc dược và là học viên cưng của Snape. Đến Hermione còn phải công nhận việc anh luôn được điểm trên cao nhất môn đó trọn vẹn không phải là do sự giàu sang của Lucius Malfoy. Hắn lẽ ra không nên quá bất ngờ vì việc làm hiện tại của anh. Draco có thiên phú trong việc pha chế những thứ và tạo ra thành phẩm đạt đến chuẩn mực .
Cả buổi hôm đó Draco không còn thời hạn dành cho Harry nữa. Giờ ăn trưa đến đồng nghĩa tương quan với việc dân văn phòng xung quanh đổ vào quán cafe nhỏ. Đúng lúc đó, tấm gương hai mặt trong túi Harry rung lên liên hồi. Hắn liếc vội về phía Draco, nói hẹn gặp lại rồi bước ra khỏi quán, nhường chỗ cho một người đàn ông trung niên nhỏ thó. Draco quá bận đến nỗi không kịp ngẩng lên nhìn hắn .
Anh cũng không cho rằng họ sẽ gặp lại nhau .
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …
Có liên quan