Xin đừng là giấc mơ

Xin đừng là giấc mơ - Ảnh 1.Ảnh : Tác giả phân phốiTôi cũng thấy lòng mình khởi đầu đón một đợt ” lũ ” mới, nỗi nhớ như nước lũ trào dâng .Gia đình tôi tha phương hơn mười năm trời, chật vật chốn đất khách, cơm áo gạo tiền nuôi hai đứa nhỏ. Hạnh phúc của tôi đơn thuần là tiếng cười rộn ràng trong căn phòng nhỏ .

Hạnh phúc của hai đứa nhỏ đơn giản chỉ là được trở về quê, sà vào lòng của ông bà, được ông bà dẫn đi giữa sân vườn rộng, thênh thang gió mát, ngập tràn tiếng chim.

Bạn đang đọc: Xin đừng là giấc mơ

Mẹ thường tránh khuôn mặt mình – Tôi biết, mẹ khóc

Ước mơ bình dị ấy, giờ nghĩ đến sao mà khó quá. Hạnh phúc với tôi không phải là kiếm được nhiều tiền, niềm hạnh phúc là được quay trở lại với những người mình yêu thương. Tôi biết, mỗi sáng ngày đông, mẹ thường ra vườn nhìn về phương Nam. Nơi xa đó có người con thân yêu của mẹ. Mỗi lần gọi điện, mẹ thường tránh khuôn mặt mình .Tôi biết mẹ khóc, giọt nước mắt tràn ngập yêu thương và nỗi nhớ. Tôi biết trên trần gian này không gì bát ngát hơn lòng mẹ, dù tôi có trưởng thành thế nào thì mẹ vẫn muốn tôi quay trở lại, sáng thức tỉnh tôi dậy, nhắc tôi đánh răng rửa mặt, mẹ lễ mễ bưng ra một dĩa cơm chiên. Mẹ biết tôi thích ăn nhiều ớt … mắt mẹ cay xè niềm hạnh phúc .Giờ nỗi nhớ của mẹ không chỉ là đứa con trai trưởng thành này. Mẹ thương hai cháu nhỏ. Cháu đầu lúc còn nhỏ vì quá khó khăn vất vả vợ chồng tôi phải gửi về để ông bà chăm nom. Mẹ tôi chăm nó, thương nó bằng tổng thể trái tim .Ngày vợ chồng tôi đón cháu vào nuôi, mẹ khóc mấy tháng dài. Đứa sau đang bập bẹ tập nói, thuở sinh cháu, chúng tôi cũng về quê ở với ông bà. Mẹ bế bồng, dỗ dành, yêu thương nó như vàng như bạc .Xin đừng là giấc mơ - Ảnh 2. Ảnh : Tác giả phân phối

Ba tôi

Người đàn ông từng trải, đã chinh chiến khắp núi rừng biên giới và đất Campuchia. Chưa khi nào ông mủi lòng trước những biến thiên của cuộc sống. Cuộc đời ông tâm không bao giờ thay đổi giữa dòng đời vạn biến. Ông thường mắng mẹ mỗi lần mẹ gọi cho chúng tôi nhưng khóc sướt mướt .Ông bảo : ” Để cho chúng yên tâm mà làm ăn sinh sống, khóc vậy ý thức đâu nữa “. Tôi biết, người đàn ông cứng như thép ấy cũng yếu mềm lắm, cũng da diết nhớ con và những cháu, nhưng cuộc sống từng trải, ông hiểu được rằng đã là cột nhà thì phải vững chãi, không được lay lòng .Ngày chúng tôi rời Quảng Bình, mảnh đất đầy gió Lào và bão lũ, nhìn trong đôi mắt mẹ buồn nhưng đầy kỳ vọng, mái ấm gia đình tôi sẽ quay trở lại và đón giao thừa năm mới .Xin đừng là giấc mơ - Ảnh 3.Ảnh : Tác giả cung ứng

Nếu chúng tôi không thể trở về…

Nhưng giờ đây, khi dịch bệnh vây hãm, quê nhà Quảng Bình phải gồng mình sau một đợt dịch chưa dập tắt, khắp nơi vẫn còn phong tỏa. Trong khi đó Huế liên tục Open những ca nhiễm hội đồng .

Những khu vực xanh vàng đỏ thay đổi liên tục. Chỉ còn khoảng hai tháng nữa là đến Tết. Nếu chúng tôi không thể trở về nhà dịp này, mẹ tôi có lẽ sẽ ăn Tết với nước mắt.

Ba mẹ tôi ở đơn độc trong một ngôi nhà nhỏ, hẻo lánh cạnh bìa rừng. Phía trước nhà, những dòng nước trong vắt soi rọi khu vườn. Những ngày hè, gió Lào thổi hanh hao qua tán lá rừng, lay động mặt nước, lòng người rười rượi buồn mênh mang .Ba tôi, những vết tích trong cuộc chiến tranh làm cho ông không còn trẻ khỏe. Mẹ tôi vì nhớ con, nhớ cháu mà tóc bạc đi nhiều. Tôi biết tham vọng lớn nhất của ba mẹ là làm thế nào tôi chuyển về gần nhà để công tác làm việc. Đó cũng là khát vọng cháy bỏng của tôi .Nhưng có những chuyện trong đời mình không hề biến hóa được, đành đồng ý và an nhiên với nó. Giá mà tôi hoàn toàn có thể dạy gần nhà, những lúc ba mẹ đau ốm trở trời còn có người lo .Còn nhớ, tháng trước, ba tự đi xe tới viện, trong thực trạng ngộp thở, chóng mặt. Vào viện, bác sĩ cấp cứu ngay, nong hai chỗ tắc ở mạch vành. Thế mà chờ mọi chuyện xong xuôi, đến khi ba ra viện mới kể cho tôi .Ba tôi nói : ” Báo cho con làm gì, về rồi cũng bị cách ly, lại càng thêm lo ngại “. Chao ôi, trong khoảng thời gian ngắn sinh tử ông còn nghĩ về người khác. Trái tim người cha sao rộng thế ? Sao mà kiên cường đến thế ?Xin đừng là giấc mơ - Ảnh 4.Ảnh : Tác giả phân phối

Tôi chỉ có niềm hy vọng

Nhiều lúc nghĩ đến cha mẹ, tôi muốn về quê, rau cháo qua ngày, làm tròn chữ hiếu, nhưng lại gồng gánh mái ấm gia đình và sắp nhỏ, đành sống với khát vọng xa vời .Tuổi già đếm năm tháng bằng nỗi nhớ con. Lũ trẻ chúng tôi cũng mong trở về nơi chôn nhau cắt rốn. Thế mà …Tôi không có phép mầu, tôi chỉ có niềm kỳ vọng. Đất nước đã kiên cường chống chọi với bao nghịch cảnh, sức mạnh ấy sẽ thắng lợi dịch bệnh. Dịch sẽ tiêu tan, thanh thản trở lại, loài người được giải phóng. Mọi người xóa ” K ” khoảng cách, họ sẽ gần nhau hơn, tiếp thêm cho nhau yêu thương và nguồn năng lượng .Rồi chúng tôi sẽ quay trở lại vào hôm giao thừa, sẽ ôm choàng lấy mẹ, sẽ nắm tay ba, thật chặt, thật lâu. Những nếp nhăn của mẹ sẽ mờ đi, đôi mắt mẹ sáng hơn, trái tim của ba không còn chậm nhịp .Tôi biết, mẹ sẽ xoa đầu thằng lớn, và bế thằng nhỏ không rời tay, còn ba sẽ chuyện trò với chúng tôi thâu đêm. Ba sẽ nói về mặt trận, về những người đồng đội sống chết bên nhau .Ba sẽ kể cho tôi nghe những ngày ba mẹ mới đến bên nhau, đã có lúc bệnh tật, đã có lúc thiếu đói, đã có lúc nhìn lên mái nhà chỉ thấy khung trời tức giận giữa bão dông. Và ba sẽ nói với những đứa cháu rằng, ba của chúng thời xưa dựng một căn lều bên bờ hồ trước ngõ, ngày ngày đọc sách để quyết vào được ĐH .

Ba sẽ nói với chúng rằng tình yêu và tri thức mới chính là thứ tỏa hương. Tối hôm đó mẹ sẽ nấu một mâm cơm cúng gia tiên và sau đó chúng tôi ngồi quây quần bên nhau cạnh bếp củi. Những làn khói bay lên, mắt chúng tôi cay xè, và nước mắt chúng tôi sẽ chảy nhưng đó là giọt nước mắt của hạnh phúc, của giây phút quây quần.

Những ý nghĩ đó xin đừng là giấc mơ !Xin đừng là giấc mơ - Ảnh 5.Đồ họa : NGỌC THÀNH Ký ức Sài Gòn qua khứu giác Ký ức Sài Gòn qua khứu giác TTO – Ấn tượng thị giác thì nhanh gọn và tức thời. Cái nhìn tiên phong về một con người, sự vật luôn mang lại nhiều cảm hứng nhất. Nên mới có câu ” tiếng sét ái tình “, ” yêu nhau từ cái nhìn tiên phong “.

Source: https://vvc.vn
Category : Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay