Mỗi người sẽ tự tìm được câu trả lời trên con đường trưởng thành của riêng mình

Mỗi người sẽ tự tìm được câu trả lời trên con đường trưởng thành của riêng mình

11/07/2018

Mỗi người sẽ tự tìm được câu vấn đáp trên con đường trưởng thành của riêng mình

Sinh ra vào giữa ngày hè oi bức những năm 90 ở một vùng ngoại ô thành phố, là con trai đầu lòng của một gia đình nghèo khó ở miền Nam, lớn lên với sự ghẻ lạnh từ họ hàng nhà nội, có thể nói tôi không thật sự có một tuổi thơ hạnh phúc vì mình mang dòng máu người Trung – thằng Ba Tào lai.Tuổi thơ đã trải qua nhiều sự kì thị, dè biểu từ họ hàng mọi người xung quanh những năm đầu còn chập chững đi học, ”ê, thằng ba tào con kìa bây…”.

Ngay từ lúc mở màn biết nhớ, số lần ăn bữa cơm mái ấm gia đình cho đến giờ đây tôi chỉ có đếm trên đầu ngón tay, những vụ cự cãi từ họ hàng rồi ba mẹ, thấy được những đêm mẹ nằm khóc nhưng vẫn không hề hiểu vì sao. Và như thể thực trạng đó còn chưa đủ tệ với một thằng nhóc đầu mới vài cọc tóc, những sự kiện trong cuộc sống còn làm khổ tôi hơn nữa .
Vào năm lớp 4, bị rơi vào nạn ấu dâm từ thầy dạy thêm Toán của mình nhưng câm nín không dám nói một lời nào, những sợ hãi đó theo mãi đến sau này khi đã đủ dũng khí mới hoàn toàn có thể gật đầu nó và san sẻ nó với người khác. Ôm cảm xúc như một thứ đồ thừa và những ám ảnh, đó thật sự quá khắc nghiệt và tàn tệ với một đứa trẻ .

Rồi Cứ như thế tôi lớn lên thêm chút nữa trong sự đổ vỡ gia đình, mối tình đầu tan vỡ, nỗi đau mất đi người thân, thằng chiến hữu kề vai nhau từ bé, rồi rớt đại học, thất nghiệp … bao nhiêu khủng hoảng đó… nó quá khác với những gì mà người ta thường bảo nhau nghe về tuổi trẻ, cái gì mà quãng đời rực rỡ nhất, rồi tuyệt vời nhất của cuộc sống quá …chỉ toàn là thương đau và nước mắt. Tôi gọi tất cả điều đó là nỗi đau của trưởng thành. Thông thường đối mặt với nỗi đau nghiệt ngã ấy con người ta thường tìm đến rượu, rồi tệ hơn là cái chết như chính Kizuki và Naoko trong “Rừng Na-uy”, một cánh cửa giải thoát cho kiếp người đầy những chênh vênh, u ám này … và tôi cũng vậy, cũng đã từng sống qua những ngày tháng vô định lạnh ngắt ấy ở tuổi mười tám, mười chín rồi hai mươi với cục khí vón đặc sệt trong ngực mình, nó là cả quá trình đấu tranh để trả lời câu hỏi “ Mình sống vì cái gì ?”.

Trầm cảm là thứ được nuôi nấng trong chuỗi ngày địa ngục ấy, những cảm xúc tiêu cực cứ lớn dần cho đến lúc không còn chứa được nữa và thế là bùm, tự tử. Một quá khứ không một chút vị ngọt. Khi đã trải qua hết vô vàn những đắng cay cuộc đời như vậy ngay từ những ngày vừa mới lọt lòng, lớn lên với những vết sẹo mà cuộc đời này đã dành cho mình, những vết sẹo về thể xác hữu hình, và cả những vết sẹo vô hình cũng có, là những vết sẹo trong lòng, tôi nhận ra rằng thật ra, với những biến cố và chấn chấn thương trong cuộc sống của ta, dù dưới hình thức nào, cũng chẳng bao giờ là thứ giúp ta “mạnh mẽ” hơn, tất cả những câu nói truyền cảm hứng về việc chịu đựng nghịch cảnh, và “cái gì không giết được bạn sẽ làm bạn mạnh mẽ hơn” đều chỉ làm mình hiểu nhầm rằng chỉ cần chịu đựng gian khổ là đủ để tôi luyện bản thân chống lại thử thách trong tương lai.Vấn đề chính là nằm ở những gì xảy ra sau những chấn thương đó. Sống sót qua một chấn thương khong giúp ích gì cho việc làm con người ta mạnh hơn mà chính ở nỗ lực mà ta bỏ ra để hồi phục sau chấn thương đó mới là cội nguồn sức mạnh, tôi gọi đó là trưởng thành.

Đối với những đứa trẻ tự sát, mọi người nói chúng ngu dại, nhưng khi đã từng đứng ở vị trí đó thì ta sẽ thấy chúng không bồng bột đâu vì để hoàn toàn có thể đi đến quyết định hành động đau đớn thế, chúng đã phải chuẩn bị sẵn sàng từ rất rất lâu, tỉ mỉ và cặn kẽ, nhã nhặn nhưng kinh khủng vì khi bị chấn thương, hoảng sợ, hoang mang lo lắng, mất phương hướng và đặt dấu chấm hỏi với tổng thể mọi thứ là những điều ta chỉ cảm nhận được, rơi xuống vực sâu tâm ý và trải qua những khoảng thời gian ngắn kinh khủng, nó gây ra nhiều sự rối loạn trong khung hình và tâm lý, tự sát là điều khó tránh. Nhưng tổng thể chỉ còn một bước nhỏ nữa, một bước nhỏ nữa thôi, dùng chấn thương này làm thời cơ để thiết kế xây dựng một loạt niềm tin khác và một thế giới quan mới, bền chắc và vững chãi hơn trước thì lúc đó chính là lúc ta trưởng thành .
Nhưng cái giá của sự trưởng thành đó cũng không rẻ và thuận tiện, nó được gói gém trong hai chữ “ đồng ý ”. Chấp nhận những điều thương đau đó, quá khứ đó, xem nó như một phần của ta, gật đầu vượt qua sự đơn độc trong chuỗi ngày lạc lõng, những khi nỗi niềm chồng chất nhưng chẳng thể san sẻ cùng ai, Chấp nhận và bước tiếp thêm bước nữa. Tôi không biết cái nào cái giá nào sẽ tương thích hơn với từng người nhưng có một điều tôi biết rõ, tận sâu thẳm trong tim, mỗi người sẽ tự tìm được câu vấn đáp trên con đường trưởng thành của riêng mình. Vì nếu có đau đi chăng nữa, nó vẫn được cho phép ta được bình yên .
Người dự thi : Lưu Tấn Khiêm

Source: https://vvc.vn
Category : Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay