Tôi đi qua cuộc sống, ngắm nhìn những số phận và nhận ra rằng đời sống này không như những gì tôi nghĩ. “ Tấm Cám ” – như câu chuyện tôi biết từ tấm bé, giờ ở thời văn minh, tôi cũng thấy những mụ dì ghẻ gian ác “ mấy đời bánh đúc có xương / mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng ”. Những người không máu mủ thì lấy đâu tình thương với nhau, mà nếu có cũng chỉ là tình thương đồng loại, tình thương đó không đủ để quyết tử cho nhau.
Cần giáo dục trẻ nhận biết giá trị và tầm quan trọng của quan hệ trong gia đình, với người thân
Đi qua những cánh đồng lúa đang ngả vàng, men theo con đê dài với tấm áo xanh phủ lên trên bãi, căn nhà nhỏ xa xa, thấp thoáng sau lũy tre làng vùng quê Tam Dương ( Vĩnh Phúc ). Tôi nhìn thấy hai dáng người đang dắt nhau, bước chân khó khăn vất vả qua những hàng gạch cũ kỹ vào tiệm cắt tóc. Phía xa sự lầm lũi cứ bám lấy hai con người ấy.
Một người đàn ông trung tuổi, tóc đã ngả muối tiêu và một đứa bé chân đi còn chập chững. Nhìn cách người đàn ông dẫn đứa bé tôi đã nghĩ đến cảnh tượng một gia đình hạnh phúc với người bố quan tâm, săn sóc con cái thay vợ mình. Tôi tò mò tiến lại gần, những gì hiện ra trước mắt khiến tôi ngỡ ngàng. Người tôi ngỡ là đứa bé trai đó, hằn trên khuôn mặt ngây ngô lại là những nếp nhăn in tì vết. Người đàn ông mang thân hình một đứa bé 5 tuổi.
Tôi nhìn người đàn ông nhỏ bé với con mắt không khỏi giật mình, giọng nói ồm ồm và còn không rõ tiếng. Bất chợt tôi nghĩ đến những con quốc kêu đêm hôm, kêu mãi, kêu mãi cho đến lúc giã họng mà chết. Dáng ngồi của anh cũng thật khổ sở, tôi không biết phải xưng hô với anh như thế nào, tôi tự nghĩ và đặt tên anh là Quốc, Quốc – số phận anh và cũng là cái số phận con chim kia ngoài một bụi bờ nào đó. – Em cắt ngắn đi cho cậu ấy nhé ! Trời nắng nóng bức thế này để dài sợ cậu ấy không chịu được – Giọng người đàn ông nói với chủ quán. – Em làm thì bác cứ yên tâm. Xong xuôi đâu nhé, người đàn ông ghé sát lại và giúp Quốc xuống khỏi cái ghế cắt tóc cao quá khổ so với chiều cao nhã nhặn, nếu không muốn nói là quá thấp, và lại còn dị tật của Quốc. Thấy Quốc vẫn không hề tự xuống, người này liền luồn tay, nhấc bổng Quốc ra khỏi ghế và đặt xuống đất. Họ lại dắt nhau rời khỏi quán, cũng vẫn lặng lẽ, lầm lũi.
– Là anh rể đấy! Anh ấy rất thương em vợ.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của tôi, chủ tiệm cắt tóc lại tiếp lời : – Cái người lùn tật nguyền kia là em vợ của anh Thế. Tội nghiệp, đã tật nguyền không hề làm gì được để mà sống, có mỗi ông bố làm chỗ phụ thuộc thì ông ấy lại mất. Được mấy năm rồi. Chủ quán lấy làm trầm tư lắm, bỏ chiếc kéo đang loẹt xoẹt trên đầu tôi xuống, nhấp ngụm nước và lại thư thả kể như những kẻ văn sĩ vẫn đàm đạo thơ hay làm.
– Nhà có mấy người con trai nhưng anh nào cũng đùn đẩy, mấy tên đó nói còn phải lo cho một lũ con nheo nhóc, nào tiền ăn, tiền học, lại còn mụ vợ đanh đá nữa thì còn hơi sức đâu lo cho đứa em đã tật nguyền lại còn ốm đau liên miên nữa – anh thợ cắt tóc nói rồi ra chiều ngẫm nghĩ giây lát:
– Nhưng kể ra mấy người đó nói cũng có lý, đời sống người ta đã đủ chật vật lại còn đèo bòng thì sống thế nào ? Cũng may mà còn bà chị gái, bà này lấy chồng gần nhà, là cái anh Thế đấy. Nhà chẳng phong phú gì cho cam nhưng thấy vợ thương em trai, không muốn em bệnh tật phải một thân một mình anh ấy biết ý của vợ nên tự đề xuất đón lão kia về. Anh này thế mà giỏi, mấy năm rồi đấy. Từ ngày về đây thấy lão kia khỏe ra mà béo lên nhiều. Thời buổi nỗi lo cơm áo gạo tiền, hoàn toàn có thể, khiến có người sống vô tâm với nhau. Vậy mà đâu đó, những thứ tưởng như không hề lại đang hiện hữu. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến chị dâu nuôi em chồng, tận mắt chứng kiến mẹ kế nuôi con riêng … Nhưng anh rể nuôi em vợ thì … hiếm lắm.
Khánh Anh