Nhưng khi lớn hơn, lúc ấy mỗi người đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khi có thể tự quyết định cuộc sống của bản thân, khi mà có thể được đi chơi mà không cần phải xin phép bố mẹ, thì lúc ấy mới nhận ra rằng: “À, thì ra trưởng thành chẳng thích thú như mình muốn.”.
Cuộc đời cũng giống như Facebook vậy. Mọi người sẽ like vấn đề trong status của bạn, nhưng sẽ không ai giải quyết giúp bạn cả, vì ai cũng bận cập nhật status của mình.
Cuộc sống trưởng thành có thể vì rất nhiều chuyện mà ta cảm thấy cô đơn, tình yêu cũng là một trong số đó. Chúng ta luôn mong muốn yêu và được yêu bởi một người nào đó có thể là không hoàn hảo nhất nhưng sẽ là phù hợp với mình nhất. Nhưng tình yêu đâu hề là thứ dễ dàng kiếm tìm.
Trong một thời gian dài, ta chẳng tìm nổi một ai đó để yêu thương chân thành và cùng người đó san sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Ta quanh đi quẩn lại chỉ có một mình và một mình, tự loay hoay để đối diện với mọi thứ trong cuộc đời vốn cô đơn lại càng trở nên cô đơn. Hằng ngày ta đi đi về về một mình, đôi khi ăn uống cũng chỉ một mình ở nơi quán xá đông người mà cảm thấy cô đơn vô hạn.
Cảm giác phải ở một mình thực ra cũng không có gì quá lớn lao, chỉ là xảy ra trong một thời gian dài, nó sẽ khiến bạn trở nên mệt mỏi.
Chúng ta rồi cũng đến lúc nhận ra rằng mình muốn được nói và kể nhiều hơn cho ai đó nghe về cuộc sống gần đây của mình đã như thế nào. Nhưng rồi lại lắc đầu phủi gạt đi ý nghĩ đó khi thấy rằng ngày nay, tình yêu thật dễ dàng tan vỡ và chẳng thể bền vững nổi.
Mọi người sẽ không bao giờ ngó ngàng đến lòng tự trọng của bạn, điều mà họ quan tâm chính là thành tựu mà bạn đạt được. Do đó, trước khi có được thành tựu thì bạn đừng nên quá chú trọng hay cường điệu lòng tự trọng của bản thân mình lên.
Nếu bạn không xây dựng ước mơ của mình, người khác sẽ thuê bạn xây dựng ước mơ của họ.
Ngoại hình và gia cảnh mãi là một khuôn khổ mà xã hội mang ra để nhận xét một con người.
Người ta có rất nhiều nơi để đến, nhưng chỉ có một chốn để quay về – gia đình.
Bạn sẽ chẳng bao giờ nhận ra những thứ mình đang có quan trọng như thế nào cho đến khi bạn đánh mất nó.
Người bạn yêu chưa chắc đã yêu bạn. Hãy biết buông bỏ đúng lúc để tránh bị tổn thương.
Bạn có thể mua được một chiếc đồng hồ, nhưng bạn không thể mua được thời gian. Bởi vậy, hãy tận dụng từng giây phút bạn có.
Niềm tin giống như một tờ giấy, một khi đã nhàu nát sẽ không bao giờ phẳng phiu được nữa.
Lòng chung thủy của người phụ nữ được thử thách khi người đàn ông của họ không có gì trong tay. Lòng chung thủy của người đàn ông lại được thử thách khi anh ta đang có trong tay tất cả mọi thứ.
Tha thứ thì dễ dàng nhưng tin tưởng một lần nữa thì không dễ dàng như vậy.
Đừng dựa dẫm vào bất kỳ ai trên đời này bởi vì ngay cả cái bóng của bạn cũng rời bỏ bạn những lúc tối tăm.
Sẽ đến lúc bạn gặp thất bại. Nhưng hãy nhớ rằng không ai thành công mà chưa từng thất bại. Điều quan trọng là bạn có đủ dũng khí để đứng dậy?
Khi còn nhỏ, ai cũng muốn lớn thật nhanh để không còn bị bố mẹ la mắng, để có thể tự quyết định cuộc sống của chính mình, để có thể được đi chơi thỏa mái mà không phải xin phép bố mẹ hay đơn giản chỉ là về muộn một chút cũng không phải nghe bố mẹ càu nhàu.
Nhưng khi lớn hơn, lúc ấy mỗi người đã trưởng thành hơn nhiều rồi, khi có thể tự quyết định cuộc sống của bản thân, khi mà có thể được đi chơi mà không cần phải xin phép bố mẹ, thì lúc ấy mới nhận ra rằng: “À, thì ra trưởng thành chẳng thích thú như mình muốn.”. Lúc ấy, chỉ muốn được là một đứa con nít, chẳng phải suy nghĩ gì nhiều, vô lo vô nghĩ, có thể lao vào vòng tay của mẹ mỗi khi gặp chuyện buồn, hay có thể khóc thật to trước mặt bố mà chẳng cần e dè gì.
Nhưng khi trưởng thành, xa nhà không còn được ở cũng bố mẹ nhiêù như trước, không còn được bố mẹ chăm lo từng chút một như khi còn là một đứa con nít nữa. Lúc ấy, khi là người trưởng thành, cần phải có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình, cần phải mạnh mẽ để vượt qua mọi thứ.
Trưởng thành, thật chẳng dễ dàng chút nào. Nó như một cuộc hành trình, khiến con người ta như đàng chạy đua với với mọi thứ mà khó có thể có lúc nghỉ ngơi. Nhiều khi mệt mỏi, nhiều khi buồn tủi, nhiều lúc tức giận, nhiều lúc cô đơn lắm, nhưng sau tất cả, vẫn phải học cách trưởng thành, đơn giản vì bây giờ ta đã là người trưởng thành, không còn ở trong độ tuổi được che chở và bao bọc nữa.
Trưởng thành đồng nghĩa với những cố gắng không ngừng nghỉ trong mỗi chúng ta. Thành công sẽ đến với bất kì ai, nhưng chỉ khi sau quá trình rèn luyện và trưởng thành mà thôi. Nỗi đau nào cũng hàm trong nó một vẻ đẹp riêng, khi đó là nỗi đau của sự trưởng thành, của sự khao khát muốn biết ta là ai trong cuộc đời này!
Lời kết: Cuộc sống luôn chứa đựng những sự thật phũ phàng mà có thể bạn không muốn chấp nhận, nhưng nếu dũng cảm đối mặt, bạn sẽ trưởng thành hơn.