Thấy tiếc cho 1 câu truyện buổi đầu khiến mình hoàn toàn có thể nhẹ nhàng cười để rồi sau đó ngáp ngắn ngáp dài từ bỏ .
Truyện hoàn toàn có thể chia làm 2 phần với mốc thời hạn là trước và sau sự Open của Tống Văn Chiêu ( Chiêu ca ca ) của Bạch Hạ. Phần 1 là phần mình rất thích và phần 2 là phần nuốt không trôi .
Thuở khởi đầu gặp gỡ của Tiêu Sơ và Bạch Hạ rất dễ thương và đáng yêu. Là 1 ngày không báo trước Bạch Hạ như 1 cơn lốc chui thẳng vào 1 phòng trong kỹ viện để tránh sự truy đuổi của Lâm Nhan. Là 1 ngày lạ lùng như vậy, trong phòng chỉ có 1 chàng công tử ngồi trên chiếc xe lăn chẳng hề kinh sợ còn nở nụ cười dịu dàng êm ả giúp nàng trốn thoát. Là thành viên của Bạch Gia Mai Lĩnh có tiếng trong thiên hạ về y lĩnh, Bạch Hạ thoáng nhìn và xem mạch tượng đã biết Tiêu Sơ đã trúng 1 loại độc gần như thất truyền trên giang hồ, nói 1 cách rõ hơn, hắn chỉ là đếm thời hạn chờ chết. Dựa vào 1 số sự kiện xung quanh, Bạch Hạ cũng đoán ra hắn là Tiêu hầu gia nổi tiếng của Sở quốc, vị anh hùng thiếu niên bách chiến bách thắng ở biên thùy. Nghe được những suy đoán của nàng, Tiêu Sơ trái lại không hề nao núng, vẫn là nụ cười êm ả dịu dàng, điềm đạm trên môi nhờ nàng giữ bí hiểm vì hắn chỉ là đang dưỡng thương ở Khôn Thành, không muốn đánh động người dân .
Ở phần 1 này, tác giả xây dựng hình tượng Bạch Hạ & Tiêu Sơ rất hay, rất ấn tượng. Bạch Hạ là 1 cô nương thông minh, lạnh lợi, vô cùng hoạt bát nhưng nàng cũng là người rất sâu sắc. Bạch Hạ gần như đoán được hết tâm tư của Tiêu Sơ tựa như nhìn thấu lòng hắn vậy. Nàng biết rõ hắn 1 mực giữ hết mọi đau đớn trong lòng, miệng lúc nào cũng nở nụ cười điềm tĩnh, đến giờ phát độc dẫu đau đến chết đi sống lại vẫn không há miệng kêu than bởi hắn sợ người thân lo lắng. Nàng biết rõ hắn ngày ngày uống thuốc dẫu chẳng công hiệu vẫn mỉm cười nhận bát thuốc kia bởi hắn biết hắn chịu uống thuốc, chịu chăm lo bản thân thì người thân của hắn sẽ yên tâm bội phần, họ chỉ biết hắn bị thương bị phế 2 chân chứ tuyệt nhiên chẳng rõ khi độc đến tim hắn chẳng thể sống nổi. Bạch Hạ cũng đoán được trong quá khứ của Tiêu Sơ có 1 mối tình không có kết quả khiến hắn dằn vặt và tổn thương đến mức không mở lòng với ai được nữa. Ở cạnh hắn lâu ngày Bạch Hạ trở nên tức giận, nàng bực bội khi hắn cố chấp mỗi ngày 1 chén thuốc bổ mà chẳng màng đến hậu quả thế nào bởi “thuốc dẫu bổ thế nào nếu là vô ích sẽ có 3 phần độc”, nàng bực bội khi hắn đau đến tái cả mặt vẫn cố nén nhịn mà không gọi người hỗ trợ, nàng càng bực bội hơn khi hắn dẫu biết sẽ rất đau vẫn mỉm cười ăn Bì Quả mà nàng nấu. Bạch Hạ tức giận, bực bội với Tiêu Sơ, cuối cùng nàng cũng rõ hình như nàng thích hắn. Bạch Hạ thích Tiêu Sơ khẳng định là chịu nhiều ấm ức bởi hắn đã khép chặt trái tim sau những tổn thương của mối tình đầu. Thậm chí khi Tiêu Sơ đã đáp lại tình cảm của Bạch Hạ thì nỗi ấm ức đó vẫn không mấy giảm bởi Tiêu Sơ vô cùng tự ti khi nghĩ đến việc hạnh phúc lâu dài cùng nàng, hắn chẳng còn mấy ngày trên thế gian, hắn không muốn nàng là quả phụ, hắn không muốn cả đời Bạch Hạ sống chỉ để tưởng nhớ 1 người đã mất vì vậy Tiêu Sơ luôn trong tình trạng quay đầu lơ đi khi có người con trai tốt tiếp cận nàng. Những lần như vậy luôn khiến Bạch Hạ tổn thương và thất vọng bởi nàng yêu hắn chính là Tiêu Sơ hiện tại, chỉ cần có hắn khẳng định nàng sẽ hạnh phúc. Bạch Hạ là cô nương rất thẳng thắn trong tình yêu, nàng xác định yêu Tiêu Sơ thì tìm mọi cách làm hắn vui vẻ, chăm sóc hắn vô điều kiện, thậm chí là từ chối thẳng thừng Lâm Nhan, người yêu nàng sâu sắc, để khẳng định “Bạch Hạ hiện tại người nàng yêu là Tiêu Sơ của nàng”.
Mình rất thích chàng trai như Tiêu Sơ, nho nhã, điềm đạm đặc biệt quan trọng trên môi luôn là nụ cười êm ả dịu dàng. Hơn nữa tính tình cũng vô cùng tốt. Lần đầu gặp gỡ hắn không so đo lập tức giúp sức Bạch Hạ, kiểu giúp sức rất tự nhiên như việc hắn làm chỉ là tiện tay, là bản năng của hắn. Là 1 người rất biết nghĩ cho người khác, nghĩ đến độ luôn đặt bản thân sau khi lo ngại hết cho mọi người. Khi yêu 1 người như Tiêu Sơ sẽ là rất niềm hạnh phúc không phải là loại tình yêu nông nổi, bồng bột mà chính là kiểu vô cùng ấm cúng, người đó sẽ chú ý đến bạn từng cụ thể nhỏ, người ấy sẽ dùng mọi tâm tư nguyện vọng mà lo ngại cho bạn, người ấy dù trong hoàn cảnh nào cũng dùng sự êm ả dịu dàng mà vỗ về bạn. Yêu 1 người như Tiêu Sơ mùa đông sẽ ấm, mùa hạ sẽ mát. Yêu 1 người như Tiêu Sơ quanh năm là gió thu nhè nhẹ, cả đời là tay trong tay ấm cúng trên đường. Nhược điểm của Tiêu Sơ cũng chính là điểm tốt của hắn, nghĩ cho mọi người là tốt nhưng trong tình yêu cần lắm 1 chút ích kỷ để người hắn yêu được yên tâm. Bởi Tiêu Sơ luôn là người chuẩn bị sẵn sàng buông bỏ, bởi Tiêu Sơ từng có 1 người trong tim mà Bạch Hạ luôn phải tất tả ngược xuôi và động viên Tiêu Sơ để hắn có thêm tự tin lại vừa phải trấn án bản thân để nàng không bỏ cuộc, nên Bạch Hạ yêu Tiêu Sơ cũng vô cùng khó khăn vất vả .
Thế nhưng, tình yêu của Bạch Hạ và Tiêu Sơ rất đẹp. Là những ngày hây hây nắng 1 cô nương nhỏ mưu trí cùng con sói tuyết rối loạn trong tiểu viện, còn bên kia là 1 vị công tử ngồi xe lăn ngắm nhìn. Là những ngày mưa lất phất, vị công tử kia chú tâm phê duyệt công văn, cô nương nhỏ lười biếng cùng sói tuyết nằm trên sập gỗ vừa nhẩn nha nhậm trà vừa ngắm hắn. Là những bữa cơm nho nhỏ vị công tử điềm đạm gắp thức ăn cho cô nương nhỏ đang mải tranh giành cùng sói tuyết. Dường như họ ở cạnh nhau không cần quá nóng bỏng ồn ào, luôn là những hành vi nhỏ rất hợp tác ăn ý giữa họ, tựa như đôi vợ chồng đã lâu năm vậy .
Tác giả tiến hành mạch truyện trong phần 1 rất tốt. Tiêu Sơ và Bạch Hạ đến với nhau cũng chẳng thuận tiện gì nguyên do là từ sự tự ti của Tiêu Sơ khi hắn tựa như ngọn đèn dầu chỉ chờ ngày cạn. Thêm vào đó là sự Open của Lâm Nhan, cửu vương gia Bắc Tề 1 lòng với Bạch Hạ và sự Open của A Diên – người xưa của Tiêu Sơ. Họ đã vượt qua hết những chướng ngại để bên nhau thì việc Tiêu Sơ có trừ được độc tính hay không thiết nghĩ không thiết yếu bởi Bạch Hạ đã xác lập rất rõ ràng, niềm hạnh phúc là phải tự bản thân chớp lấy, nàng sống 1 cuộc sống dài hay ngắn không quan trọng, quan trọng là khi nàng sống đã gặp được Tiêu Sơ. Vậy mà đến khi Chiêu ca ca Open, chính tác giả đã bóp méo hình ảnh của Bạch Hạ rất nhiều, từ 1 cô nương mưu trí thâm thúy bỗng chốc trở thành 1 cô nàng trẻ con, vô lối và nhàm chán. Tác giả bóc trần 1 bí hiểm, Bạch Hạ cũng có bệnh, cũng là 1 loại bệnh nan y đang ngày càng nặng và cũng ra đi sớm thôi. Vì căn bệnh này Bạch Hạ bỏ nhà ra đi, bỏ lại Chiêu ca ca mà từ nhỏ nàng xem như tướng công để không liên lụy cả nhà. Trong khoảng chừng thời hạn phiêu bạt cùng Lâm Nhan, Bạch Hạ thừa nhận có tình cảm với hắn vì hắn cũng yêu dấu, chiều chuộng nàng như Tống Văn Chiêu, thậm chí còn còn suýt nữa ngả lòng vì hắn, rồi lại lấy cớ không muốn liên lụy hắn mà dứt áo ra đi. Bạch Hạ lý giải việc nàng đến với Tiêu Sơ có lẽ rằng vì hắn cũng là người đồng mệnh, không quan trọng là ai chết trước vì ở đầu cuối người kia cũng sớm thôi sẽ ra đi nên nàng không có cảm xúc phiền lụy. Thật là nực cười, Tiêu Sơ thắng được trái tim của Bạch Hạ chỉ bởi hắn là kẻ yểu mệnh vậy là mối tình đẹp của Bạch Hạ và Tiêu Sơ sau cuối chỉ là cắm 1 cái bến đỗ chờ chết của 2 người. Tống Văn Chiêu Open, lấy danh nghĩa là người đã ở bên Bạch Hạ từ nhỏ thậm chí còn là ở cùng phòng, ngủ cùng giường với nàng. Tiêu Sơ biết hết nhưng chẳng thể chen vào tranh chấp bởi hắn không biết bệnh tình của Bạch Hạ, bởi hắn tự ti trước Chiêu ca ca, bởi hắn chẳng biết gì về những năm tháng trước kia của Bạch Hạ. Việc 1 người con gái đã trưởng thành, có tình nhân bên cạnh mà vẫn đi lại và ngủ cùng giường cùng 1 người con trai khác là không gật đầu được, huống hồ người kia lại có tình cảm với nàng. Xảy ra việc như vậy mà vẫn mong ước người cô ta yêu phải tỏ thái độ, phải thông cảm hoặc phải bao dung là điều vô lý đến thánh cũng chả gật đầu nổi. Từ đây về sau truyện loằng ngoằng vào những trường hợp dằn vặt vớ vẩn, hiểu nhầm cẩu huyết và rối rắm trong những sự vụ giải độc hay không giải độc của 2 nhân vật chính. Chưa hết, chắc vì muốn nâng tầm truyện, tác giả thiết kế xây dựng thêm cả những toan tính giữa những nước, đấu đá giữa những chư hầu mà Tiêu Sơ phải xử lý. Lâu dần, mình chẳng hiểu mình đang đọc cái mớ gì nữa nên bỏ lỡ .
Nhận xét là : nếu muốn viết 1 siêu phẩm đồ sộ nặng về đấu tranh thì từ đầu đừng sa đà vào tình yêu tình báo, xem tình yêu là 1 gia vị dẫn và trọng tâm truyện đặt ở những đường dây nhân vật cùng trường hợp. Nếu muốn viết 1 tác phẩm đơn đơn giản giản về tình yêu thì đừng phát sinh những thứ rườm rà, yêu chỉ là chuyện của 2 người, không cần thêm nhiều loại thịt thà nặng đô mà thành phế phẩm .
Quote :
- Có người vừa sinh ra đã chết, đó là 1 đời. Có người sống thọ đến trăm tuổi, đó cũng là 1 đời. Không ai có thể biết được, 1 đời của mình rốt cuộc có thể sống được bao nhiêu năm. Huynh là thống soái, muội là đại phu, chúng ta đều là những người quen nhìn thấy sự sống cái chết, thậm chí còn có 1 cách nhìn khác hẳn về chúng, có nhất thiết phải so đo sinh mệnh dài hay ngắn không?
- “Trong lòng ta có rất nhiều gánh nặng, không thể lúc nào cũng xem muội là nhất, việc gì cũng đặt muội lên hàng đầu được.” “Nếu huynh vì muội mà vứt bỏ người nhà của mình, vứt bỏ hết trách nhiệm, thì đối với muội, huynh không còn là huynh nữa rồi.”
-
- “Có lẽ con không biết, muội muội con tuy nghịch ngợm phá phách, cứ tối ngày gây họa không ngừng, nhưng so với nó, người mà ta và mẫu thân con lo lắng nhiều hơn lại là con.”
- “Đều tại hài nhi vẫn chưa đủ tốt.”
- “Không, cũng bởi vì con quá tốt rồi. Từ nhỏ con đã hết sức hiểu chuyện, hiếu thuận, lại còn thông minh ham học, gần như chưa bao giờ phải để cho chúng ta phải lo lắng. Nhưng con suy nghĩ quá nhiều, phàm là chuyện gì cũng chỉ báo tin vui không báo tin buồn, lúc nào cũng muốn tự mình đảm đương tất cả gánh nặng, tạo ra 1 khoảng trời tươi đẹp không gió không mưa cho người nhà. Tranh Ngôn, con càng như vậy thì càng khiến cho người bên cạnh con bất an hơn. Bởi vì chúng ta chỉ có thể đứng 1 bên nhìn con chịu cực khổ 1 mình mà chẳng giúp được gì, chỉ có thể lo lắng suông, chỉ có thể thầm đau lòng. Trên đời này, còn chuyện gì khiến những người làm cha mẹ cảm thấy thất bại và đau khổ hơn thế chứ?”
-
- “Bạch Hạ, nàng ấy rất kiên cường.”
- “Tiểu tử ngốc này… 1 nữ nhân hạnh phúc không cần phải kiên cường, bởi vì đã có người nâng niu trong lòng bàn tay, có người bảo vệ, giúp nàng ta che chắn gió mưa. Mà 1 nữ nhân kiên cường lại bắt buộc phải kiên cường, bởi vì nàng ta phải dựa vào chính bản thân mình mà đối đầu với tất cả thương tổn. Nếu nữ nhân của con thật sự kiên cường như vậy thì sợ rằng con phải đi nói tiếng xin lỗi với nàng ta rồi.”
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …
Có liên quan