Trưởng thành là bài học đắt giá nhất…
30/06/2018
Trưởng thành là bài học đắt giá nhất …
Bạn đã bao giờ từng mong mình là một chú cá vàng, bởi vậy sẽ không thể nhớ được vài câu chuyện buồn và cũng chẳng phải mất ngủ vì những áp lực đang đè nặng lên vai…? Suy nghĩ ấy có vẻ hơi bồng bột hiện lên như ngọn nến trong tâm hồn của những đứa trẻ chưa trưởng thành.
Khi còn là một đứa trẻ hồn nhiên, ta sống vô ưu vô lo mà để mặc mọi thứ bên ngoài, thời hạn ấy quả thật đã mang đến cho ta vô vàn kỉ niệm đẹp. Có thể, ai đó trong tất cả chúng ta đã hàng ngàn lần mong mỏi được quay lại quãng thời hạn đó, để lại một lần nữa được nếm thử mùi vị của niềm hạnh phúc, bởi lẽ đời sống hiện tại có quá nhiều thứ phải tâm lý …
Bạn biết không, tôi đã nhận ra một điều, nếu cứ mãi là một đứa trẻ thì tâm hồn bạn sẽ không thể nào trưởng thành được. Tháng năm dài đằng đẵng của tuổi thanh xuân cũng từ từ qua đi, cũng là lúc mà thời hạn tạo nên những vấp ngã và tổn thương để dạy cho con người sự trưởng thành .
Trưởng thành là gì ? Đôi khi, tôi tự hỏi bản thân mình về khái niệm đó, nhưng từ từ, thời hạn đã cho tôi đáp án. Nắng, cho tôi chút ấm cúng giữa dòng đời nghiệt ngã Mưa, cho tôi thấm đẫm nỗi đau của cuộc chia tay Lạnh, cho tôi đồng cảm công lao nuôi dưỡng và sinh thành của cha mẹ Trưởng thành, là cái giá đắt nhất phải trả cho những năm tháng tươi đẹp của tuổi thơ … Tôi đã từng muốn tự tử, đã từng muốn kết thúc quãng đời còn lại của mình trong sự đau đớn … chỉ vì những áp lực đè nén xung quanh khiến tôi không hề vực dậy được. Đó là vào những năm tháng, so với một vài người thì đó là quãng thời hạn tươi đẹp nhất của tuổi thanh xuân, còn so với tôi, từng ngày trôi qua chẳng khác nào âm ti. Thời gian ấy, tôi cảm thấy rất căng thẳng mệt mỏi, nhiều lúc chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu để không phải chăm sóc đến sự đời bên ngoài. Thế nhưng … Khi cuộc sống dồn bạn đến bước đường cùng hay những góc tối đang bao trùm lấy bạn, liệu có khi nào bạn ngừng lo ngại hay vật vã tâm lý khổ sở cho bản thân của mình mà nghĩ đến người khác, là những người thân thiện nhất luôn ở bên cạnh bạn ?
Bạn muốn tự tử chỉ vì cuộc sống quá khắc nghiệt với bạn ? Tôi cũng đã từng nghĩ đến cái điều vừa khù khờ vừa ngốc nghếch như vậy. Được, bạn có thế chết đi trong đau đớn nhưng lại kết thúc được những thảm kịch mà bạn đang phải hứng chịu. Vậy còn cha mẹ bạn cùng những người ở lại thì sao ? Họ sẽ sống tốt, sẽ mặc nhiên phủ nhận sự ra đi của bạn mà có thế liên tục niềm hạnh phúc hay sao ? Câu vấn đáp đương nhiên là không … Tôi, là một trong số những người đã từng định làm cái chuyện dại khờ ấy, nhưng chính bản thân của tôi ở đầu cuối lại bác bỏ điều vớ vẩn ấy ra khỏi tâm lý. Đó là khi, tôi đã nhận thấy mình trưởng thành .
Một con người trưởng thành là khi họ biết tâm lý một cách chín chắn và nhìn nhận mọi việc một cách khách quan. Ba mẹ ngày ngày đi làm khó khăn vất vả để kiếm từng miếng cơm, rồi cả tiền để lo cho đứa con của mình được ăn học đàng hoàng như bao đứa trẻ khác. Từng ngày, từng ngày họ dù căng thẳng mệt mỏi đến nhường nào nhưng vẫn luôn nở một nụ cười tươi hỏi con : ” Con đi học về có mệt không ? ” … Vậy mà bạn lại nỡ lòng nào kết thúc cuộc sống, biến công nuôi dưỡng và sinh thành của cha mẹ trong bao năm qua trở thành bọt biển ? Trong lúc đó, có khi nào bạn nghĩ đến việc báo hiếu cha mẹ ? Sống bao nhiêu năm, ăn cơm ba mẹ nấu, đi học ba mẹ đưa, tiền học ba mẹ trả, tình cảm ba mẹ dồn hết toàn bộ dành cho con … Vậy mà, chưa kịp báo hiếu công sinh thành của ba mẹ mà bạn lại muốn kết thúc toàn bộ ? Đừng như vậy nhé, những người con trưởng thành .
Và đôi lúc, trưởng thành cũng là cái giá đắt nhất mà ta phải trả cho những năm tháng tươi đẹp của tuổi thơ. Tuổi thơ của mỗi con người, hoàn toàn có thể là chiếu tối đi thả diều với ba, đi chơi đu quay cùng chị gái hay hằng đêm đều được núp vào người mẹ để ngủ ngon. Khi thời hạn qua đi, bạn không những trở thành người trưởng thành mà những người thân yêu nhất của bạn cũng ngày một già đi .
Ngày xưa, tôi lầm tưởng bàn tay hao gầy của mẹ là do mẹ ăn ít để giảm cân thì giờ đây nó đã nhăn nheo và thêm vài vết xạm, lòng tôi đau nhỏi. Nhìn mẹ ngày một gầy đi vì bệnh tật, có đứa con nào mà chịu được ? Khi ấy, điều giản đơn nhất mà tôi chỉ muốn được thực hiện là có thể được ôm chặt lấy mẹ, mọi phiền muộn ở ngoài kia, tôi không còn quan tâm đến chúng. Tôi sẽ hỏi mẹ ” Hôm nay ăn gì hở mẹ, mẹ nấu canh khoai cho con ăn nhé !”…Và bất kể điều gì dù nhỏ nhặt đến mấy, tôi cũng muốn dành cho mẹ bởi tôi đâu thể biết được quãng thời gian còn lại, liệu bà có thể ở bên tôi lâu ? Tôi rất sợ…
Trưởng thành, cũng là nguyên do khiến con người phải chia tay … Tuy những năm tháng cấp 3 dù có stress và bao áp lực đè nén đè nén lên vai, nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng niềm hạnh phúc và suôn sẻ khi có những cô bạn thân – họ là tuổi xuân tỏa nắng rực rỡ nhất của tôi. Quãng thời hạn đó, nhờ có họ mà cuộc sống của tôi trở nên ấm cúng hơn. Vui có, buồn có, nước mắt có nhưng đau lòng nhất chính là sự chia xa khi mỗi đứa lại vào những trường ĐH khác thành phố. Nhưng chúng tôi, ai ai cũng hiểu chỉ có sự chia tay trong nước mắt mới khiến chính mình trưởng thành. Bởi nếu cứ dằn vặt và buồn bã vì không được ở cạnh nhau, liệu hoàn toàn có thể tạo nên một tương lai tốt đẹp ? Ai rồi cũng sẽ phải nỗ lực vươn lên để sau này có một việc làm thật không thay đổi, không phải vì một nguyên do nhỏ ấy mà bỏ mặc tương lai. Và đôi lúc, chia tay trong nước mắt lại khiến tương phùng thêm đặc biệt quan trọng ?
Đối với tôi, trưởng thành đã để lại cho chính bản thân tôi rất nhiều bài học … Để trưởng thành không khó, cái khó là bạn có thoát khỏi những tâm lý xấu đi hay không mà thôi, nếu bạn coi thường nó thì có lẽ rằng bạn đã trưởng thành rồi đấy .
Người dự thi : Nguyễn Quỳnh Trang