TÁC GIẢ : Trí Minh Lê
Vô danh, không có nghĩa là lowkey. Đây theo mình chính là hướng mà thị trường Nước Ta sẽ đổi khác còn ở quốc tế – việc này đã diễn ra vào khoảng chừng trong suốt năm 2020. Dịch bệnh diễn biến phức tạp với sự trở lại của chủng Delta đang hoành hành nhiều nơi ( Đặc biệt là tại khu vực Khu vực Đông Nam Á ) đã hạn chế khá nhiều về sự tăng trưởng của nền công nghiệp thời trang. Đặc biệt hơn đó là sự biến hóa về thói quen của người dùng, sự hào nhoáng của thời trang đường phố ở những tên thương hiệu lớn đã thoái trào và lùi mình về phía sau để sự “ Vô Danh ” lại trở lại trên những cung đường, những con phố của những kinh đô thời trang .
Vô danh, nghĩa là sao ?
Vào khoảng chừng năm 2017 – 2018, nền công nghiệp thời trang dưới sự tác động ảnh hưởng của cơn sóng “ Streetwear ”. Đi kèm theo đó là sự mê hồn đến cuồng si từ giới trẻ về những tên thương hiệu thời trang điển hình nổi bật lúc đó. Có một khuynh hướng mang tên là “ Logomania ” và “ Bigtext / Biglogo ”, “ Big graphic ” với sự tiêu biểu vượt trội về cách biểu lộ brand-name ( Tên tên thương hiệu ) ra mặt phẳng của những mẫu sản phẩm thời trang. Lúc đó, người ta yêu quý việc “ khoe ” ( flex / show-up ) rằng tôi đang mặc món đồ của tên thương hiệu này. Tâm lí là tôi muốn người ta phải biết tới điều đó .
( Hình ảnh từ Seoul Fashion Week 2017 )
( Hình ảnh từ New York Fashion Week 2017 )
Trên những sự kiện như tuần lễ thời trang lớn và nổi tiếng vào khoảng chừng thời hạn “ hoàng kim của streetwear ” đã Open rất nhiều những hình ảnh như vậy. Nước Ta, cũng không nằm ngoài luồng đó khi mà khá đông thị trường cũng yêu thích việc mang “ một tên tên thương hiệu nào đó ” Open lên trên phục trang .
Vô danh, là 1 khái niệm “ Cũ mà không hề cũ ” khi mà những tình nhân thời trang hay chí ít là những người đang theo đuổi ngành công nghiệp này bộc lộ ra vào khoảng chừng năm 2020 và liên tục sẽ đóng vai trò quan trọng trong 2021. Vô danh trọn vẹn trái ngược với những kiểu phong cách thiết kế “ logomania ”, “ text ”, “ Graphic ”. Giờ đây người xem sẽ chỉ thấy được những món đồ “ Không biết tên ” “ Không biết của tên thương hiệu nào ” rõ ràng trên những tuần lễ thời trang nổi tiếng .
( Lemaire )
( Peter Do )
Hình ảnh đó đã vật chứng cho một điều rằng người dùng đã dần thấm mệt khi “ gồng gánh ” trên mình những chiếc logo to, những graphic sắc tố mà lại chuyển về sự đơn thuần như những ngày đầu chập chững biết tới thời trang. Khi những bạn mang một chiếc áo / chiếc quần sử dụng quá nhiều graphic và logo trên đó. Nó sẽ tạo ra cảm xúc “ nặng ”, nặng trong ánh nhìn cũng như nặng trong cách tỉ lệ phối đồ của. Design / phong cách thiết kế của logo, graphic sẽ tác động ảnh hưởng rất nhiều đến việc tỉ lệ phục trang những bạn mặc lên người như thế nào. Và cũng từ đó – hạn chế đi tính phát minh sáng tạo trong outfit của mọi người. Cái sự phát minh sáng tạo đó ở đâu, đó là sắc tố của phục trang, layer mà bạn phối và chi tiết cụ thể của những món đồ mà bạn mặc. Quay lại sự đơn thuần mà lại không hề giản đơn, yếu tố tinh xảo được dựa vào những thứ “ thuần ” thời trang hơn là chỉ những logo tên thương hiệu .
( Nguồn hình : Vogue )
Thật vậy, nhìn vào những tuần lễ thời trang gần đây và dựa trên hình ảnh của những tạp chí thời trang lớn vào những mùa SS-FW20, SS-FW21 thì hoàn toàn có thể nhận thấy một điều rõ ràng rằng : “ Đã không còn big logo, big graphic hay nói rõ hơn là tất cả chúng ta sẽ biết ngay họ đang mặc tên thương hiệu gì ”. Sự “ Vô danh ” đến từ những tình nhân thời trang được biểu lộ bằng cách nhận thức của người xem. Nếu không có 1 chú thích hay nền tảng tìm hiểu và khám phá về thời trang thì hẳn không thuận tiện gì để biết họ mặc của tên thương hiệu nào. Và lúc đó, cái thứ mà tất cả chúng ta nhìn “ rõ nhất ” – “ sâu nhất ”, đó là sắc tố của bộ đồ, cách họ phối đồ, vật liệu của loại sản phẩm ( Là satin ? Là corduroy hay là cotton, denim ? ), Layer họ thế nào ? Sự tương phản sắc tố giữa lớp trong và lớp ngoài như thế nào. “ Tính định danh ” đã bỏ ra lớp ngoài thay bằng sự “ vô danh ”, muốn hiểu rõ thì phải vào có nền tảng, có kỹ năng và kiến thức .
(Hình ảnh từ Paris Fashion Week 2021)
( Hình ảnh từ Sydney Fashion Week Resort 2022 )
Ở Nước Ta – nếu cùng theo dõi sát sao những bạn trẻ hay những người “ thực sự đam mê ” thời trang và góp vốn đầu tư đúng mực để biểu lộ bản thân thì việc này đã diễn ra trong 1 khoảng chừng thời hạn không lâu rồi. Đó là “ Sự vô danh trong mẫu sản phẩm ” – mặc dầu nhiều khi món đồ đó rất hiếm, rất mắc hay của tên thương hiệu nổi tiếng. Nếu bạn ấy không nói tên thì cũng không quá nhiều người biết tới tên .
( Nguồn hình : IG @ hungxquoc )
( Nguồn hình : IG @ yung_cigar )
( Nguồn hình : IG @ vienxnguyen )
Vậy khi không biết tên, làm thế nào biết nó là món đồ của ai – như thế nào ?
Mỗi nhà phong cách thiết kế, mỗi tên thương hiệu đều có một “ DNA – tính đặc trưng riêng ” trong những loại sản phẩm của họ. Đó là form dáng, cụ thể, sắc tố chủ yếu mà trải qua bao nhiêu collection – người ta đã biết rằng tầm nhìn hay tuyên ngôn thời trang của họ là như vậy. Cũng là 1 chiếc quần thông thường – nhưng quần của Raf Simons khác quần của Helmut Lang, quần của Celine khác quần của SLP. Detail khác, cách bộc lộ khác. Nói rõ ràng là “ Vô danh ” nhưng giống như những “ Hitman ” – nhìn là biết .
( Nguồn hình : IG @ illyagoldmangubin )
( Nguồn hình : IG @ m_nuwgobb_f )
( Nguồn hình : IG @ doxpeter )
( Nguồn hình : IG @ 11 rude )
Điều này tốt cho hội đồng sao ?
Với sự “ Vô danh ” này và nếu nó ảnh hưởng tác động can đảm và mạnh mẽ hơn tới những tình nhân thời trang tại Nước Ta và đặc biệt quan trọng là những local brands, thì nó sẽ nâng tầm cảm thụ thời trang đường phố của mọi người lên một bậc. Bạn quá yêu quý 1 fits mà bạn chẳng biết gì về tên thương hiệu mà fits đó đang bộc lộ. Bạn thích nó vì cái form, cái vật liệu của nó chứ – ban – đầu – không – phải-là-thương-hiệu-mà-nó-đang-mang ( Vì nhiều người mua vì brandname – tên tên thương hiệu ). Bạn phải tìm hiểu và khám phá, tìm kiếm về tên thương hiệu đó cho thỏa cái lòng tò mò với “ Sự vô danh ” của nó. Và khi đó, kỹ năng và kiến thức và tình yêu thời trang của tất cả chúng ta – lại tăng lên một bậc .