Tuổi trẻ là những chuyến đi

Hay là mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau?

Hầu như tuổi trẻ ai cũng thế, ai cũng có một thời kì gắn với những nỗi sợ vô hình dung trong tâm lý hay hiện hữu ngay trước mắt .
Nhưng nếu ta cứ lo ngại mãi để rồi tuổi trẻ trôi qua một cách không có ý nghĩa, mà chẳng thể quay lại, lúc ấy ta chỉ hoàn toàn có thể sống trong hụt hẫng mà thôi. Tuổi trẻ, đừng cứ mãi chìm trong những nỗi lo âu ấy rồi lại quên mất dành thời hạn cho chính mình .

Tuổi trẻ là những chuyến đi

Thanh xuân so với tôi là những chuyến đi, những lần thưởng thức và tò mò. Khi bước chân đến những vùng đất mới, hít mùi đồng lúa thơm ngát mùi vị tuổi thơ, hay đến Sapa ngập tràn những cánh đồng hoa, cảnh núi rừng hùng vĩ và những con đường đèo uốn lượn như những con trăn gấm khổng lồ khiến ai cũng phải lặng nhìn. Đôi lúc, có những vẻ đẹp bình yên như vậy. Không cần phải trầm trồ, không phải thốt lên : “ Đẹp quá ! ” mà chỉ nhẹ nhàng thả hồn vào từng khung cảnh đẹp tựa thước phim dần trôi trước mắt, tận thưởng cái cảm xúc an yên trong cảnh sắc, tâm tình dù đang dậy sóng cũng hoá an nhiên .
Và tôi quyết định hành động sẽ hiện thực hóa ước mong đó !
Sáng hôm sau là một ngày đẹp trời. Tôi thức dậy vào lúc chín giờ vì hôm ấy là một ngày đặc biệt quan trọng, không cần phải đặt báo thức bởi tôi quyết định hành động vác túi balo lên và đi. Lúc đầu, tôi định bụng rằng sẽ đi đâu đó, miễn xa là được nhưng tôi lại không làm vậy, vì tôi có đích đến, tôi quyết định hành động trốn khỏi TP HCM xa hoa trang trọng để đi tìm tình yêu của mình. Đó là một nơi xa, nhưng tôi tin rằng chị cũng đang hoài mong tôi đến .
Tôi mang theo rất ít đồ, chỉ có hai bộ quần áo, một bộ áo bà ba màu nâu đất để khi gặp chị tôi sẽ mặc và cùng đi dạo khắp những cánh đồng lúa vàng rực và bộ còn lại là một chiếc váy tôi tự tay may cho chị. Hẳn chị sẽ rất vui !
Chuyến đi này tôi đã phải chuẩn bị sẵn sàng thật nhiều thứ khác như : từng chiếc găng tay, khăn quàng cổ, khăn trùm kín kẽ, giày cao cổ, kính, mũ …
Tôi khởi đầu xuất phát lúc bốn giờ chiều, đoạn đường từ TP HCM về Bến Tre chỉ mất khoảng chừng hơn hai giờ đồng hồ đeo tay đi xe máy. Tôi vặn ga, chiếc xe khởi đầu tiến về nơi mà trái tim tôi vẫn luôn ở đó, nơi đang giam giữ linh hồn tôi. Mặt trời dần xuống, hai bên đường là những khung cảnh mới lạ, lòng tôi đang rạo rực, trái tim đang đập từng nhịp trống háo hức, chờ mong hoàn toàn có thể về đến nơi mỗi sớm có tiếng gà gáy thức tỉnh thay vì tiếng chuông báo thức điện thoại cảm ứng reo. Được ăn những bữa cơm bình dị mà niềm hạnh phúc đến lạ. Có những buổi trưa hè còn đám bạn trong làng ngồi dưới gốc đa chuyện trò về những tham vọng cháy bỏng về những chuyến đi lên thành phố, hay những câu truyện về người lớn .
Lần này tôi về cũng chính là muốn tạo giật mình cho chị. Thấm thoát cũng đã năm năm tôi cùng mái ấm gia đình lên Sài thành lập nghiệp. Tôi còn nhớ lúc ấy mình không nỡ xa chị nên ngỏ ý kêu chị đi cùng, chị bảo :
Vùng đất này là nơi chôn nhau cắt rốn của chị, giờ đây mà đi thì chị không nỡ xa những dòng sông dịu dàng êm ả mang hồn quê nhà. Em cứ đi ! Khi nào cảm thấy thành thị ồn ào, cảm thấy nhớ không khí, nhớ những cánh đồng lúa nặng trĩu bông thì về đây ! Chị vẫn luôn ở đây … chờ em .
” Chị vẫn luôn ở đây chờ em ” đây có lẽ rằng là câu nói thôi thúc tôi quyết định hành động thực thi chuyến đi lần này, vì biết đâu tương lai ta còn hoàn toàn có thể quay về đây được nữa không ?
Thời gian cứ thế trôi qua, khung cảnh tiên phong mà tôi nhìn thấy chính là những cánh đồng bạt ngàn màu xanh, có vẻ như trải dài tận chân trời. Mặt trời lúc này chỉ còn 50%, ẩn hiện qua những đám mây trắng, soi bóng chị đi trên cánh đồng. Lũ trẻ ở đây thích mấy cô mấy chú ở thành thị về lắm, vì chúng chưa được lên đó khi nào, nên chúng ngưỡng mộ lắm ! Tôi bước lại chỗ mấy đứa trẻ đang ngồi dưới gốc đa, tay lục tìm trong balo vài viên kẹo đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước chia cho tụi nhỏ, đứa nào cũng hoan hỉ vui mừng. Bước lại gần chị, bóng sống lưng chị bé nhỏ, mắt đang đăm chiêu tâm lý gì đó, là nhớ tôi chăng ?
– Chị ơi ! Em về rồi ! Chị đợi em lâu lắm rồi phải không ?
Chị quay sống lưng lại, vừa nhìn thấy tôi, mắt chị chẳng mấy chốc đã đỏ hoe. Mái tóc dài, đen nhánh xõa ngang sống lưng của chị bay trong gió, chị mỉm cười và ôm chầm lấy tôi. Lúc này, trái tim tôi cảm nhận được rõ ràng một thứ mà TP HCM xa hoa trang trọng kia không thể nào mua được, chính là bình yên trong trái tim. Tôi thật muốn ở lại đây luôn, không lên thành thị ồn ào đó nữa. Đột nhiên chị hỏi tôi :
– Em về đây chơi vài hôm rồi lại về à ?

-Em cũng muốn ở đây trồng rau nuôi cá và sống một đời dung dị cùng chị lắm! Nhưng ngặt nỗi… em còn trẻ, em muốn phấn đấu thêm chứ chưa muốn chọn an nhàn chị ạ!

– Không sao ! Em về dăm ba bữa lại lên đó đi, việc làm làm thế nào bỏ được, còn ba má và mái ấm gia đình em nữa ! Khi nào cần bình yên thì về nơi chị !
Tôi và chị đi dọc theo bờ ruộng về căn nhà chòi, nằm giữa cánh đồng lúa chín. Tối hôm đó, lần tiên phong sau ngần ấy năm tôi mới được ăn món chị nấu, tuy đơn sơ mà ngon một cách khó tả. Tối đó, tôi ra ngoài ngồi trên cái ghế gỗ nho nhỏ đã cũ kĩ, mắt ngước nhìn lên ánh trăng sáng. Có lẽ đây cũng là lần đầu tôi được ngắm ánh trăng một cách toàn vẹn như vậy. Ở thành phố cũng có trăng, nhưng không toàn vẹn, trăng ẩn mình sau những biệt thự nghỉ dưỡng hạng sang, những tòa nhà cao tầng liền kề san sát nhau. Trăng cứ hiện lên trước mắt tôi, không khi nào dứt ra được, như hình bóng chị trong tâm lý tôi vậy ! Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn trăng, chị đến sát bên tôi và khẽ hỏi :
– Em đang làm gì thế ?
Tôi đáp lại chị, nhưng mắt hướng về xa xăm :
– Em đang mơ về những ngày thơ bé, mơ về những giấc ngủ say, những lần lén thả diều cùng chị bị má phát hiện sau đó đánh cho một trận tơi bời !
– Khuya rồi ! Vào ngủ thôi để còn mơ tiếp ! Em mà ngồi đây lát nữa muỗi nó hôn cho vài vết đỏ chân đó !
Ngày thứ nhất trôi qua, ngày thứ hai mở màn. Tôi và chị cùng ra đồng gặt lúa, ra vườn bón phân cho cây, chiều chiều lại cho gà ăn và cùng chị chơi lại những game show thuở bé tôi từng mê mệt đến quên ăn quên ngủ .
– Chị ơi ! Diều của em bay cao hơn của chị rồi nhé !
– Em hãy đợi đó !
Những tiếng cười đùa vang khắp cánh đồng lúa. Có lẽ tuổi trẻ của tôi chính là hành trình dài tìm lại nụ cười, tìm lại chính tôi của thời xưa, ngày còn vô lo vô nghĩ. Đôi khi không cần du lịch đến những nơi xa hoa, hùng vĩ nhưng tôi vẫn hoàn toàn có thể tìm thấy cho mình một thanh xuân đúng nghĩa .
Thời gian thật nhanh. Mới đó mà đã hai ngày tôi ở đây. Hai ngày đó tôi cảm thấy mình như được sự yên ả nơi đây vỗ về, xua đi những thanh âm bận rộn nơi phố thị. Tôi trở lại TP HCM nhưng lòng vẫn vương vấn nơi đây, không nỡ xa một người con gái là thanh xuân, là động lực để tôi phấn đấu .
Ai cũng có cho mình một lần để sống và một tuổi trẻ. Tuổi trẻ của tôi đã rất niềm hạnh phúc, tôi đã đi tìm nơi cất giữ hồn mình, tìm thêm sức mạnh để nỗ lực. Hi vọng tuổi trẻ của bạn cũng thế ! Hãy xách balo lên và đi ! Dù là phương trời mới hay miền quê xưa thì hãy can đảm và mạnh mẽ lên ! Tô vẽ thêm sắc màu của tuổi trẻ bằng những chuyến đi, những lần mày mò để ta trưởng thành hơn. Cuối cùng tôi Tặng Ngay bạn một câu nói mà tôi đã được nghe và nhớ mãi :

-Vì sao trời lại xanh?

– Vì tất cả chúng ta còn trẻ
Tuổi trẻ chính là những chuyến đi khỏi vỏ bọc bảo đảm an toàn của cha mẹ để bạn hoàn toàn có thể tìm cho mình chính đam mê và con người thật của mình. Hãy tiến về phía trước dù cho bạn trẻ hay đã già. VÌ CUỘC SỐNG LÀ MỘT HÀNH TRÌNH ! Và bạn phải tiến về phía trước nếu không muốn bị bỏ lại phía sau trong sự hụt hẫng .
Viết bởi Tuyết Hồng

Source: https://vvc.vn
Category : Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay