XE LU VÀ XE CA
Có một chiếc Xe Lu và một chiếc Xe Ca cùng đi trên một con đường. Xe Lu hình dáng thô kệch, lăn từng bước lờ đờ, còn Xe Ca có vẻ bên ngoài gọn gang, phóng nhanh vun vút. Thấy vậy, Xe Ca chế nhạo Xe Lu :
– Xe Lu ơi ! Cậu đi chậm như rùa ấy ! Hãy xem tớ đây này !
Nói rồi, Xe Ca phóng vụt lên trước, bỏ Xe Lu ở lại đằng sau. Xe Ca tưởng mình thế là giỏi lắm. Nhưng tới một quãng đường bị hỏng, Xe Ca không hề đi qua được, đành phải đỗ lại. Người ta đổ đá cuội xuống những chỗ lầy đó. Bấy giờ, Xe Lu mới tiến đến, đi lên đống đá và lăn qua lăn lại nhiều lần. Chẳng mấy chốc, mặt đường trở nên phẳng phiu. Nhờ vậy mà Xe Ca mới hoàn toàn có thể đi qua được. Xe Ca đã hiểu rằng, tuy Xe Lu đi lừ đừ, hình dáng lù lù, thô kệch nhưng Xe Lu làm cho những con đường bằng phẳng để cho những xe khác đi lại thuận tiện. Từ đấy, Xe Ca không khi nào chế giễu Xe Lu nữa .
Truyện hay mần nin thiếu nhi : Truyện chủ đề Giao thông
AI QUAN TRỌNG HƠN
Hôm nay là ngày nghỉ, cậu chủ được cha mẹ cho đến nhà ông bà ngoại chơi. Trước khi đi, cậu vẫn còn tinh chỉnh và điều khiển cái ôtô chở khách mà cậu thích. Vì thế, khi cậu đi rồi mới xảy ra một cuộc tranh cãi giữa những loại phương tiện đi lại giao thông xem ai quan trọng hơn .
Ô tô chở khách vênh mặt nói :
– Tôi quan trọng nhất vì tôi chở được nhiều người, tôi đi xa cũng được, đi gần cũng được. Tôi chạy lại nhanh chứ không chậm như cậu Xe Đạp .
Tàu Thủy cãi :
– Tôi còn chở được nhiều hơn cả bạn. Tôi còn có cả những căn phòng nhỏ để hành khách thấy thoải mãi như ở nhà. Đường của chúng tôi rộng hơn, thoáng mát hơn, không sợ bị tắc nên mọi người không bị hít khói như xe của bạn .
Máy Bay thì bĩu môi dè bỉu :
– Ô tô, Tàu Thủy đã nhanh bằng tôi chưa mà cứ đòi tranh cãi. Này nhé, 7 giờ sáng tôi còn ở TP. Hà Nội, vậy mà chỉ đến 9 giờ sáng tôi đã ở trong thành phố Hồ Chí Minh rồi. Còn những bạn phải chạy tối thiểu cũng mất hai ngày .
Xe Máy có vẻ như tỉnh bơ hơn :
– Ừ những bạn cũng nhanh và chở được nhiều thật đấy. Nhưng tôi mới là phương tiện đi lại mà mọi người cần đến nhiều nhất. Ông bà chủ đây ngày nào cũng cần tôi để đi làm, còn những bạn, chẳng mấy khi được ông bà chủ dung đến .
Xe Đạp từ nãy giờ vẫn yên lặng thu mình trong một góc, giờ đây mới lên tiếng :
– Tôi tuy chậm thật đấy, nhưng tôi lại giúp cho mọi người luyện tập thể dục thể thao để có sức khỏe thể chất tốt. Còn những bạn chỉ làm cho mọi người lười biếng đi mà thôi .
Cả bọn tranh cãi với nhau xong lại ngẫm nghĩ : “ Ừ, ai nói cũng đúng cả. Thôi, để cậu chủ sẽ phân giải ”. Nhưng Máy Bay cho rằng cậu chủ thích xe xe hơi, ông chủ thì hay dung xe đạp điện rèn luyện buổi sáng nên sẽ không công minh. Thế là chúng quyết định hành động chọn bà chủ vì bà là cô giáo, vừa hiểu biết nhiều lại công minh .
Đến chiều bà chủ về, chúng kéo lại nhờ bà phân giải. Nghe xong, bà chủ nói :
– Loại phương tiện đi lại nào cũng quan trọng cả vì đều có ích cho mọi người. Nhưng điều quan trọng hơn cả là tổng thể những loại phương tiện đi lại giao thông đều phải thực thi đúng luật giao thông, luật đi đường thì mới không xảy ra tai nạn thương tâm và chỉ có bảo đảm an toàn giao thông mới đem lại niềm hạnh phúc cho mọi người .
Bấy giờ cả bọn mới ồ lên sung sướng : “ Vậy mà chúng mình cứ mất thì giờ tranh cãi ” .
TÂM SỰ CỦA VỎ HỘP
Bố Tùng đi công tác làm việc về mua cho Tùng một hộp bánh thật ngon. Tùng thích lắm, ăn hấp tấp vội vàng. Chỉ một loáng, chiếc bánh sau cuối đã hết. Thuận tay, Tùng ném ngay chiếc vỏ hộp ra đường. Thế là chiếc vỏ hộp lăn lóc trên hè phố, đôi lúc nó lại rùng mình rên rỉ sau những cơn gió lạnh .
– Ôi rét quá!
– “Phốc” – Cu Tèo đi qua đá cái vỏ hộp bay vù vào gốc cây. Vỏ Hộp vừa đau vừa tức, ngồi khóc than thở:
– Ai? Ai đã vứt tôi ra đường? Tại sao lại đá tôi đau thế này?
Ở trong nhà nhìn ra, bé Hoa thấy thương chiếc vỏ hộp lắm, chợt nhớ lời cô giáo dặn: “Nhà bạn nào có vỏ hộp, sách báo cũ đem đến lớp cô cháu mình cùng làm đồ chơi”.
Bé Hoa lặng lẽ đi ra đem chiếc hộp vào nhà, miệng kêu khẽ : “ Ôi bạn bẩn hết rồi, nhưng mình đã có cách ”. Bé Hoa lấy khăn ra lau lau, chùi chùi. Chỉ một loáng, chiếc vỏ hộp lại sạch như mới. Bé hoa nhẹ nhàng đặt chiếc vỏ hộp vào túi cùng những mảnh vải vụn mẹ vừa cho. Được ở cùng vải vụn, Vỏ hộp thấy ấm cúng hẳn lên nhưng nó cứ vướng mắc : “ Không hiểu sao cô bạn nhỏ kia đem nhốt mình vào đây ” .
Nó nghĩ mãi, nghĩ mãi mà không ra. Rồi nó ngủ thiếp đi khi nào không biết. Trong giấc ngủ chập chờn nửa mơ nửa tỉnh, cảnh tượng nó bị ném ra đường hiện lên mồn một : người qua lại dẫm lên nó, lũ trẻ tinh nghịch thì tung nó lên, đá nó xuống, chuyền cho nhau coi nó như một trái bóng đã xì hơi, cho đến khi người nó dúm lại đau đớn, nằm co quắp ở một xó đường … Khi đêm xuống, những giọt sương ngấm vào nó làm nó nát vụn ra. Nó hoảng sợ hét lên : “ Đừng, xin đừng ném tôi ra đường ! ” .
Thế là vỏ Hộp choàng tỉnh dậy, miệng lẩm bẩm: “Hoá ra đây chỉ là một giấc mơ, thế mà làm mình sợ toát cả mồ hôi”. Khi trấn tĩnh lại, Vỏ Hộp thấy mình đã ở giữa một đám đông toàn trẻ con nói cười râm ran:
– Cho tớ mượn cái kéo nào!
– Đưa mình xin lọ hồ!
Ôi, bạn cắt áo mới làm đẹp làm sao! Mình mặc thử tí nào!
Người xé, người dán vui ơi là vui. Bất chợt, Vỏ Hộp soi mình vào chiếc gương bên cạnh thì lạ chưa, nó đã trở thành một chiếc đài xinh xắn. Vỏ Hộp sung sướng cười toe toét, nó nghĩ bụng : “ Chắc nhờ bàn tay khôn khéo của những bạn nhỏ đây. Xin cảm ơn những bạn đã giúp tôi trở thành vật có ích ! ” .
Truyện hay mần nin thiếu nhi : Truyện chủ đề Giao thông
CHIẾC ĐẦU MÁY XE LỬA TỐT BỤNG
Một chiếc đầu máy xe lửa đang chạy trên đường ray, kéo theo bốn toa tàu chất đầy những món quà năm mới dành cho những em nhỏ. Toa tàu thứ nhất chở thú nhồi bông : Những chú hươu cao cổ, những chú gấu mập tròn … Toa tàu thứ hai chất đầy búp bê, trong đó có một búp bê lớn và một chú hề vui tính. Toa tàu thứ ba chở những đồ chơi như xe xe hơi, máy bay … Còn toa tàu thứ tư chứa đầy những món ăn mê hoặc : Nào là những quả táo đỏ tươi, những quả cam vàng ửng, sữa tươi, kem và đủ loại bánh kẹo .
Chiếc đầu máy đang chuyên chở những thứ đó đến các cô bé, cậu bé trong thành phố ở phía bên kia dãy núi. Đang chạy, bỗng dưng chiếc đầu máy bị hỏng. Thế là cả đoàn tàu bị kẹt lại giữa đường. Làm thế nào để mang các món quà này đến cho các cô bé, cậu bé ở bên kia dãy núi?
Đúng lúc đó ở đường ray bên cạnh có một đầu máy sáng bóng loáng, can đảm và mạnh mẽ, kéo theo một đoàn tàu xình xịch chạy tới. Chú hề vui tính, cô búp bê và những con thú đồ chơi đồng thanh lôi kéo, nhờ giúp sức. Nhưng chiếc đầu máy sáng bóng loáng khinh khỉnh vấn đáp :
– Ta là một đầu máy mới và tân tiến, ta kéo theo một đoàn tàu sang chảnh, ta không hề kéo theo những toa tàu cũ kĩ của những người được .
Nói rồi, chiếc đầu máy lại kéo đoàn tàu đó chạy tiếp .
Cô búp bê và những con thú nhồi bông đầu rất buồn bã. Bỗng chú hề reo lên
– Có một đoàn tàu khác đang đến kìa !
Chú hề vẫy cờ hiệu cho đoàn tàu dừng lại. Chiếc đầu máy nói :
– Tôi đang rất vội nên không có thời hạn để giúp những bạn đâu !
Nói rồi, chiếc đầu máy lại vội vã kéo đoàn tàu lăn bánh .
Một lát sau lại có chiếc đầu máy khác từ từ đi tới. Chiếc đầu máy đó dừng lại và vấn đáp một cách mệt nhọc :
– Tôi đã thao tác bao nhiêu năm qua, tôi đã căng thẳng mệt mỏi quá rồi. Tôi không hề kéo những toa tàu qua núi được đâu … không hề được …
Các đồ chơi đang rất là tuyệt vọng thì bỗng có một chiếc đầu máy xe lửa nhỏ màu xanh từ từ đi tới. Chú hề nói với chiếc đầu máy xe lửa nhỏ màu xanh :
– Đầu máy của chúng tôi đã bị hỏng, trong khi những bạn nhỏ ở bên kia ngọn núi đang mong đợi chúng tôi. Bạn hãy kéo những toa tàu chở đồ chơi giúp chúng tôi nhé !
Chiếc đầu máy nhỏ lưỡng lự :
– Tôi chưa khi nào đi qua ngọn núi này, nhưng tôi sẽ cố gắng nỗ lực giúp những bạn .
Chiếc đầu máy nhở màu xanh tự nối mình vào những toa tàu rồi gắng sức kéo. Các toa tàu hoạt động chầm chậm rồi nhanh dần. Đoàn tàu leo nên đỉnh núi và xuống dốc. Họ vượt qua thung lũng và đã nhìn thấy thành phố ở đằng xa. Cô búp bê, chú hề vui tính và những con thú nhồi bông cùng nói :
– Cảm ơn bạn đầu máy nhỏ tốt bụng. Nhờ có bạn, chúng tôi đã đến được với những cô bé, cậu bé trong thành phố .
Chiếc đầu máy nhỏ màu xanh cười. Nó rất vui sướng vì đây là lần tiên phong nó vượt qua được dãy núi và hơn thế nữa, nó đã làm một việc tốt giúp ích cho mọi người .
THIÊN LƯƠNG
Các bạn cùng lớp đã được cha mẹ đón về hết, chỉ còn lại bé Thiên Lương. Bé ra hiên chạy ỉu xìu nhìn cánh cổng trường đã khép. Đôi má bé xị xuống, nước mắt ầng ậc khiến bé phải lấy tay áo quyệt ngang. Trên trời, mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét nổ ùng oàng. Bé sợ và phải nuốt từng cái nấc mỗi lần sắp bật khóc. Bé mong bố, mong mẹ .
Ngoài đường đông nghịt người và xe với tiếng ồn ào bụi khói …
Bé đã nhận ra mẹ đang đạp xe hấp tấp vội vàng, mồ hôi mẹ thấm ướt chiếc áo màu nâu .
Tủi thân bé bật khóc rất to, không kịp nghĩ đến các cô giáo chê bé khóc nhè. Bé nhớ mẹ, thương mẹ, muốn sà vào lòng mẹ ngay.
– Thiên Lương, mẹ xin lỗi, mẹ thương con trai của mẹ nhiều!
Thiên Lương nức nở trong lòng mẹ khiến mẹ cũng suýt bật khóc. Hậm hực mãi bé mới nói được:
– Sao mẹ đón con muộn thế? Mẹ quên con à?
– Quên thế nào được, con trai của mẹ. Mẹ bị tắc đường.
– Ứ ừ, con bắt đền mẹ!
Mẹ dúi mũi vào cái bụng lép kẹp của Thiên Lương, mùi thơm niềm hạnh phúc làm mẹ ngất ngây. Thiên Lương bị cù nhột quá cười sằng sặc quên cả chuyện bắt đền và nhõng nhẽo .
Mẹ nhắc Thiên Lương:
– Nào con chào cô và các bạn đi!
Thiên Lương vội giơ cánh tay để lộ những ngón bụ sữa như sợ bạn nào chào trước:
– Con chào cô, con về ạ!
Cô giáo sung sướng tặng bé nụ cười thân thương, trìu mến. Trước khi mẹ bế bé lên ghế đèo, bé hỏi mẹ:
– Sao mẹ không chen đám đông mà đi?
– Đông quá không chen được con ạ!
– Mẹ quay lại đi đường khác được không?
– Đường một chiều mà con quay lại là vi phạm luật giao thông
– Luật giao thông là gì hả mẹ?
– Là giữ cho mọi người đi lại trật tự, không đâm vào nhau, tránh gây tai nạn.
Bé im lặng, Bé nhớ ra có lần xe cộ đâm vào nhau, có người chảy máu, bé sợ và thương người ta. Bé nghĩ phải nói ngay với mẹ, sợ quên.
– Lần sau nếu tắc đường, mẹ không được vội vàng, con đợi, con không hờn dỗi với mẹ nữa.
Mẹ xúc động, thơm mãi lên đôi má phinh phính của bé. Mẹ không ngờ thằng cu bé bỏng đã biết lo cho mẹ. Ôi, con trai của mẹ, con còn quý hơn cả một khối vàng.
Xem thêm :