Trưởng thành sau ngàn lần tranh đấu

– thời niên thiếu gần như bị chôn vùi trong những kỳ thi khốc liệt, những con người trẻ tuổi đáng ra phải đắp xây những giấc mộng đời thắm xanh cao đẹp thì lại bị cuốn vào cuộc chiến thành tích ngày càng khắc nghiệt hơn, và rồi một ngày nọ, thoắt một cái, đã bị đẩy tới ngưỡng cửa trưởng thành. Kiếm tiền, đóng thuế, kết hôn, sinh con,… chúng ta phải đối diện với những trách nhiệm chẳng mấy thích thú của người lớn như vậy. Dù đã sẵn sàng hay chưa, chúng ta vẫn phải ra vẻ mình đã trưởng thành.

– Đ

– thời niên thiếu gần như bị chôn vùi trong những kỳ thi khốc liệt, những con người trẻ tuổi đáng ra phải đắp xây những giấc mộng đời thắm xanh cao đẹp thì lại bị cuốn vào cuộc chiến thành tích ngày càng khắc nghiệt hơn, và rồi một ngày nọ, thoắt một cái, đã bị đẩy tới ngưỡng cửa trưởng thành. Kiếm tiền, đóng thuế, kết hôn, sinh con,… chúng ta phải đối diện với những trách nhiệm chẳng mấy thích thú của người lớn như vậy. Dù đã sẵn sàng hay chưa, chúng ta vẫn phải ra vẻ mình đã trưởng thành.

– Đau mà không thể nói rằng đau, đó mới là đau đớn tột cùng. Nghiêm trọng hơn nữa là cứ mải mê bươn chải với cuộc đời rồi nhiễm luôn thói tật thế gian, mặc nhiên coi nỗi đau đó là chuyện đương nhiên. Để cho vết thương lòng nóng vảy thời gian, người ta cũng dần mất đi cảm giác đau. Sợ rằng giây phút cất lời kêu đau sẽ lập tức bị coi là trẻ con, chúng ta cứ thế nín lặng một mình ôm tâm bệnh.

– tại sao em lại muốn ra đi? Em hãy khách quan nhìn nhận lại bản thân mình. Công việc quá nhiều khiến em mệt mỏi? Tính chất công việc không phù hợp với khả năng của em? Em không đủ năng lực hoàn thành nhiệm vụ được giao? Môi trường làm việc hay hệ thống tổ chức không hợp lý? Trong số đồng nghiệp hay cấp trên có vài người khó lòng chịu đựng nổi? Do chính sách tuyển dụng không bền vững? hay là vì lương bổng, phúc lợi quá thấp?

– trường học và nơi làm việc vốn khác nhau như trời với đất. một nơi chúng ta bỏ tiền ra để đến đó, một nơi chúng ta đến đó để kiếm tiền. sao có thể không khác nhau cho được?

– trường học là nơi cần tri thức, nhưng xã hội là nơi cần thực hành.

– nghỉ việc không phải vì việc bám trụ lại công ty trở nên quá khó khăn, mà chính vì ở công ty đó không còn triển vọng cho việc phát triển bản thân.
vì thế, nếu như vấn đề là công việc, quan hệ con người hay lương bổng, em hãy thử cố gắng cầm cự thêm một chút, chừng nào ở đó vẫn còn thứ để em học hỏi.
Thêm được một chút hiểu biết dù là nhỏ cũng sẽ làm tăng giá trị bản thân

– anh hãy thử lên xe buýt. lên xe buýt rồi, có thể anh sẽ phải đứng. có thể tất cả mọi người đều đang ngồi, chỉ có mình anh phải đứng. Đây là lúc bực mình nhất, phải không? vậy nhưng không hề có chuyện người đứng ghen tị với người ngồi. cũng không có chuyện người ngồi chê người đứng. chúng ta cứ đi xe buýt thôi. cho tới khi đến được đích của mình
anh đang đi trên chuyến xe buýt mang tên cuộc đời. chỉ vì anh phải đứng nên cảm thấy mệt mỏi hơn so với người đang ngồi.
còn nếu anh muốn ngồi, thì chỉ cần xuống xe, đợi xe sau có ghế trống, hoặc cần thiết thì đợi đến trạm cuối, bắt xe quay ngược trở lại là được. Nghĩa là anh hãy quay lại từ đầu, chuẩn bị một bước xuất phát mới. không muộn như ta tưởng đâu.

– công việc không phải là chiếc thang cuốn đưa chúng ta thẳng tiến tới đích, mà giống như cầu thang bộ, trong quá trình từng bước từng bước leo lên, chúng ta phải tìm kiếm sự đền đáp cho nỗ lực của mình

– “nếu nghĩ là lỗi tại người khác, thì dù tuyết rơi trên ô cũng thấy nặng. nếu coi là phận của mình, thì dù trên lưng có vác bạc đồng cũng thấy nhẹ”

– “tôi không thể nào khắc phục được hoàn cảnh. tôi chỉ có thể cầm cự cho đến khi mọi việc trôi qua thôi”

– “hãy yêu lấy vận mệnh của bạn” – hãy thừa nhận rằng vận mệnh là do mình, lúc đó bạn mới có đủ sức mạnh để chống chọi nghịch cảnh

– Mỗi khi quá sức đau lòng
Tôi lại nhất quyết sống cho hết một ngày
Mỗi khi thân thể đau đớn
tôi lại nhất quyết sống cho qua một chốc

– chúng ta phải quen dần với thực tế rằng, trên những ngả đường quan trọng nhất của cuộc đời lại không hề có đèn tín hiệu giao thông

– kết cục, cuộc đời chính là cuộc tung hứng bất tận với những quả bóng mang tên “công việc”, “gia đình”, “bản thân” và các yếu tố khác. trong tung hứng, điều quan trọng không phải là tung hết những quả bóng khác đi và chỉ giữ chặt lấy một quả, cũng không phải là chụp lấy tất cả các quả bóng cùng một lúc, mà là phải buông bóng khỏi tay đúng lúc để giữ thế cân bằng. Để làm được như vậy, cần phải biết phân bố sự quan tâm, phải chia sẻ một cách hợp lý và thả lỏng một cách thoải mái.

– thứ làm nên giá trị của chúng ta không phải là đánh giá của người đời, mà là tâm lý không ngừng tiến tới hình tượng siêu nhân mang tên ta. chúng ta chính là những gì mà bản thân nỗ lực hướng đến

– mỗi buổi sáng, trước mặt bạn không phải là 24 tiếng để kiếm tiền, mà là 24 tiếng để sống. Đừng thua cuộc trước cám dỗ muốn được chạy trốn, bởi phải sống giây phút hiện tại cho thật trọn vẹn. thứ bạn đầu tư không phải là tiền, mà là bản thân cuộc sống của bạn

– có quanh co khúc khuỷu cũng không sao, có giảm tốc độ một chút cũng không sao. có thành tựu thì cũng phải có những phút lánh mình. không hoàn hảo, không nhanh chóng cũng không sao. những khoảng trống cân bằng thành thực chính là báu vật của cuộc sống này.

– đối xử thật lòng với người khác thì thiện ý đó tự nhiên sẽ được đền đáp

– trong quan hệ đối nhân xử thế ngoài xã hội, đừng đánh giá một người thông qua những gì người đó nói, mà hãy nắm bắt xem thứ người đó muốn là gì

– nếu bạn muốn làm bạn với một ai đó, trước hết bạn phải từ bỏ mọi “mục đích” để tiếp cận họ như một con người

– trong màn kịch rối loạn này, tôi sẽ là con rối, hay là người điều khiển?

– cần phải tạo dựng một không gian riêng biệt sao ch ở đó dù là uống cà phê, đọc sách hay nghe radio, bạn cũng có thể đối diện với nội tâm, chứ không phải ngoại hình của mình

– 1. đây có phải thứ mình thật sự cần không?
2. thứ này giá cả có hợp lý không?
3. sau một tháng nữa, liệu mình có còn khát khao có được thứ này không?
Khi mua hàng, nếu không tự tin trả lời Có cho một trong 3 câu trên, hãy dũng cảm quay bước.

– chúng ta nghĩ người khác đang nhìn mình, nhưng thực ra không phải người khác, mà chính là bản thân chúng ta đang nhìn chúng ta

– chúng ta nên có 5 người bạn trong cuộc đời của mình – vận động, du lịch, phim ảnh, âm nhạc, đọc sách

– hãy sống sao cho có thể trở thành người không thể thiếu đối với thế giới này, giống như muối vậy

– khi bạn biết trân trọng khoảng thời gian được trao cho mình và đối mặt với mọi thứ một cách khiêm nhường, tầm nhìn về thế giới này của bạn chắc chắn sẽ trở nên rộng lớn và sâu sắc hơn

– đâu phải lúc nào ở đâu cũng thuần thục cho được
trở thành dân chuyên trong duy nhất một loại việc lặp đi lặp lại hàng ngày cũng đã khó rồi
cuộc sống là như vậy
trở thành người lớn nghĩa là cởi bỏ được nỗi ám ảnh phải làm tốt mọi chuyện
hãy bao dung với bản thân một chút
phải như thế, bạn mới có thể làm tốt hơn được

– nếu chúng ta không có can đảm để cố gắng làm bất cứ điều gì. thì cuộc đời rốt cuộc liệu có còn ý nghĩa gì?

– chính vì lúc nào cũng chất chồng tâm trí “để sau hãy làm”, mà mọi kế hoạch, mục tiêu, mơ ước bấy lâu nay chỉ nằm tầng tầng lớp lớp .
xem ra khi sắt còn nóng phải rèn ngay

…more

Source: https://vvc.vn
Category: Sống trẻ

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay