Edit : Huyền Tô ( Tô Huyền Ann )
Động tác của anh quá bất ngờ đột ngột, Bạch Hiểu Y nhất thời không kịp phản ứng. Đợi đến khi bị anh nhét lên xe cô mới hồi sinh niềm tin lại, tức giận nói : “ Tần Uyên anh làm cái gì vậy, thả tôi xuống ! ”
Tần Uyên lại không để ý cô giãy giụa, thắt dây an toàn cho cô, lại đi vòng qua ghế lái ngồi xuống. Không đợi cô mở cửa xe liền trực tiếp tướng khóa trái cửa sổ, lúc này mới nói với cô: “Em đi đâu, anh đưa em đi!”.
Bạch Hiểu Y quay đầu khuôn mặt không biểu tình của anh qua gương, hành vi bá đạo ngang ngược của anh trong nháy mắt làm lửa giận trong lòng cô nhen nhóm, “ Không cần làm phiền, tự tôi hoàn toàn có thể đi ! Mau mở cửa xe ra, tôi muốn xuống xe ! ”
Tần Uyên giống như không nghe thấy lời cô nói, vẻ mặt đương nhiên đáp : “ Em đã không nói muốn đi đâu, vậy anh đi đâu đành phải đưa em tới đó. ” Nói xong lời này anh quả nhiên khởi động xe .
” Anh ... ” Bạch Hiểu Y bị anh chặn họng, nhưng cô rất nhanh nghiên cứu và phân tích trường hợp trước mắt. Vội vàng sâu hít mấy cái hơi làm lửa giận hạ xuống, cô biết đối phó loại người như Tần Uyên ngàn vạn lần không hề loạn. Cái người trình độ bình tĩnh hơn người như anh, không chỉ có vậy tư duy logic cũng cao hơn người thông thường rất nhiều, chỉ cần cô hơi loạn, sẽ bị anh dắt mũi .
”Tôi nói Tần tiên sinh này...” Trải qua một phen điều chỉnh, Bạch Hiểu Y làm tâm tình mình bình tĩnh lại, “Lần trước không phải tôi đã nói rồi sao? Giữa chúng ta tôn trọng lẫn nhau, không hỏi lẫn nhau, khi đó anh cũng đã chấp nhận. Hiện giờ anh mặt dày như vậy không phải là đang tự tát vào mặt anh sao?” (Gậy ông đập lưng ông)
Cơ miệng Tần Uyên khẽ giật, rét lạnh trong mắt ngày càng dày, “ Anh hỏi một lần nữa, em muốn đi đâu ? ”
Bạch Hiểu Y cắn răng, nhắm mắt hòa hoãn một cái mới lãnh đạm mở miệng, “ Bar An Khang. ”
” Quán bar ? ” Tần Uyên híp mắt lại, trong mắt bắn ra một cỗ nồng đậm rùng mình nhìn lên thẳng mặt Bạch Hiểu Y, “ Em đến đó làm gì ? ”
Bạch Hiểu Y vẻ mặt thản nhiên nhìn anh, “Đương nhiên là đến đó chơi.”
Tần Uyên trong lúc nhất thời không lên tiếng, ánh mắt nhìn vào phục trang như vải rách nát của cô. Sắc mặt vốn không tốt lại tối thêm vài phần, trầm mặc rất lâu nhưng vẫn nhẫn nại nói với cô : “ Chỗ đó không phải nơi em hoàn toàn có thể đi, ở đó rất loạn. Mỗi ngày đều có bi kịch phát sinh, mặc dầu thảm kịch kia là số ít, nhưng em cũng không nên đi mạo hiểm như vậy. Huống chi hai người những em mới vừa mới tốt nghiệp, cũng không có kinh nghiệm tay nghề xã hội, không chú ý quan tâm liền thuận tiện bị người xấu lừa gạt. Nếu em thực sự muốn đi, khi nào anh rảnh sẽ dẫn những em đi. ”
Mặc dù hành vi Tần Uyên ép cô lên xe rất là chán ghét, nhưng không hề không nói, câu nói của anh rất có đạo lý. Mặc dù linh hồn cô là phụ nữ trung niên, trước cũng chưa đi qua nơi đó, không có kinh nghiệm tay nghề gì. Dương Tĩnh càng không cần phải nói, là thiếu nữ mười tám hàng thật giá thật .
Cho dù cô và Dương Tĩnh cẩn trọng như thế nào, cũng không dám bảo vệ không có sơ hở. Hơn nữa như những cô là người dễ bị người khác ra tay, vạn nhất thực sự gặp phiền phức, hai cô bé cũng khó đối phó .