Luật sư Phạm Hồng Hải sẵn sàng bênh vực miễn phí cho em Nguyễn Thị Bình

Thanh Trúc, phóng viên báo chí đài RFA
Sau khi hay tin một cô gái giúp việc tên Nguyễn Thị Bình, đi ở đợ từ năm 8 tuổi, bị vợ chồng nhà chủ ngược đãi hành hung suốt 13 năm trời, chủ nhiệm Đoàn Luật Sư TP.HN là tiến sỹ Phạm Hồng Hải đã mau mắn thông tin ông chuẩn bị sẵn sàng bênh vực không tính tiền để đòi quyền hạn cho nạn nhân .
PhamHongHai150.jpgLuật sư Phạm Hồng Hải, chủ nhiệm Đoàn Luật sư Thành Phố Hà Nội. Photo courtesy www.luatsuhanoi.org.vn

Trao đổi với Thanh Trúc, luật sư Phạm Hồng Hải cho biết ông bà Chu Minh Đức và bà Trịnh Hạnh Phương vi phạm điều 110 và điều 104 trong Luật Hình Sự vì đã ra tay đánh đập, hành hạ và dùng hung khí gây thương tích, đặc biệt đối với trẻ em, như trường hợp Nguyễn Thị Bình.

Bạn đang đọc: Luật sư Phạm Hồng Hải sẵn sàng bênh vực miễn phí cho em Nguyễn Thị Bình


Luật sư Phạm Hồng Hải :

Chỉ bào chữa cho người phạm tội thôi, còn bênh vực người bị hại, bảo vệ quyền lợi luật pháp. Việt Nam cũng đã từ rất lâu nhà nước rất quan tâm tới quyền của trẻ em đã được bảo đảm, nhưng việc này xảy ra trong một thòi gian lâu như thế nhưng đã không được phát hiện để xử lý thì đây là điều hãn hữu. Và dư luận rất bất bình.

Từ già đến trẻ, khi người ta nghe cái thông tin này, ngưòi ta thấy rằng vấn đề này cần phải đưa ra ánh sáng, và chỉ có cơ quan bảo vệ pháp lý vào cuộc để giải quyết và xử lý. Và chính thế cho nên mà văn phong luật sư của tôi, chúng tôi có nói với nhau rằng là cần phải bảo vệ quyền lợi và nghĩa vụ của cô BÌnh .
Tôi cũng đã có văn bản gửi những cơ quan có thẩm quyền và nếu đựoc em Bình và những cơ quan có thẩm quyền chấp thuận đồng ý thì tôi cử 3 luật sư vào để bảo vệ quyền hạn của em .


Thanh Trúc :

Thưa Luật sư Phạm Hồng Hải, ông Chu Minh Đức và bà Trịnh Hạnh Phương bắt em Nguyễn Thị Bình làm quần quật từ sáng tới tối, cho ăn cơm thừa canh cặn, rồi đánh bằng roi điện, bắt cởi áo quần quỳ dưới sân từ chiều đến đêm, và những nhục hình khác. Những hành động này phạm vào những điều khoản nào trong luật bảo vệ trẻ em Việt Nam, hay nói chung là luật pháp Việt Nam ?


Luật sư Phạm Hồng Hải :

Ở bình diện chung nhất thì nó vi phạm quyền bảo vệ trẻ em. Theo Bộ Luật Hình Sự năm 1999 của Việt Nam, nó có 2 điều luật, một là điều 110 quy định về tội hành hạ người khác. Nó quy định rằng người nào đối xử tàn ác với người lệ thuộc về mình thì có thể bị phạt tù cao nhất đến 2 năm tù. Người nào đối xử tàn ác với trẻ em, với phụ nữ, với người già thì hình phạt có thể lên đến 3 năm tù giam.

Trong trường hợp cơ quan có thẩm quyền xác định được thương tích của những người này gây ra cho em Bình đạt trên 11 %, từ 11 % trở lên, thì hành vi đó hoàn toàn có thể bị truy tố theo điều 104, tức là tội cố ý gây thương tích cho người khác hoặc gây tổn hại sức khỏe thể chất cho người khác .
Hiện nay cơ quan thực thi tố tụng cũng đang vào cuộc, nhưng mà Kết luận giám định về thương tích thì chưa có. Cho nên, theo tôi, ngay hành vi đó đã hoàn toàn có thể bị xem xét theo điều 110 khoản 2 như tôi vừa nói, tức là hành hạ trẻ nhỏ. Người vi phạm sử dụng hung khí, ví dụ như dao, búa, kềm, thì dù thưong tích chưa đến 11 %, vẫn hoàn toàn có thể bị giải quyết và xử lý theo khoản 1 điều 104 là tội cố ý gây thương tích .


Thanh Trúc :

Xin được hỏi Luật Sư là câu chuyện này đã xảy ra ròng rã trong 13 năm. Có điều làm cho dư luận phải bức xúc là tại sao hàng xóm, người ở cạnh nhà cũng không biết, công an khu vực cũng không biết, trong phường trong khóm không ai biết hết.


Luật sư Phạm Hồng Hải :

Tôi có thể giải thích được điều này, bởi vì thực ra tôi cũng chưa có mặt tại hiện trường, tức là nơi mà em Bình sinh sống và làm việc ở đó. Thanh Trúc biết là đời sống vật chất ở Việt Nam ngày một cao hơn. Nếu như trước đây nhà liền nhà, ngỏ liền ngỏ, sân liền sân thì có thể sinh hoạt của gia đình nhà này và gia đình nhà khác có thể biêt.

Nhưng giờ đây trong điều kiện kèm theo người ta hoàn toàn có thể xây căn hộ chung cư cao cấp khép kín, xây những biệt thự cao cấp khép kín, những khu nhà khép kín, thực ra những việc làm của nhà hàng xóm thì người ta cũng ít biết. Và trong cơ chế thị trường ai cũng có rất nhiều việc làm, và đặc biệt quan trọng việc làm mưu sinh hoàn toàn có thể làm cho người ta ít chăm sóc đến người khác hơn .
Thứ hai nữa là bản thân cháu Bình khi làm cho mái ấm gia đình nhà này thì hoàn toàn có thể bản thân cháu bị vào trong cái vòng cương tỏa. Bản thân cháu không dám nói ra với những người hàng xóm hoặc là không dám báo cho tổ trưởng dân phố, hoặc là không dám báo cho công an biết chuyện này. Chính vì thế mà vấn đề lê dài. Cũng may là gặp bác tổ dân phố, cũng tên là Bình, bác đã cứu cháu ra khỏi mái ấm gia đình nhà kia .
Xem video clip em Nguyễn Thị Bình trên YouTube

Còn ở đây muốn nói cái vai trò của, thí dụ như hàng xóm láng giềng, tổ trưởng dân phố, hội phụ nữ, hoặc là chính quyền đoàn thể gì đó ở bên nơi đó, thì thực ra bây giờ mình quy kết cũng rất khó. Bởi vì bản thân của người nào đó thì nguời ta cũng có một công việc riêng của người ta, đương nhiên công việc xã hội thì anh cũng phải làm, nhưng tại sao trong suốt ròng rã 10 năm đó mà cái thông tin đó lại không đến với người ta, thì đấy cũng là một sai sót.

Tôi cho là một sai sót của những tổ chức triển khai, rồi xã hội, thí dụ như là tổ dân phố, hội phụ nữ, v.v. Tôi cho là có thiếu sót nhất định nào đó, ít chăm sóc tới những đối tượng người tiêu dùng làm thuê làm mướn hoặc vì những người này từ nơi khác đến. Tôi cho rằng cái đó cũng một phần có thiếu sót từ phía chính quyền sở tại địa phương cũng như là những tổ chức triển khai xã hội ở nơi đó .


Thanh Trúc :

Từ chỗ này xin mạo muội hỏi Luật Sư là Việt Nam có cần phải bổ sung thêm luật hoặc là đưa ra thêm một bộ luật nào để từ đó với luật pháp thì những người chung quanh khi mà thấy một dấu hiệu gây thương tích, tra tấn, đánh đập người thì phải báo với nhà chức trách bởi vì luật pháp chí ít là để bảo vệ cho những kẻ thấp cổ bé miệng, cho những em bé không hề biết đến quyền lợi của mình như là em Nguyễn Thị Bình.


Luật sư Phạm Hồng Hải :

Thực ra trong pháp luật Việt nam đã quy định là mọi người có trách nhiệm thông báo với cơ quan có thẩm quyền vè những vi phạm pháp luật xảy ra nếu như mình biêt được, kể cả việc đó chưa phải tội phạm, không phải tội phạm.

Nhưng mà trong trường hợp này thì hai tội là tội cố ý gây thương tích là một, và tội hành hạ người khác kể cả theo khoản 2 thì nó không phải là tội rất nghiêm trọng hoặc là nghiêm trọng .
Có thể là có ai đó biết việc này, nhưng không tố cáo với chính quyền sở tại, không tố cáo với cơ quan có thẩm quyền ở địa phương, thì họ cũng không phải chịu nghĩa vụ và trách nhiệm hình sự về hành vi không tố giác đó. Bởi lẽ, theo luật hình sự Nước Ta, những người không tố giác tội phạm rất nguy hại hoặc đặc biệt quan trọng nguy khốn cơ, tức có mức hình phạt đến 15 năm tù hoặc chung thân, tử hình, thì những người đó mới chịu nghĩa vụ và trách nhiệm hình sự .
Thế còn ở đây muốn nói rằng về nghĩa vụ và trách nhiệm nghĩa vụ và trách nhiệm công dân dó, thì ai thấy được sự vi phạm xảy ra, những xấu đi xảy ra, đều có nghĩa vụ và trách nhiệm thông tin cho những cơ quan hoặc cá thể có thẩm quyền. Như trong trường hợp này thì hoàn toàn có thể vì nguyên do nào đó hoặc là không biết, hoặc hoàn toàn có thể bản thân nhìn nhận việc làm đó không đến mức độ, ví dụ vậy, đấy cũng là một cái hoàn toàn có thể nguyên do từ phía khách quan nên vấn đề lê dài cả 10 năm trời .
Thế còn pháp lý Nước Ta về lãnh vực này đến nay không thiếu, không thiếu pháp luật nghĩa vụ và trách nhiệm, nghĩa vụ và trách nhiệm của những tổ chức triển khai xã hội, của đoàn thể. Mà thực ra thì việc này do một nguyên do nào đó mà vấn đề được phát hiện muộn. Đấy là cái mà ta tạm gọi là một bài học kinh nghiệm cảnh tỉnh cho những người có tính năng trách nhiệm phải chăm sóc, phát hiện những vi phạm ở trong thành phố, ở trong nơi mình đang sinh sống .
Có lẽ trong tương lai cần phải có những cái gọi là giải pháp để làm thế nào cho mọi hiện tượng kỳ lạ xấu đi hoặc là vấn đề xảy ra ở trong địa phận của mình thì người ta phải nắm được. Đấy nghĩa là phải có giải pháp nào đó .


Thanh Trúc :

Thưa Luật sư Phạm Hồng Hải, tại cơ quan điều tra, bà vợ của ông Chu Minh Đức đã thừa nhận có hắt nước sôi vào người Bình, dùng tay đánh vào mặt Bình, lột quần áo rồi bắt em quỳ gối để đánh vào người em.

Còn ông Đức thì khai là đã có dùng tay đánh vào mặt và phía dưới của Bình. Rồi khi công an khám nhà thì lại tìm thấy 1 số ít vật chứng như thể kìm kẹp, roi, dây điện, gậy phơi quần áo. Theo cái nhìn của Luật Sư thì bản án tối thiểu mà họ phải trả cho những hành vi dã man đó là gì ?


Luật sư Phạm Hồng Hải :

Theo luật Việt Nam thì cơ quan điều tra có nhiẹm vụ phải xác định đúng tội danh. Theo luật có chia tội phạm thành 4 loại: ít nghiêm trọng,. nghiêm trọng, rất nghiêm trọng, đặc biệt nghiêm trọng. Trong trường hợp này thì tội phạm này nếu có thì nó rơi vào tội phạm ít nghiêm trọng.

Nhưng ở đây tại sao một tội trang ít nghiêm trọng mà lại gây bức xúc trong xã hội, bởi vì nó thể hiện cái nhân tính vợ chồng người này không được bình thường, ta tạm gọi là người sống không có nhân tính. Có thể là sau này khi xét xử người ta có thể áp dụng hình thức tăng nặng là phạm tội nhiều lần. Trong trường hợp đó, toà án áp dụng mức hình phạt cao nhất của khung hình phạt của tôi danh đó. Còn bây giờ nói hình phạt như thế nào thì tôi cũng không thể nói được.


Thanh Trúc :

Thưa Luật sư Phạm Hồng Hải, xin cảm ơn thì giờ của ông đã giải thích cho chúng tôi.

© 2007 Radio Free Asia

Source: https://vvc.vn
Category : Pháp luật

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay