Vỹ Cầm (Nguyễn Khánh Linh) – MC của Nếu Radio vừa cho ra mắt cuốn sách “Càng trưởng thành, càng cô đơn” kể về hành trình tuổi trẻ của cô đã trải qua.
Cuộc hành trình dài của tuổi trẻ khởi đầu khi tất cả chúng ta dần rời xa sự hồn nhiên vô tư lự. Có thể với 1 số ít người, nó khởi đầu với những bồn chồn lo ngại của tình yêu đầu đời. Với 1 số ít người khác, tuổi trẻ lại gõ cửa sớm hơn, bởi những cãi cự trong mái ấm gia đình, hay những nhọc nhằn lo toan cơm áo gạo tiền. Dù sao đi nữa, tuổi trẻ đến đem theo những nỗi lo ngại, sợ hãi, sợ hãi, về bao khúc mắc trong đời sống mà thời thơ ấu ta chẳng khi nào ngờ tới .
|
MC Vy Cầm kể về sự cô đơn của tuổi trẻ |
Trên cuộc hành trình dài của tuổi trẻ đó, dù sớm hay muộn, ai rồi cũng sẽ trải qua những tháng ngày chênh vênh, lạc lõng. Ai rồi cũng sẽ sợ hãi với những chùm suy tư xen kẽ, cuộn xoắn, “ Mình là ai ? Mình thuộc về nơi nào ? Mình xuất hiện trên đời để làm gì ? ” cùng hàng ngàn những câu hỏi mà càng nghĩ, càng khiến ta cảm thấy nhỏ bé bơ vơ. Rồi sẽ có những khi, ta mỏi mệt muốn bỏ mặc toàn bộ. Rồi sẽ có những khi, ta ngoan cố níu kéo những mảnh vỡ đã không hề hàn gắn. Và sẽ có khi, ta loay hoay không biết mình nên làm gì, đừng nói đến việc tâm lý mạch lạc, chỉ như việc đứng hay ngồi, đi hay ở, cũng làm ta phân vân quá đỗi .
Nhưng lo sợ, mông lung, lại là đặc quyền của tuổi trẻ. Bởi khi đã dần ổn định, khi đã bước qua cái ngưỡng tuổi trẻ, con người ta thường bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, cuộc sống… sẽ chẳng còn ai có đủ thời gian để đắm chìm vào những suy tư viển vông, như là ý nghĩa của cuộc sống, hay mục đích của cuộc đời nữa. Để rồi trước những chênh vênh của người khác, ta cảm thấy thờ ơ lãnh đạm, để mặc những con người trẻ tuổi ấy, lại một lần nữa lạc lõng như ta đã từng.
|
|
Đọc ” Càng trưởng thành, càng cô đơn “, tất cả chúng ta như nhìn lại những năm tháng tuổi trẻ của mình. Cuốn sách như một lời rỉ tai của tuổi trẻ, dành cho những ai đang bước đi trên cuộc hành trình dài đầy mơ hồ này, và cả những ai đã vượt qua nó, đã chạm tới ranh giới “ trưởng thành ”, nhắc nhở tất cả chúng ta rằng, sự một mình này, nỗi buồn này, đau khổ này, ta rồi cũng sẽ vượt qua thôi, “ đừng bỏ cuộc, đừng vô vọng … bởi ngày mai vẫn đang đợi chúng mình ”. Mỗi sóng gió ta bước qua, đều mang lại cho ta những bài học kinh nghiệm quý giá. Trải nghiệm này, và nỗi cô đơn này, sẽ là hành trang theo bước ta trong suốt chặng đường mang tên “ trưởng thành ” ngày sau .
” Vậy đấy, có khi tôi bỏ lỡ những thời cơ, và cũng có nhiều thời cơ đã bỏ lỡ tôi. Dĩ nhiên ngay lúc đó, tôi bực mình, tức giận và tuyệt vọng nhiều. Nhưng rồi như mọi khi, tôi sẽ lại ngẩng lên ngắm nhìn khung trời cao vời vợi trên đầu, thở ra rồi hít vào một hơi thật nhẹ nhõm : “ Mới bảy giờ sáng “, tác giả viết .
My Dương