Nhân xét về cảnh ngộ của cô bé bán diêm

Nội dung chính

  • Phân tích Cô bé bán diêm trong truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 1
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 2
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 3
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 4
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 5
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 6
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 7
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 8
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 9
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 10
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 11
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 12
  • Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 13
  • Cảm nghĩ về nhân vật Cô bé bán diêm
  • Video liên quan

Nhận xét về giá trị nội dung và nghệ thuật và thẩm mỹ của truyện “ Cô bé bán diêm ”. Em có nhận xét gì về nhân vật cô bé bán diêm trong văn bản “ Cô bé bán diêm ” ? Trong phần đầu, nhà văn đã tạo dựng hoàn cảnh ( mái ấm gia đình, đời sống ) và toàn cảnh ( thời hạn, khoảng trống ) của em bé bán diêm như thê nào ? Những hình ảnh tương phản ( trái chiều, đặt gần nhau, làm điển hình nổi bật lẫn nhau ) ở đây được thế hiện thế nào và nhằm mục đích mục tiêu thẩm mỹ và nghệ thuật đơn cử gì ?

Câu 4 trang 18 sách bài tập Ngữ Văn lớp 6 Tập 1 – Kết nối tri thức với cuộc sống: Nêu nhận xét của em về thái độ của nhà văn đối với cô bé bán diêm. Phân tích một chi tiết làm cơ sở cho nhận xét đó.

Trả lời:

Nhà văn An-đéc-xen đã bộc lộ niềm cảm thông, thương mến, xót xa trước cảnh ngộ của em bé tội nghiệp. Chính tình thương yêu ấy đã khiến nhà văn tưởng tượng ra cảnh huy hoàng hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe doạ họ nữa. Soạn văn 8 tập 1 ngắn nhất Soạn văn 8 tập 2 ngắn nhất Bài soạn văn lớp 8 siêu ngắn Giải VNEN tiếng Anh 8 tập 2 Câu hỏi xoay quanh Địa lý 8 Giải VNEN tiếng Anh 8 tập 1 Giải môn Giáo dục đào tạo công dân lớp 8 Những bài văn hay lớp 8

Văn mẫu lớp 8: Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm trong truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen, gồm dàn ý cùng 14 bài văn mẫu. Giúp các em học sinh lớp 8 tham khảo, tích lũy vốn từ để viết văn ngày một hay hơn.

Cô bé bán diêm trong truyện cùng tên là cô bé vô cũng đáng thương, khi trời rét mà cô vẫn phải bán những bao diêm trong khi trên người chỉ có một chiếc áo rất mỏng mảnh. Vậy mời những em cùng theo dõi bài viết dưới đây của Download. vn để hiểu thâm thúy hơn, có thêm nhiều ý tưởng sáng tạo hoàn thành xong bài viết của mình :

Phân tích Cô bé bán diêm trong truyện “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen

I. Mở bài:

Giới thiệu tác phẩm, tác giả và nhân vật Cô bé bán diêm :

  • Trong những câu truyện cổ tích bất hủ của khó tàng văn học thế giới, không thể nào không kể đến truyện cổ tích “Cô bé bán diêm” của An-đéc-xen. Nhân vật chính của câu truyện – nhân vật cô bé bán diêm đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng bao thế hệ độc giả

II. Thân bài:

1. Số phận, hoàn cảnh đáng thương, tội nghiệp:

  • Cô bé đã từng có một gia đình khá giả, hạnh phúc, từ khi mẹ mất sớm, rồi bà cô cũng mất, gia đình phá sản, sa sút
  • Không những không được no ấm, không được đi học như bè bạn cùng trang lứa, cô bé còn trở thành nơi để người cha nát rượu hành hạ, cứ mỗi lần say là ông ta lại đánh đập, đuổi đi
  • Cô bị chính cha mình bắt đi bán diêm để kiếm tiền, ngay cả trong đêm cuối năm, khi mà gia đình quây quần đoàn tụ, nếu không đem được tiền về để ông ta mua rượu, cô sẽ phải chịu những trận đòn tàn nhẫn, bị đánh đuổi thật vô tình
  • Trong đêm giao thừa rét mướt, tuyết rơi trắng xóa các con phố và cái lạnh cắt da cắt thịt, khi mà nhà nhà sáng rực ánh đèn cùng mùi thơm của thức ăn tỏa ra khắp ngóc ngách, cô bé phải đi bán diêm
  • Những căn nhà sáng rực ánh đèn và tỏa ra mùi hương của đồ ăn thơm phức nhưng ngược lại với khung cảnh ấy là hình ảnh cô bé bán diêm vô cùng đáng thương
  • Quần áo mỏng manh mang đầy những mảnh vá, đôi dép gỗ duy nhất đã bị mất, cô phải đi chân trần trên nền tuyết lạnh buốt
  • Đi đến đâu, gặp ai cô cũng mời mua diêm nhưng chẳng ai đoái hoài hay thương tình mua giúp cô một bó
  • Giỏ diêm bị người ta xô phải nên rơi hết trên đất, nhiễm ẩm nên không thể bán được cho ai nữa
  • Sợ về bị cha đánh mắng, cô không dám trở lại nhà mà ngồi co ro ở góc tường nơi cuối phố, hứng chịu từng đợt gió rét xé thịt

2. Ước mơ hạnh phúc cảm động:

  • Giữa hoàn cảnh thực đáng thương, cô chỉ còn lại một bó diêm để sưởi ấm
  • Những ước mơ về hạnh phúc được thể hiện qua những lần cô bé quẹt diêm

a. Lần quẹt diêm thứ nhất:

  • Lần thứ nhất, diêm bén lửa rất nhạy, ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần biến đi, trắng dần.
  • Trong ánh lửa hiện ra một lò sưởi lớn rực hồng và tấm áp
  • Em tưởng chừng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng.
  • Điều đó gắn với thực tế của cô bé: cô bé đang rét và cần được sưởi ấm.
  • Nhưng rồi que diêm tắt, lò sưởi vụt mất, niềm hy vọng như vụt tắt.

b. Lần quẹt diêm thứ hai:

  • Khi que diêm thứ hai cháy và sáng rực lên ,cô bé thấy bàn ăn sang trọng, thức ăn ngon, hương thơm hấp dẫn vỗ cùng
  • Mộng tưởng này cũng gắn với thực tế, cô bé đang đói trong khi ngoài đường sực nức mùi ngỗng quay, những đứa trẻ khác đang quây quần bên bàn ăn thịnh soạn cùng gia đình
  • Khi quan diêm tắt đi cũng là lúc quay trở về với hiện thực đói rét phũ phàng

c. Lần quẹt diêm thứ ba:

  • Lần thứ ba quẹt diêm, cô bé thấy cây thông noel với hàng ngàn ngọn nến lấp lánh, trang trí bởi những tấm bưu tranh màu sặc sỡ.
  • Cây thơ trong đêm cuối năm chính là biểu tượng của sự hạnh phúc trọn vẹn
  • Đây là mộng tưởng gắn với thực tế vì không khí ngày đầu năm mới mà em đang hằng ao ước.
  • Nếu như hai lần trước là những ước mong cơ bản – được ấm, được no thì lần này, khao khát được nâng lên thành niềm hạnh phúc – điều mà bất cứ đứa trẻ nào cũng đều khao khát

d. Lần quẹt diêm thứ tư:

  • Lần thứ tư cô bé thấy người bà đã mất xuất hiện với nụ cười dịu dàng.
  • Điều này gắn với thực tế vì em đang cô đơn khao khát được yêu thương, chở che
  • Có bà bên cạnh cũng chính là được ấm, được no, được hạnh phúc

e. Lần quẹt diêm thứ năm:

  • Cuối cùng, cô quẹt hết chỗ que diêm để níu giữ bà, bà hiện lên thật to lớn đẹp lão, hai bà cháu nắm tay nhau bay lên trời.
  • Đây là giây phút khao khát trở thành mong muốn cao nhất, mãnh liệt nhất, khao khát được giải thoát, được đến Thiên đường nơi có bà, mẹ những người luôn yêu thương em vô điều kiện. Ở nơi đó cũng không còn khổ đau, đói rét.

3. Thông điệp của tác giả

  • Bày tỏ sự cảm thông, chia sẻ cho những số phận nhỏ bé đáng thương phải chịu nhiều bất hạnh. Giây phút cô bé được giải thoát cũng là lúc cô bé lìa xa cõi đời
  • Phê phán một thực tế đau lòng: Người cha tàn nhẫn hành hạ chính đứa con của mình và một xã hội vô tâm, thờ ơ trước những mảnh đời bất hạnh.

III. Kết bài:

Nêu cảm nhận chung về nhân vật :

  • Nhân vật cô bé bán diêm trong truyện cổ tích cùng tên của nhà văn An-đéc-xen chính là một trong những nhân vật tiêu biểu và đặc sắc nhất trong lòng biết bao thế hệ độc giả trên thế giới. Không chỉ góp phần đem lại một câu truyện độc đáo, nhân vật cô bé bán diêm còn để lại trong lòng chúng ta những dư âm sâu sắc về những bài học nhân sinh và thông điệp cuộc sống. Qua đó, ta cũng thấy được sự tài năng và tấm lòng nhân đạo của người cầm bút.

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 1

An-đéc-xen nhà văn nổi tiếng với những câu truyện dành cho mần nin thiếu nhi. Các tác phẩm của ông luôn để lại những ấn tượng sâu đậm, những bài học kinh nghiệm thâm thúy cho những bạn nhỏ. Khi nhắc đến kho tàng truyện của ông ta không hề không nhắc đến truyện Cô bé bán diêm, một câu truyện giàu giá trị nhân văn, nhân bản .Truyện kể về số phận bi thương, xấu số của cô bé bán diêm. Cô bé vốn cũng có một mái ấm gia đình rất là ấm cúng, niềm hạnh phúc, với người bà hiền hậu, trong “ ngôi nhà xinh xắn có dây thường xuân xung quanh ”, nhưng tổng thể chỉ còn là quá khứ xa xôi. Người bà, người mẹ yêu thương em lần lượt đã qua đời, em sống với người bố trong cảnh bần hàn, túng quẫn trên một căn gác tồi tàn, em phải đi bán diêm để kiếm sống .Sự khốn cùng của em được tác giả đậm tô hơn nữa trong đêm giao thừa. Trong đêm đông lạnh lẽo, từng cơn gió thấu xương vù vù thổi, cô bé đầu trần, chân đất, bụng đói đang mang những phong diêm đi bán. Em không dám về nhà vì người cha nghiện rượu sẵn sàng chuẩn bị đánh em nếu em chưa bán được gì. Em ngồi sát góc tường, mong mỏi mọi người rủ lòng thương mà mua cho mình .An-đéc-xen đã thiết kế xây dựng một loạt những hình ảnh tương phản, trái chiều để làm điển hình nổi bật lên hoàn cảnh đáng thương của cô bé : ngôi nhà xinh xắn, ngập tình yêu thương chỉ còn trong quá khứ, hiện tại chỉ là tầng áp mái tồi tàn, với người cha luôn mắng chửi, đánh đập em ; mọi người đang ngồi trong ngôi nhà sáng ánh đèn còn em một mình với bóng đêm, mát mẻ ; trong mỗi căn nhà sực nức mùi ngỗng quay, mùi của mái ấm gia đình niềm hạnh phúc còn cô bé bụng đói cả ngày, đơn độc, buồn tủi .Với thẩm mỹ và nghệ thuật tương phản tác giả đã làm rõ hơn nỗi xấu số của em. Cô bé không chỉ thiếu thốn, khốn khổ về vật chất mà còn sống trong cảnh bị mọi người hờ hững, trong đó có cả bố – người đã sinh ra em. Tác giả có sự phối hợp hài hòa giữa hiện thực và mộng tưởng trải qua những lần quẹt diêm của cô bé .Trong tác phẩm, cô bé quẹt diêm tổng thể năm lần : lần một thấy chiếc lò sưởi, lần hai thấy ngỗng quay, lần thứ ba thấy cây thông, lần bốn thấy bà, lần năm em quẹt tổng thể những que diêm còn lại để níu kéo người bà ở lại với mình. Trình tự quẹt diêm của em là trọn vẹn hợp lý, đi từ vật chất đến niềm tin : em muốn có lò sưởi, ngỗng quay bởi em đang phải chịu cái đói, cái lạnh ; em thấy cây thông, người bà bởi nó gợi ra không khí mái ấm gia đình ấm cúng, tràn ngập tình yêu thương .Sự đan cài giữa hiện thực và mộng tưởng đem đến cho người đọc niềm xót xa, cảm thông thâm thúy trước số phận em bé. Những mộng tưởng của em bé đều xuất phát từ thực tiễn khổ đau : em mơ lò sưởi, bữa tiệc, cây thông, … vì em phải sống trong cảnh thiếu thốn, nghèo khó. Em mơ thấy bà vì khi bà mất, em luôn sống trong cảnh thiếu tình yêu thương. Sau mỗi lần que diêm tắt là trong thực tiễn khắc nghiệt đổ ập vào em, khiến cho số phận của cô bé càng trở nên xấu số .Bởi vậy, em cố gắng nỗ lực quẹt những que diêm sau cuối để níu kéo bà ở lại, để em được sống trong tình yêu thương. Nhưng cô bé cũng hiểu rằng, chỉ cần que diêm tắt đi thì hình ảnh bà cũng mất như tổng thể những sự vật trước đó. Bởi vậy, em đã ước mình được đi cùng bà mãi mãi. Niềm mong ước của em vừa phản ánh khát khao được sống trong tình yêu thương, vừa bộc lộ số phận thảm kịch, xấu số của cô gái nhỏ bé, tội nghiệp .Cái chết của cô bé cũng vô cùng thương tâm, gây ám ảnh với bạn đọc. Buổi sáng tiên phong của năm mới, mọi người ai cũng vui tươi, rạng rỡ nhưng em bé lại một mình chết ở xó tường, em chết vì lạnh, vì lòng người vô cảm không ai chăm sóc, trợ giúp em .Nhưng khi chết trên mặt em đôi má vẫn hồng, đôi môi như đang mỉm cười, vì em đã thoát khỏi đời sống xấu số, được đến với người bà yêu quý của mình. Thực tế đây là một cái kết mang đặc thù thảm kịch. Hạnh phúc với mỗi con người là ở thực tại, ở trần thế này nhưng em phải đến quốc tế khác mới được hưởng toàn vẹn niềm niềm hạnh phúc ấy .Tác phẩm được kiến thiết xây dựng một cấu trúc tương thích với diễn biến vấn đề và tâm lí nhân vật. Nghệ thuật tương phản trái chiều càng làm điển hình nổi bật hơn nỗi xấu số của em bé : mồ côi, trong đêm hôm một mình long dong bán diêm trái chiều với đường phố bùng cháy rực rỡ ánh đèn, những người xung quanh vui tươi, niềm hạnh phúc. Sự xen kẽ hòa giải hợp lý giữa hiện thực và mộng tưởng vừa làm rõ số phận bi thương, vừa khắc họa khát khao niềm hạnh phúc của cô bé bán diêm .Truyện Cô bé bán diêm biểu lộ tình yêu thương thâm thúy của nhà văn so với những số phận xấu số. Truyện truyền tải đến người đọc thông điệp giàu ý nghĩa, thấm đẫm giá trị nhân đạo : hãy yêu thương trẻ thơ và để cho chúng được sống một đời sống đủ đầy, niềm hạnh phúc .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 2

Ai đã từng đọc Cô bé bán diêm của nhà văn Đan Mạch An-đéc-xen hẳn sẽ không thể nào quên những ánh lửa diêm nhỏ nhoi bùng lên giữa đêm giao thừa giá rét gắn với một quốc tế mộng tưởng thật đẹp của cô bé nghèo nàn. Kết cục câu truyện thật buồn nhưng sức ám ảnh của những giấc mơ tuyệt đẹp vẫn ắp đầy tâm lý người đọc, người nghe qua những lời kể và sự miêu tả rất hấp dẫn của An-đéc-xen .Trong bóng tối và cái rét cắt thịt da của xứ sở Đan Mạch, ta như nhìn thấy rõ một cô bé đôi môi tím tái, bụng đói cồn cào đang lần từng bước chân trần trên hè phố. Một cô bé mồ côi khốn khổ, không dám về nhà vì chưa bán được bao diêm nào thì sẽ bị cha đánh. Nhà văn đã tạo ra cảm xúc thật sôi động khi ông nhập vào những khoảnh khắc tâm trạng của cô bé .Ấn tượng đậm nét tiên phong khơi lên mối cảm thương chính là hình ảnh cô bé như lọt thỏm giữa cái bát ngát của bóng đêm vào thời gian sắp giao thừa. Khi “ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay ”, cô bé đã hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp khi bà nội hiền hậu còn sống. Ngôi nhà xinh xắn với những dây thường xuân trong những ngày đầm ấm tương phản với thực tại đời sống của hai cha con trong một xó tối tăm, sự nghèo nàn kéo theo những lời mắng nhiếc chửi rủa của người cha khi gia tài đã tiêu tán. Để nguôi cảm xúc lạnh, em đã “ ngồi nép trong một góc tường ”, “ thu đôi chân vào người ” nhưng có lẽ rằng chính nỗi sợ hãi còn mạnh hơn giá rét đã khiến em “ càng thấy rét buốt hơn ”. Em không hề về vì biết “ nhất định cha em sẽ đánh em ”. “ Ở nhà cũng rét thế thôi ”, điều đáng sợ nhất so với cô bé không phải là thiếu hơi ấm mà là thiếu tình thương. Thật đáng thương khi thân hình nhỏ bé của em phải chống chọi vô vọng với cảm xúc giá buốt bên ngoài và cái lạnh từ trong trái tim khiến “ đôi bàn tay em đã cứng đờ ra ” .Lúc ấy, em chỉ ao ước một điều thật nhỏ nhoi : “ Chà ! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét một chút ít nhỉ ? ” nhưng có vẻ như em cũng không đủ can đảm và mạnh mẽ vì làm như vậy em sẽ làm hỏng một bao diêm không bán được. Nhưng rồi cô bé ấy cũng “ đánh liều quẹt một que ”, để khởi đầu cho một hành trình dài mộng tưởng vượt lên thực tại khắc nghiệt. Giấc mơ của em mở màn từ lúc nhìn vào ngọn lửa : “ lúc đầu xanh lam, từ từ biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt ”. Ánh sáng ấy đã ép chế đi cảm xúc của bóng tối bát ngát, để hiện lên hình ảnh “ một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng ”. Niềm vui thích của em đến trong ảo giác “ lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng êm ả dịu dàng ”. Đó là tham vọng thật đơn thuần trong khi trong thực tiễn lại phũ phàng “ tuyết phủ kín mặt đất, gió rét thổi vun vút … trong đêm đông rét buốt ”. Ước ao được ngồi hàng giờ “ trước một lò sưởi ” cũng biến tan khi “ lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất ”. Khoảnh khắc em “ bần thần cả người ” khi tưởng tượng ra những lời mắng chửi của cha khiến ta phải nao lòng. Bóng tối lại phủ lên màu u ám và đen tối trong tâm hồn em .Có lẽ thế cho nên, nhà văn đã để em liên tục thắp lên que diêm thứ hai, thắp lên niềm vui nhỏ nhoi dù chỉ là trong mộng tưởng. Không chỉ phải chống chọi với cái rét, cô bé còn phải cầm cự với cơn đói khi cả ngày chưa có miếng nào vào bụng. Bởi thế, ánh sáng rực lên của ngọn lửa diêm đã biến bức tường xám xịt thành “ tấm rèm bằng vải màu ”. Cái niềm hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm cúng đã đến với em, khi em nhìn thấy : “ Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay ”. Giá như tổng thể những hình ảnh tưởng tượng biến thành hiện thực thì em sẽ vui sướng biết bao, khi “ ngỗng nhảy ra khỏi đĩa ” sẽ mang đến cho em bữa ăn thịnh soạn để vượt lên phút đói lả người. Nhưng một lần nữa, ảo ảnh lại vụt biến, em lại phải đương đầu với “ phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió rét vi vu ”. Không những thế, em còn tận mắt chứng kiến sự lạnh nhạt lạnh nhạt của những người qua đường, hình ảnh tương phản được nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé xấu số .Và một lần nữa, que diêm tiếp theo lại sáng bừng lên, để em được sống trong những giấc mơ đẹp nhất của một em bé. Trong một đời sống phải từng phút từng giây vật lộn mưu sinh, em đã phải từ giã những niềm vui được đùa chơi của con trẻ. Ánh sáng từ que diêm đã toả ra vầng hào quang lộng lẫy, cho em “ một cây thông Nô-en ”, như đem đến cho em một thiên đường của tuổi thơ : “ Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh lung linh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh sắc tố rực rỡ tỏa nắng như những bức bày trong tủ hàng ”. Điều trớ trêu nghiệt ngã là toàn bộ những hình ảnh tươi đẹp ấy em chỉ kịp nhìn nhưng không hề chạm tay vào, bởi lẽ tổng thể chỉ là ảo ảnh, như những ngôi sao 5 cánh trên trời mà em không hề với tới. Trái tim ta như nghẹn lại cùng lời kể của nhà văn, bởi lẽ em bé đang dần kiệt sức và sắp phải gục ngã trước cái lạnh chết người của xứ sở bà chúa Tuyết .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 3

Truyện Cô bé bán diêm của An-đéc-xen đã gợi cho em một nỗi cảm thương đến xót xa trước cảnh ngộ bần hàn, khôn cùng và cái chết vô cùng thương tâm của cô bé. Cô bé đã hết sạch về vật chất và bị tổn thương nặng nề về ý thức. Trong cuộc sống này còn có gì đau đớn hơn khi là một cô bé bị bỏ rơi, đơn độc, một mình giữa trời .Trước cảnh ngộ bần hàn, cơ cực của cô bé, lòng tôi như đau thắt lại. Có lẽ nào ta lại không cảm thấy xót xa khi nghĩ về hình ảnh cô bé một mình bơ vơ, giữa một khoảng trống bát ngát trong đêm hôm, rét cắt da, cắt thịt. Trong khi mọi người được sum vầy vui tươi trong những căn nhà ấm cúng, bên lò sưởi kia, thì em bé phải một mình bán những bao diêm, em chẳng được ai chăm sóc chú ý. Cảnh ngộ đó của cô bé càng làm đau đớn tim ta hơn, vì nó lại xảy ra trong đêm giao thừa, khi toàn bộ niềm vui và sự vừa đủ ùa vào những căn nhà ấm cúng .

Giá như tất cả những hình ảnh tưởng tượng biến thành hiện thực thì em sẽ vui sướng biết bao, khi “ngỗng nhảy ra khỏi đĩa” sẽ mang đến cho em bữa ăn thịnh soạn để vượt lên phút đói lả người. Nhưng một lần nữa, ảo ảnh lại vụt biến, em lại phải đối mặt với “phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió bấc vi vu”. Không những thế, em còn chứng kiến sự thờ ơ ghẻ lạnh của những người qua đường, hình ảnh tương phản được nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé bất hạnh.

Và một lần nữa, que diêm tiếp theo lại sáng bừng lên, để em được sống trong những giấc mơ đẹp nhất của một em bé. Trong một đời sống phải từng phút từng giây vật lộn mưu sinh, em đã phải từ giã những niềm vui được đùa chơi của con trẻ. Ánh sáng từ que diêm đã toả ra vầng hào quang lộng lẫy, cho em ” một cây thông Nô-en “, như đem đến cho em một thiên đường của tuổi thơ : ” Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh lung linh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh sắc tố tỏa nắng rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng “. Điều trớ trêu nghiệt ngã là toàn bộ những hình ảnh tươi đẹp ấy em chỉ kịp nhìn nhưng không hề chạm tay vào, bởi lẽ toàn bộ chỉ là ảo ảnh, như những ngôi sao 5 cánh trên trời mà em không hề với tới. Trái tim ta như nghẹn lại cùng lời kể của nhà văn, bởi lẽ em bé đang dần kiệt sức và sắp phải gục ngã trước cái lạnh chết người của xứ sở bà chúa Tuyết .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 4

An-đéc-xen là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng với thể loại truyện kể cho trẻ nhỏ, trong đó, tác phẩm quen thuộc với bạn đọc trên khắp quốc tế phải kể đến là ” Cô bé bán diêm “. Truyện mê hoặc người đọc bởi sự xen kẽ giữa hiện thực và mộng tưởng, cạnh bên đó, hình ảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa đã gợi cho tất cả chúng ta lòng thương cảm thâm thúy so với một em bé nghèo nàn, đáng thương .Trước hết, cô bé bán diêm có một hoàn cảnh xấu số, sớm đã mồ côi mẹ, bà là người yêu thương em nhất cũng bỏ em mà đi, sống với cha trong hoàn cảnh nghèo nàn, em phải đi bán diêm. Ngày qua ngày, cô bé với giỏ diêm trên tay lầm lũi đi qua từng góc phố, con đường, ngày nào không bán được, em sẽ bị người cha đánh mắng. Cô bé vừa thiếu thốn tình cảm lại phải chịu đựng cảnh đấm đá bạo lực mái ấm gia đình, chịu nhiều tổn thương cả về ý thức lẫn thể xác. Trong đêm giao thừa, một đêm đặc biệt quan trọng nhất, đêm kết thúc một năm và mở màn một năm mới, ngoài kia người ta sum vầy, quây quần bên nhau ấm cúng bao nhiêu thì cô bé bán diêm lại một mình, đơn độc bấy nhiêu .Giữa trời mưa tuyết rét mướt lạnh cóng, đôi chân trần của em lê hết những con phố ngõ ngách để bán những bao diêm, cả một ngày em chưa được ăn, phải chống lại cái lạnh, cái đói để bán diêm thế nhưng cũng không bán được bao diêm nào. Càng về đêm trời càng lạnh, cái lạnh và đói đang đày đọa em, dù có vậy em vẫn không dám về nhà, bởi ” về nhà mà không bán được bao diêm nào “, không có tiền, em sẽ lại phải chịu đòn của cha, không chỉ có vậy căn phòng trên gác mái của cha con trẻ cũng chẳng khác gì ở ngoài trời .Ở lứa tuổi của cô bé, tất cả chúng ta đang được quây quần bên ông bà, cha mẹ ăn những bữa tiệc thịnh soạn và chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón năm mới, ấy vậy mà em lại phải chịu sự lạnh nhạt, vô tâm và lãnh đạm đến đáng sợ của những người xung quanh. Họ không hề chú ý đến em, chẳng ai chăm sóc, đoái hoài đến hoàn cảnh và nỗi khổ của em. Em không nhận được sự yêu thương và đồng cảm từ mọi người, điều đó càng khiến ta cảm thấy xót xa cho tình cảnh đáng thương của cô bé bán diêm. Trái tim người đọc như thắt lại bởi hoàn cảnh của cô bé bán diêm quá đỗi trong thực tiễn, xã hội có rất nhiều em bé phải chịu cảnh như em, sớm đã phải chịu nhiều thiệt thòi, xấu số và khổ sở .Nép mình vào một góc tường trên hè phố, cô bé bán diêm đáng thương quẹt những que diêm sưởi ấm cho đôi tay, đôi chân đã tê cứng vì lạnh. Từng que diêm được em đốt lên bằng cả niềm khao khát và mong ước, ngọn lửa của que diêm hiện ra nào là bàn ăn thịnh soạn với ngỗng quay, nào là lò sưởi đang cháy và cây thông Noel đều là những thứ thiết yếu trong hoàn cảnh đói rét bơ vơ của em. Cho đến khi gặp được bà trong ngọn lửa que diêm, em đã vui sướng biết bao, em khao khát được đi theo bà, cầu xin Thượng Đế cho em được ở cùng bà, và ở đầu cuối em đã được toại nguyện .Tuy những que diêm chỉ mang lại những ảo ảnh nhưng lại là niềm hạnh phúc thực sự so với cô bé bán diêm, ” Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào rình rập đe dọa họ nữa “. Cái chết của em thật nhẹ nhàng, như một sự giải thoát cho kiếp người xấu số khốn khổ của em, thế nhưng nó phản ánh một thực sự đau lòng rằng em đã phải chết giữa dòng người vô tâm, lãnh đạm và lạnh nhạt, chính xã hội đó đã giết chết những con người như em, nếu người ta có tình thương, có lòng nhân ái có lẽ rằng số phận của em đã khác .Nhân vật cô bé bán diêm đã để lại trong lòng người đọc những hoài niệm, những tâm lý khôn nguôi về số phận con người, khơi dậy trong mỗi tất cả chúng ta lòng thương cảm so với những cảnh đời xấu số trong đời sống. Chúng ta như mong muốn là những ” chiếc lá ” lành lặn phải có nghĩa vụ và trách nhiệm giúp sức và đùm bọc cho những ” chiếc lá ” kém suôn sẻ hơn, đó là lòng nhân ái và tình thương mà con người cần có dành cho nhau .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 5

An-đéc-xen là nhà kể chuyện cổ tích nổi tiếng của quốc tế phương Tây. Ngoài việc sưu tầm ông còn phát minh sáng tạo. Cô bé bán diêm là một sáng tác độc lạ, một câu truyện cổ tích về thời tân tiến, bộc lộ kĩ năng kể chuyện bậc thầy của ông. Thời văn minh ở đây chính là thời đại mà tác giả sống, thời đại mà con người đã biết sản xuất và sử dụng diêm, con người biết đi lại bằng những cỗ xe song mã, biết tổ chức triển khai đón giao thừa với những cây thông Nô-en lộng lẫy. Câu chuyện Cô bé bán diêm kể về xã hội ấy, kể lại cái chết thương tâm của một cô bé nghèo khó .Mở đầu câu truyện, tác giả ra mắt một toàn cảnh khắc nghiệt và khác thường. Khắc nghiệt chính do ” trời đã tối hẳn ” mà ” tuyết rơi ” không ngừng, và ” rét kinh hoàng “. Khác thường là vì : ” Đêm nay là đêm giao thừa ” nghĩa là một thời gian đặc biệt quan trọng so với mỗi mái ấm gia đình và so với mỗi người. Đêm giao thừa ở đâu cũng vậy, đều là thời gian mà năm cũ với những buồn vui lẫn lộn lùi vào quá khứ và một năm mới với những hy vọng tràn ngập đang chờ đón mọi người được mở ra. Nhưng đêm giao thừa ở phương Tây rất rét, vì lúc này đang giữa mùa đông. Khắp nơi đầy tuyết phủ, khắp nơi đầy giá lạnh. Ấy thế mà trong cái giá lạnh đó, trong cái đêm giao thừa đó ” một em gái nhỏ đầu trần, chân đi đất, đang dò dẫm trong đêm hôm “. Em bé đi đâu vậy ? Em phải đi bán diêm vì ” nếu không bán được ít bao diêm, hay không ai bố thí cho một đồng xu nào ” thì ” em không thể nào về nhà “, bởi lẽ khi đó ” nhất định là cha em sẽ đánh em ” .Bởi vì từ khi ” Thần Chết đã đến cướp bà em đi mất, gia tài tiêu tan, và mái ấm gia đình em đã phải lìa ngôi nhà xinh xắn có dây trường xuân bao quanh, nơi em đã sống những ngày đầm ấm, để đến chui rúc trong một xó tối tăm, luôn luôn nghe những lời mắng nhiếc chửi rủa “. Hơn nữa ” ở nhà cũng rét thế thôi. Cha con trẻ ở trên gác sát mái nhũ vã mặc dầu đã nhét giẻ rách vào những kẽ hở lớn trên vách, gió vẫn thổi ríu vào trong nhà “. Như vậy em bé bán diêm này là một em bé có hoàn cảnh nghèo khó .Em bé đáng thương không tên tuổi này giống như kẻ lạc loài, bơ vơ trên mặt đất đầy tuyết phủ. ” Em cố kiếm một nơi có nhiều người qua lại. Nhưng trời rét quá, khách qua đường đều rảo bước rất nhanh, chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em cả “. Vì thế ” suốt ngày em chẳng bán được gì cả và chẳng ai bố thí cho em chút đỉnh. Em bé đáng thương vẫn bụng đói cật rét long dong trên đường “. Em đi dưới trời mưa tuyết tới mức : ” bông tuyết bám đầy trên mái tóc dài xõa thành từng búp trên sống lưng em, em cũng không chú ý ” và những người qua đường cũng không ai chú ý đến một đứa trẻ đang bị tuyết phủ từ từ. Chắc chắn là em đã đi trong mưa tuyết như vậy rất lâu. Giờ đây em không còn đi được nữa. ” Em ngồi nép vào một góc tường giữa hai ngôi nhà, một cái xây lùi vào chút ít ” .Đó là một nơi mà ai đi qua cũng phải tránh nhưng cũng buộc mọi người phải quan tâm. Em bé ngồi chỗ đó với kỳ vọng sẽ có người chú ý quan tâm đến em, sẽ có người mua diêm cho em. Xung quanh em ” hành lang cửa số mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay “. Mùi ngỗng quay nhắc em ” đêm nay là đêm giao thừa “. Mùi ngỗng quay còn nhắc em nhớ tới thời kỳ đầm ấm của mái ấm gia đình em trước đây. Còn hiện tại em đang ngập chìm trong tuyết lạnh. ” Em thu đôi chân vào người, nhưng mỗi lúc em cảm thấy rét buốt hơn “. ” Lúc này đôi bàn tay của em bé bán diêm tội nghiệp ” đã cứng đờ ra “. Em bé nghĩ tới việc đánh diêm để ” hơ ngón tay “. Và ” em đánh liều một que “. Ngọn lửa bùng lên trong đêm giao thừa giá lạnh, mang lại cho em một niềm vui. ” Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, từ từ biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt ” .Em bé hơ bàn tay giá lạnh trên ánh lửa nhỏ nhoi của que diêm mà tưởng tượng rằng em đang ngồi trước một cái lò sưởi nơi đó đang ” tỏa ra một hơi nóng dịu dàng êm ả “. Nhưng đây chỉ là một điều mong ước chỉ là một điều mộng tưởng. Bởi lẽ ” em vừa duỗi chân ra sưởi thì lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất “. ” Em bần thần cả người và chợt nghĩ ra rằng cha em đã giao cho em bán diêm “. Thật đặng buồn biết bao vì giữa tham vọng và hiện thực là một khoảng cách xa vời. Một cái lò sưởi trong đêm đông giá rét một mái nhà ấm cũng mãi mãi là tham vọng, là khát vọng của em bé .Cùng với cái rét, cái đói cũng hiện về. Que diêm thứ hai ” cháy và sáng rực lên “. Que diêm cho em thấỵ : ” bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên sống lưng, tiến về phía em bé “. Thật mê hoặc biết bao. Một bữa ăn vừa ngon vừa sang dành cho em do tại em đói lắm rồi, tuy nhiên bữa ăn đó cũng chỉ là tham vọng, mộng tưởng. Vì thế khi que diêm vừa tắt thì ” trong thực tiễn đã thay cho mộng mị : chẳng có bàn ăn thịnh soạn nào cả, chỉ có phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió rét vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm êm vội vã đi đến những nơi hẹn hò, trọn vẹn lãnh đạm với cảnh bần hàn của em bé bán diêm ” .Bên cạnh em giờ đây chỉ có đói và rét, và để chống lại em dùng ánh sáng và hơi ấm của que diêm. Trong ánh sáng ngắn ngủi của que diêm, em tưởng tượng ra những thứ mình cần, em tạo ra quốc tế cho riêng em, bởi lẽ gió rét ngăn cản mọi người đến với em, cái đói cũng ngăn cản những người khác đến với em, trước mặt em cũng như sau sống lưng em chỉ còn lại ” những bức tường rậm rạp và lạnh lẽo “. Những bức tường câm lặng, những bức tường không biết nói do chính con người tạo ra để che chở cho người này và để tạo ra sự cách ngăn với người khác .Em bé còn lại một mình trong cái quốc tế của em, quốc tế đó bị tuyết trắng và đêm đen bao trùm. Để xua đi màn đêm và giá rét, ” em bé quẹt que diêm thứ ba “. ” Em thấy hiện ra một cây thông Nô-en “, ” cây này lớn và trang trí lộng lẫy ” với ” hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh lung linh trên cành lá xanh tươi, và rất nhiều bức tranh sắc tố rực rỡ tỏa nắng ” … Cây thông Nô-en gợi nhớ một truyền thông online Tặng Ngay quà và chăm sóc đến trẻ nhỏ của phong tục phương Tây, nhưng có lẽ rằng câu truyện về ông già Nô-en cũng chỉ là một lịch sử một thời xa vời còn trong thực tại em bé bán diêm còn đang ngập chìm trong tuyết lạnh. Em cũng chẳng cần đến những món quà của ông già Tuyết nữa bởi lẽ tuyết và giá rét quanh em đã quá thừa rồi. Que diêm thứ ba cũng tắt. Sự sống của nó cũng quá ngắn ngủi .Nó không xua đi được màn đêm, nhưng màn đêm không thắng nổi nó. Que diêm tắt thì tổng thể những ngọn nến mà cô bé bán diêm thấy trên cây thông Nô-en cũng ” bay lên, bay lên mãi rồi biến thành những ngôi sao 5 cánh trên trời “. Khi đó em nghĩ tới cái chết, vì bà em, ” người hiền hậu độc nhất so với em ” thường nói : ” Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng đế “. Nhưng thật buồn vì bà em đã chết từ lâu. Nhưng cũng chẳng hề gì bởi những người đang sống không ai nghĩ về em, không ai nghĩ đến em thì em đi tìm nguồn an ủi nơi người bà yêu quý. Và thế là em quẹt diêm. ” Em thấy rõ ràng là bà em đang cười với em “, ” em reo lên ” và van xin bà ” cho cháu đi với “, ” cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân, cho cháu về với bà. Chắc người không khước từ đâu .Thật đau đớn xiết bao khi em bé bán diêm bị xã hội bỏ rơi, bỏ quên trong tuyết phủ đã quyết khước từ đời sống, quyết tâm tìm về quốc tế bên kia. Trong quốc tế của những người sống em không có chỗ đứng, không có điều kiện kèm theo để sống. Bởi lẽ chỉ cần bán được vài bao diêm thôi cũng đủ mang lại cho em đời sống, nhưng cả cái quốc tế đi xe song mã ấy, cả cái quốc tế nấp sau những cánh hành lang cửa số sáng rực ánh đèn ấy ” chẳng ai đoái hoài đến lời chào hàng của em “. Không tiếp xúc được với quốc tế những người đang sống, em bé bán diêm tìm cách xác lập mối quan hệ tiếp xúc với bà em ” Em quẹt tổng thể những que diêm còn lại trong bao để níu bà em lại “. Kết quả là ” Chưa khi nào em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét đau buồn nào rình rập đe dọa họ nữa ” .Em bé đã chết một cách thê lương như vậy trong đêm giao thừa. Cái chết mang trong nó sức mạnh tố cáo xã hội. Cho dù người ta nhìn thấy trong xó tường ” một em bé gái có đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Bên cạnh ” một bao diêm đã đốt hết nhẵn ” thì những người đang sống cũng không thể nào biết được ” những cái kỳ diệu mà em bé đã trông thấy, nhất là cảnh huy hoàng lúc hai bà cháu bay lên để đón những niềm vui đầu năm ‘. Bởi vì những người đó ngoài việc sử dụng cái đói, cái rét để tạo sự ngăn cách của họ với em bé thì họ còn kiến thiết xây dựng những bức tường hoặc hữu hình hoặc vô hình dung để tạo ra sự ngăn cách mới giữa họ và em bé. Họ không có quyền được nhìn thấy, được tận thưởng những gì do mộng tưởng của em tạo ra. Bởi vì em thuộc về một quốc tế khác .Cái chết của em bé còn là sự phê phán lối sống ích kỷ, co cụm, chỉ biết mình của quốc tế tân tiến. Đó là sự cảm thông thâm thúy của nhà kể chuyện thiên tài Anđecxen .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 6

An – Đéc – xen được ca tụng là ông già kể chuyện cổ tích, nhà văn lớn của Đan Mạch. Truyện ông viết không chỉ dành cho mần nin thiếu nhi mà ở mỗi câu truyện viết cho mần nin thiếu nhi là những bài học kinh nghiệm nhân đạo cho người lớn. Ông có rất nhiều tác phẩm nổi tiếng, một trong số đó phải kể đến truyện ngắn : “ Cô bé bán diêm ”. Hiện lên điển hình nổi bật trong tác phẩm là hình ảnh cô bé bán diêm đáng thương .Trước hết cô bé bán diêm được khắc tả với một gia cảnh nghèo khó, khổ cực. Mồ côi mẹ từ sớm, em sống với cha và bà. Nhưng rồi người bà yêu thương em nhất cũng để em ở lại mà bay về thiên đường. Em sống với người cha nghiện ngập, hàng ngày bắt em thao tác kiếm tiền cho mình. Một cô bé còn quá nhỏ để làm lụng khó khăn vất vả như vậy. Một cô bé thiếu thốn tình yêu thương của mái ấm gia đình .Cô bé bán diêm nhỏ bé mà phải chịu đựng bao đau khổ, khó khăn vất vả ngay cả trong ngày Lễ Giáng sinh – ngày mái ấm gia đình đoàn viên ấm cúng. Trong bão tuyết lạnh lẽo trắng xoá, mọi người mặc những bộ quần áo ấm cúng, bùng cháy rực rỡ thì em lại đi đôi chân trần trên mặt đất trắng xoá đầy tuyết. Đôi chân vì lạnh mà đỏ ửng. Trên người em là bộ quần áo rách nát, đầu trần không đội mũ để tuyết phủ kín đầu. Nhìn hình thức bề ngoài ấy thật đáng thương đến tội nghiệp .Em luôn miệng mời mọi người xung quanh mua diêm, nhưng không ai chăm sóc đến cô bé đáng thương. Đến đây ta thấy sự trách móc ẩn sâu trong câu văn của Anđecxen về những con người sống quá vội, thiếu đi tình yêu thương nhân loại, bỏ lỡ những sinh linh nhỏ bé. Em lạnh, đói và rét nhưng không dám về nhà vì thấp thỏm cha sẽ đánh đập vì không bán được hộp diêm nào .Em nhìn phố lên đèn, nhìn những ngôi nhà trang hoàng ấm cúng khiến người đọc thật xót xa. Tác giả phác hoạ những đường nét trái chiều để nhấn mạnh vấn đề sự đáng thương, thiếu thốn của cô bé bán diêm. Khi “ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay ”, cô bé đã hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp khi bà nội hiền hậu còn sống. Kí ức hiện lên ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến em mỉm cười trong cái lạnh. Nhưng quá khứ càng đẹp thì hiện tạo càng đáng thương, càng chua xót .Cô bé bán diêm được cảm nhận thâm thúy nhất trong những lần quẹt diêm. Lần quẹt diêm thứ nhất “ lúc đầu xanh lam, từ từ biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt ”. Ánh sáng ấy đã ép chế đi cảm xúc của bóng tối bát ngát, để hiện lên hình ảnh “ một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng ”. Niềm vui thích của em đến trong ảo giác “ lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng êm ả dịu dàng ”. Giấc mơ đơn giản và giản dị, đơn thuần là được ngồi trước lò sưởi ấm em không hề có. Hiện thực trước mắt em là tuyết trắng sum sê, tiết trời mùa đông lạnh cắt da cắt thịt. Ánh sáng tắt đi, bóng tối lại bao quanh .Em quẹt que diêm thứ hai ánh sáng rực lên của ngọn lửa diêm đã biến bức tường xám xịt thành “ tấm rèm bằng vải màu ”. Cái niềm hạnh phúc trong những ngôi nhà ấm cúng đã đến với em, khi em nhìn thấy : “ Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay ”. Không chỉ phải chịu lạnh, em còn phải chịu đói. Bởi vậy mong ước ấy thiết thực bao nhiêu thì càng khía sâu nỗi đáng thương đói rét của em bấy nhiêu. Nhưng chưa được bao lâu hiện thực lại bủa vây em. Em lại phải đương đầu với “ phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xoá, gió mùa vi vu ”. Không những thế, em còn tận mắt chứng kiến sự hờ hững hờ hững của những người qua đường, hình ảnh tương phản được nhà văn khắc họa làm ta nhói đau trước em bé xấu số .Và em quẹt tiếp một que diêm. Que diêm cháy sáng, vùng ánh sáng lại hiện lên. Ánh sáng từ que diêm đã toả ra vầng hào quang lộng lẫy, cho em “ một cây thông Nô-en ”, như đem đến cho em một thiên đường của tuổi thơ : “ Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh lung linh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh sắc tố tỏa nắng rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng ”. Que diêm lại vụt tắt mang đi niềm vui vừa mới mở ra. EM vội quẹt thêm que diêm vào tường, một ánh sáng xanh toả ra xung quanh và em bé nhìn thấy rõ ràng bà em đang mỉm cười với em “ – Bà ơi ! Em bé reo lên, cho cháu đi với ! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Nô-en ban nãy, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này ; trước kia khi bà chưa về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao ! Dạo ấy bà đã từng nhủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà, bà ơi ! Cháu van bà, bà xin Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không phủ nhận đâu. ”Em quẹt hết số diêm còn lại. Em muốn níu bà em lại ! Diêm nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Chưa khi nào em thấy bà em to lớn và đẹp lão như thế này. Bà cụ cầm lấy tay em, rồi hai bà cháu bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét, đau buồn nào rình rập đe dọa họ nữa. Họ đã về chầu Thượng đế .Cái chết của em vừa đáng thương lại vừa kì ảo. Bởi nó nhẹ nhàng hệt như một giấc ngủ, giấc mơ. Ước mơ của em thật đẹp. Nhưng càng đẹp thì càng đau xót. Em bé bán diêm sống cuộc sống nhỏ bé nghèo nàn thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ và thiếu cả tình thương của hội đồng .Qua nhân vật cô bé bán diêm, An-đec-xen nói lên tiếng nói yêu thương với những đứa trẻ đáng thương, tội nghiệp. Đồng thời cũng là lời phê phán những con người lạnh nhạt, thiếu tình yêu thương với những con người khó khăn vất vả .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 7

Có ai lớn lên mà chưa sống trong quốc tế ca dao nghĩa tình của bà, trong những câu truyện cổ dân gian thơ mộng và cả những câu truyện “ đẹp như chính đời thực viết lên ” của Andersen ? Andersen đã không còn lạ lẫm với fan hâm mộ trên quốc tế, nhất là trẻ nhỏ. Những câu truyện của ông không chỉ để đọc mà để suy ngẫm và sống đẹp hơn. Một trong những nhân vật của Andersen đã đi vào tâm thức mọi thế hệ đó chính là cô bé bán diêm trong truyện cùng tên .Những câu truyện cổ tích của nhà văn Đan Mạch từ lâu đã có một vị trí không hề thay thế sửa chữa trong trái tim bạn đọc. Tác phẩm của ông nhẹ nhàng, trong sáng, toát lên tình yêu thương con người, mà thứ nhất là những người bần hàn. Qua đó, bày tỏ niềm tin vào thắng lợi ở đầu cuối của những điều tốt đẹp trên trần gian. Cùng với “ nàng tiên cá ” hay “ Bầy chim thiên nga ”, “ Cô bé bán diêm ” là một tuyên ngôn của Andersen .Cô bé bán diêm mồ côi mẹ từ nhỏ. Bà nội – người yêu quý em nhất cũng đã qua đời. Em phải sống với người cha cục cằn, thô lỗ trong một ngôi nhà tồi tàn. Cô bé còn phải bán diêm để kiếm sống. Đó là một số phận xấu số, thiếu thốn cả về vật chất và ý thức. Đêm giao thừa, trời rét, tuyết rơi trắng xóa. Trong khi mọi nhà đều rực rỡ tỏa nắng ánh đèn và sực nức mùi ngỗng quay thì cô bé bần hàn vẫn “ đầu trần chân đất, bụng đói cật rét, long dong kiếm sống ”. Nghệ thuật trái chiều đã tô đậm hoàn cảnh sống xấu số của cô bé bán diêm. Đó là một sinh linh nhỏ bé tội nghiệp bị bỏ rơi giữa dòng đời .Phần cảm động nhất của câu truyện không phải sự đáng thương của cô bé mà là khi tác giả nói về những mộng tưởng của cô bé bán diêm. Lúc đầu, em chỉ định quẹt một que diêm để sưởi cho đỡ rét và vui thích khi thấy ngọn lửa “ xanh lam rồi trắng dần ra ”. Từ niềm vui nhỏ nhoi ấy, cô bé đã bước vào những cơn mơ kì diệu. Lần thứ nhất quẹt diêm, một lò sưởi ấm ám sang chảnh hiện ra. Đó là tham vọng của những thân phận bần hàn giữa mùa đông giá rét. Lần thứ hai quẹt diêm, một bàn ăn thịnh soạn bởi bát đĩa bằng sứ và có cả ngỗng quay đang mời gọi em. Đó là tham vọng được một bữa ăn no, ăn ngon trong những chuỗi ngày đói khổ, long dong kiếm sống .Lần thứ ba quẹt diêm, em thấy một cây thông Noel với hàng ngàn ngọn nến lộng lẫy. Em tham vọng được sống trong mái ấm mái ấm gia đình, được đi dạo như bao người khác. Lần thứ tư quẹt diêm, em thấy bà nội hiền hậu đang mỉm cười. Đó là tham vọng được sống trong tình yêu thương. Sau bốn lần quẹt diêm, những tham vọng về vật chất và ý thức, em đều đã được trải qua. Tuy nó thật ngắn ngủi nhưng cũng đã sưởi ấm tâm hồn và cả trái tim đơn độc, lạnh lẽo của em. Và em muốn thoát khỏi đời sống nghèo nàn, buồn đau này. Vì thế em đã quẹt diêm lần thứ năm, và em quẹt tổng thể những que diêm còn lại trong bao. Diêm nối nhau chiếu sáng như ban ngày. Em thấy bà nội to lớn và đẹp lão. Hai bà cháu cầm tay nhau và cùng về chầu Thượng Đế .Hình tượng lấp lánh lung linh nhất trong bài là hình tượng ngọn lửa diêm. Mỗi ngọn lửa diêm thắp lên là thắp lên một tham vọng, khát vọng của tuổi thơ về một mái ấm mái ấm gia đình. Ở đó, trẻ nhỏ được sưởi ấm, được đi dạo và được sống trong tình yêu thương. Thông qua đó, tác giả muốn bày tỏ sự cảm thông so với những số phận xấu số, bần hàn trên quốc tế. Thực tế, sau mỗi lần quẹt diêm, que diêm tắt. Chẳng có lò sưởi, bàn ăn, cây thông Noel và bà nội biến mất, chỉ còn lại đêm đông rét kinh hoàng và tuyết phủ trắng xóa, người qua đường lãnh đạm vô cảm và người cha cục cằn thô lỗ. Thực tế phũ phàng thế, lại là đời sống mà cô bé phải đối lập hằng ngày. Vì thế, cô bé đã nghĩ đến cái chết. Vì chỉ có cái chết mới giúp em thoát khỏi sự khổ đau .Cuối cùng, cô bé bán diêm đã chết ở một xó tường, trong đêm giao thừa, giữa những bao diêm đã đốt hết nhẵn. Cái chết vì đói, vì rét, vì vô vọng và còn vì cả sự lãnh đạm vô cảm của người đời. Thông qua cái chết của cô bé bán diêm, tác giả đã lên án tố cao xã hội hờ hững, vô tình so với những số phận nghèo khó, xấu số. Từ đó, nhắc khẽ mọi người hãy biết san sẻ tình yêu thương với đồng loại. Nhà văn còn nhìn thấy cái chết của cô bé là cái chết thanh thản và mãn nguyện với đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười. Bởi với Andersen, cô bé sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc ở một quốc tế khác .Cuộc sống không phải khi nào cũng tuyệt vời, bên cạnh niềm vui còn lóng lánh những giọt nước mắt ở đời. Nhưng đời sống sẽ đẹp hơn bởi những trang văn, bởi những tấm lòng như Andersen .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 8

Tác phẩm ” Cô bé bán diêm ” của An – Đéc – Xen là một tác phẩm vô cùng thâm thúy biểu lộ cái nhìn nhân sinh vô cùng nhân văn của tác giả An – Đéc-Xen một con người luôn gắn liền với những đứa trẻ trên toàn quốc tế. Câu chuyện gợi lên một quốc tế mà trong đó những đứa trẻ phải chịu đời sống lam lũ, lầm than, chịu bần hàn cơ cực, mà không ai đoái thương, trợ giúp, dẫn tới cái chết thương tâm của cô bé tội nghiệp đó .Cô bé bán diêm khốn khổ của tất cả chúng ta đã chịu những tổn thương về sức khỏe thể chất cũng như ý thức một cách nặng nề. Trong đời sống không có gì buồn bã, tủi hổ hơn việc bị bỏ rơi, bơ vơ lạc lõng trước cuộc sống này. Truyện ngắn ” Cô bé bán diêm ” của nhà văn An – Đéc – Xen đã gợi lên trong lòng người đọc những xót xa nghẹn ngào trước những cảnh đời lầm than cơ nhỡ .Câu chuyện xoay quanh đêm cuối năm, vào đêm giao thừa tích tắc thiêng liêng của một năm. Khi mà năm mới sắp bước sang và năm cũ qua đi mang theo những kỳ vọng mới cho con người về những điều tốt đẹp trong đời sống. Trong bão tuyết, mưa gió, trong cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông. Có một cô bé bán diêm vô cùng tội nghiệp. Cô bé ấy đi chân không dưới nền tuyết mát mẻ, đầu không có mũ, chiếc áo khoác mỏng mảnh. Em đi trong mưa tuyết, những cơn gió thổi qua rét run cầm cập .Em luôn miệng mời những người qua đường mua cho mình những bao diêm nhỏ. Nhưng không có ai đoái thương, mua giúp em một bao diêm nhỏ. Từ sáng tới giờ em cũng chưa được bố thí cho mẩu bánh mì hay vài đồng tiền lẻ nào, bụng em cồn cào vì đói, hai bàn tay lạnh cóng, tê cứng. Em nhìn vào những ô hành lang cửa số trong những ngôi nhà sáng đèn kia. Họ đang vui tươi sum vầy bên nhau bên mâm cơm mái ấm gia đình thật niềm hạnh phúc, cạnh đó có lò sưởi, có cây thông nô-en lộng lẫy sắc màu. Trên bàn ăn có rất nhiều món ngon, có súp nóng và thịt ngỗng quay, béo ngậy …Hai hình ảnh vô cùng trái chiều khiến cho câu truyện càng thêm thảm kịch. Nếu trước đây An – Đéc – Xen đã từng viết rất nhiều câu truyện cổ tích hay dành cho những bạn nhỏ. Trong những câu truyện cổ tích đều kết thúc vô cùng có hậu, người hiền lành sẽ gặp suôn sẻ, kẻ gian ác gian ngoan sẽ phải trả giá. Nhưng trong câu truyện này có vẻ như tác giả An-Đéc – Xen muốn khai thác một góc nhìn khác của xã hội, một góc nhìn hiện thực đáng phê phán đó chính là sự vô tâm của con người trước nỗi đau của đồng loại. Sự hờ hững của người lớn với những mảnh đời xấu số éo le như cô bé bán diêm .Cảnh ngộ của cô bé bán diêm trong đêm cuối năm khiến cho trái tim người đọc thắt lại vì đau đớn. Trong khi mọi người, mọi nhà đều hưởng niềm vui quây quần niềm hạnh phúc bên nhau thì em bé bán diêm tội nghiệp của tất cả chúng ta phải chịu đói chịu rét ngoài kia trong đêm giao thừa. Đường đêm càng lúc càng vắng người bởi chẳng ai muốn ra đường vào giờ này. Nếu có phải đi thì tổng thể đều rất hấp tấp vội vàng mau mau chóng chóng để trở về nhà, nên chẳng ai chăm sóc tới em bé khốn khổ của tất cả chúng ta .Em cũng không hề về nhà khi chưa bán được đồng nào. Nếu giờ đây em quay trở về nhà em sẽ bị cha mình đánh đập bởi em không mang tiền về thì ông ấy không có gì mua rượu uống. Cô bé bán diêm ngồi thu mình vào trong khe nhỏ của hai ngôi nhà. Cô bé nghĩ mình thử bật một que diêm sưởi ấm đôi tay đang lạnh cóng. Khi ánh sáng que diêm vút lên cô bé của tất cả chúng ta nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, có đủ những món ngon chưa từng thấy. Với cái bụng trống rỗng vì đói, thì việc cô bé đáng thương của tất cả chúng ta mơ một bữa ăn nó là điều vô cùng dễ hiểu .Rồi khi que diêm vụt tắt trả cô bé lại với khoảng chừng đường tối tăm, những cơn gió tuyết thổi qua mặt. Cô bé lại quẹt que diêm thứ hai lên, trong lần này cô nhìn thấy một cái lò sưởi, ánh sáng và hơi nóng của nó làm em vô cùng thú vị vì ấm cúng. Nó sưởi ấm khung hình và tâm hồn đang buốt lạnh của em. Rồi que diêm thứ ba được quẹt, em nhìn thấy một cây thông nô-en lộng lẫy trên đó có treo rất nhiều món quà to nhỏ khác nhau, rồi có cả đèn xanh đỏ nhấp nháy vô cùng thích mắt .Cô bé quẹt que diêm thứ tư trong lần này cô bé của tất cả chúng ta nhìn thấy người yêu thương duy nhất của mình. Đó chính là bà ngoại của em. Bà là người luôn thương em, nhường phần ăn của mình cho em, sưởi ấm tâm hồn đơn độc của em. Nhưng từ năm ngoái bà đã qua đời bỏ lại em với ông bố độc tài, suốt ngày chỉ biết say rượu rồi đánh đập em. Em nhìn thấy bà, em muốn đi theo bà nên em đã gọi lớn ” Bà ơi đợi cháu với ” Trong khoảng thời gian ngắn đó em thấy bà mỉm cười với mình bà ôm em vào lòng rồi nắm lấy tay em. Hai bà cháu cùng nhau bay lên trời .Mỗi que diêm đều biểu lộ một mong ước tham vọng của cô bé bán diêm tội nghiệp. Ánh sáng của que diêm đã sưởi ấm tâm hồn em. Nó mang lại cho em những niềm niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ngắn ngủi rồi vụt tan biến. Sáng hôm sau, ngày tiên phong của năm mới người ta nhìn thấy xác một đứa bé long dong nằm trong khe tường của hai ngôi nhà. Trên môi cô bé vẫn nở nụ cười mãn nguyện .Cho dù tác giả An – Đéc – Xen đã cho cô bé bán diêm của tất cả chúng ta một cái chết vô cùng nhẹ nhàng mãn nguyện, nhưng đâu đó tất cả chúng ta vẫn cảm nhận được sự tàn ác của con người so với nhau. Chính sự hung tàn của người xung quanh, sự lãnh cảm của mọi người mà em bé của tất cả chúng ta đã phải rời khỏi trần gian tìm nơi nương náu ở miền cực lạc nào đó .Hình ảnh cô bé bán diêm để lại cho tất cả chúng ta rất nhiều tâm lý về những số phận xấu số trong đời sống .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 9

Truyện của An-đéc – xen luôn chiếm được sự yêu thương của những bạn nhỏ trên toàn quốc tế. Trong những câu truyện mà tác giả An – đéc – xen viết đều có một kết thúc vô cùng có hậu. Nhưng trong truyện “ Cô bé bán diêm ” kết thúc câu truyện khiến cho người đọc vô cùng xót xa khiến cho người đọc ám ảnh mãi .Nhân vật xuyên suốt một truyện “ Cô bé bán diêm ” là nhân vật cô gái bán diêm. Một cô bé xấu số không được nhận tình yêu thương trong đời sống. Cô bé bán diêm không được học tập tới trường như những người bạn cùng trang lứa, mà cô phải ra đường mưu sinh trong thời tiết vô cùng lạnh lẽo. Cô bé bán diêm không phải trẻ mồ côi nhưng lại xấu số hơn cảm trẻ mồ côi. Cô bé còn ba nhưng ba không yêu thương cô bé. Ba của cô bé luôn đánh đập cô mỗi khi cô không bán được diêm không mang tiền về cho ông ta đi uống rượu. Người thân yêu thương duy nhất của cô bé là bà ngoại thì bà đã mất từ năm ngoái. Nên cô bé bán diêm vô cùng bơ vơ trong cuộc sống này .Hình ảnh cô bé bán diêm Open trong một thời hạn vô cùng đặc biệt quan trọng càng làm cho câu truyện trở nên vô cùng rực rỡ. Trong đêm giao thừa cuối năm, trong khoảnh khắc mà nhà nhà người người đang chờ đón tích tắc đặc biệt quan trọng của năm. Ai cũng hấp tấp vội vàng muốn về nhà thật nhanh để cùng người thân trong gia đình của mình dùng bữa tối và cùng nghênh đón khoảnh khắc năm mới đang tới. Cô bé bán diêm đi bán diêm trong tuyết rơi. Chân cô không mang giày, đầu không có mũ, một chiếc áo mỏng mảnh khoác thân. Từ sáng tới giờ cô bé tội nghiệp của tất cả chúng ta chưa có gì bỏ bụng bởi không ai cho cô một cái gì dù chỉ là một mẩu bánh mì. Cũng không ai mua giúp cho cô một bao diêm nào. Cô bé có nghĩ tới việc quay về nhà nhưng cô lại sợ bị ba mình đánh nếu không có tiền cho ông ta đi uống rượu. Một cô bé nhỏ bé tuổi còn quá nhỏ để phải tự mình nuôi thân, nhưng em lại phải chịu quá nhiều đau khổ. Số phận của em thật xấu số gợi lên trong lòng người đọc thật nhiều cảm hứng vô cùng xót xa .Trong màn tuyết phủ ngày càng nhiều, nhưng cơn gió tuyết thổi vào mặt lạnh buốt cô bé bán diêm đi trong đêm hôm với chiếc bụng trống rỗng của mình. Cô bé mời mọi người mua diêm nhưng không ai có thời hạn để chăm sóc tới thân phận của cô bé. Cô bé bán diêm nhìn vào trong những ngôi nhà sang chảnh, đèn sáng trưng. Trong mỗi ngôi nhà đều có cây thông nô en với đèn lấp lánh lung linh. Trên những chiếc bàn ăn mọi người cùng vui tươi chiêm ngưỡng và thưởng thức bữa tối có ngỗng quay, súp nóng, và họ có lò sưởi thật ấm cúng và niềm hạnh phúc. Cô bé bán diêm đã dừng lại và ngồi ở một khe nhỏ giữa hai ngôi nhà sát nhau để tránh những cơn gió rét thổi vào người mình. Cô mở màn cảm thấy lạnh cóng và rút những bao diêm nhỏ ra và quẹt lên những ánh sáng nhỏ nhoi sưởi ấm cho bàn tay của mình .Trong que diêm thứ nhất cô bé nhìn thấy một chiếc lò sưởi thật ấm cúng. Với một cô bé đang đói và lạnh thì việc được sưởi ấm khung hình là một mong ước vô cùng chính đáng vào lúc này. Khi que diêm vụt tắt trả lại cô bé tội nghiệp trở lại với khoảng chừng khoảng trống tối đen. Trong que diêm thứ hai cô bé nhìn thấy mình ngồi trên một bàn ăn sang trọng và quý phái và được ăn một bữa tối thịnh soạn với món ngỗng quay. Trên bàn ăn còn được bày nhiều vật dụng dao dĩa sáng bóng loáng bằng bạc. Trong que diêm thứ ba cô bé bán diêm của tất cả chúng ta nhìn thấy một cây thông noel vô cùng lấp lánh lung linh được trang hoàng thật thích mắt. Cô bé nhìn thấy những hộp quà treo trên đó vô cùng thích mắt. Một cây thông noel mà chưa khi nào cô bé nhìn thấy .Trong que diêm thứ tư cô bé bán diêm đã nhìn thấy bà ngoại của mình. Người luôn yêu thương bảo phủ cho cô bé bán diêm. Nhưng bà của cô bé đã lên thiên đường, cô bé đã nhìn thấy bà của mình Open và bà ôm cô bé vào lòng vỗ về che chở. Cô bé bán diêm đã khóc rất nhiều vào đòi đi theo bà của mình. Sáng hôm sau người ta tìm thấy xác của một em bé tội nghiệp bị lạnh cóng và xung quanh vẫn còn tàn của những que diêm. Đối với những người thông thường thì đó thật sự là sự ám ảnh. Nhưng so với cô bé đó là sự giải thoát cô bé được đi gặp bà mình và thoát khỏi đời sống đau khổ .Nhân vật cô bé bán diêm đã để lại trong lòng người đọc vô cùng nhiều ám ảnh bởi một kết thúc vô cùng đáng tâm lý cho tất cả chúng ta, sự lãnh đạm của con người tất cả chúng ta đã làm cho một cô bé ra đi trong tủi hờn, buồn khổ .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 10

Một trong những nhà văn gắn liền tuổi thơ với trẻ nhỏ toàn quốc tế mà tất cả chúng ta không hề không nhắc đến chính là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng An-dec-xen. Và chắc rằng trong tất cả chúng ta đều nhớ đến hình ảnh cô bé bán diêm, có vẻ như khắc sâu tâm lý mỗi người. Cô bé bán diêm nhưng chất chứa trong nhân vật ấy là những bài học kinh nghiệm đầy giá trị về đời sống và con người .Nhân vật cô bé bán diêm là hình ảnh TT, xuyên suốt toàn tác phẩm. nhà văn dựa vào đó mà truyền tải những thông điệp về đời sống đến người đọc. Nhà văn đã thành công xuất sắc khi thiết kế xây dựng nên nhân vật nổi bật cùng với toàn cảnh trong tác phẩm một cách rất sinh động. Đó là hình ảnh ám ảnh về một cô bé tội nghiệp không nơi nương tự trong bầu không khí giá lạnh cắt da giữa đường phố tuyết, và càng cô độc hơn khi cô được đặt cạnh bầu không khí sum vầy của những mái ấm gia đình. Trong khoảng trống “ Mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay ” ấy thì cô bé bán diêm lại hồi tưởng lại những ngày sống trong quá khứ, khoảng chừng thời hạn bà còn sống, có dây thường xuân bám quanh ngôi nhà gợi lên sự ấm cúng, niềm hạnh phúc .Và đời sống thời xưa đó trọn vẹn trái chiều với đời sống hiện tại em trải qua, đời sống với người cha đầy sự tối tăm và mùi của âm ti. Dù lạnh đấy, đói đấy em rất muốn về nhà nhưng lại sợ bị cha đánh đòn vì chưa bán được hộp diêm nào. Cô bé hiện lên với đầy sự trẻ thơ nhưng sớm sống trong cảnh thiếu thốn cả vật chất lẫn ý thức. Chính thực tại trái chiều ấy khiến em càng khao khát mãnh liệt một sự sum vầy đầm ấm trong những ngày đông : “ chà ! Bây giờ mà được quẹt một que diêm để sưởi ấm cho đỡ buốt nhỉ ” .Đối với ta đó chỉ một tham vọng nhỏ nhoi giữa chốn phồn hoa đô thị ngoài kia, nhưng chính chi tiết cụ thể ấy cũng đủ để lấy đi nước mắt vì xót xa cho một đứa trẻ thơ mà xấu số. Và em đánh liều quẹt một que diêm “ lúc đầu xanh lam, từ từ biến đi, trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sang chói trông đến vui mắt ”, thứ ánh sáng nhỏ nhoi ấy làm em niềm hạnh phúc phần nào. Nhưng sự khắc nghiệt của cái giá lạnh đã dập tắt đi ngọn lửa nhỏ đó .Em liên tục quẹt que thứ hai với mong ước có đời sống ấm no. khung cảnh “ hàng ngọn lửa nến sáng rực, lấp lánh lung linh trên cành lá xanh tươi và rất nhiều bức tranh sắc tố tỏa nắng rực rỡ như những bức bày trong tủ hàng ” hiện lên tươi đẹp nhưng vẫn bị thời tiết kia làm lụi tàn mất .Chỉ là một ngọn lửa nhỏ bé để sưởi ấm, chỉ là một chút ít tham vọng nhỏ bé để cuộc sống em có chút hy vọng nhưng toàn bộ đều bị chính môi trường tự nhiên bên ngoài, xã hội ngoài kia cùng với cái xô bồ … toàn bộ đã nhẫn tâm mà tước đi niềm niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. thật xót thương cho số phận trẻ thơ sớm đã phải lớn, sớm phải chịu cảnh đày đọa của đời sống. và ở đầu cuối thì em chỉ muốn được tin cậy phụ thuộc vào chính người bà tin yêu đã mất của mình. Que diêm thứ ba Open chính là hình ảnh người bà cùng cánh tay đang nghênh đón em. Và em đã đi cùng bà về một miền của sự niềm hạnh phúc, đi để không phải bị cuộc sống này vùi dập nữa. đó chính là tích tắc em từ giã trần đời, nhà văn An-dec-xen đã nhân hóa, phóng đại hóa cái chết của em cũng chính là tấm lòng xót thương, xúc động, tình cảm thương mến dành cho em, dành cho bao đứa trẻ thơ xấu số ngoài cuộc sống kia nữa .Bằng lối viết văn rất giản dị và đơn giản, ngôn từ trong sang mà nhà văn mần nin thiếu nhi An-dec-xen đã thiết kế xây dựng thành công xuất sắc nhân vật cô bé bán diêm với toàn bộ niềm xót thương, thương mến. Qua đó ta thêm hiểu hơn, biết trân trọng hơn về niềm hạnh phúc dành cho con trẻ ngày này .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 11

Truyện ngắn Cô bé bán diêm của nhà văn An-đéc-xen đã để lại những dư âm, ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc. Không chỉ vậy đó còn là niềm cảm thương vô hạn cho số phận xấu số, đầy bi thương của nhà văn với cô bé bán diêm .Hoàn cảnh của cô bé vô cùng thương cảm, ngay từ những lời tiên phong ra mắt về hoàn cảnh của cô bé đã khiến người đọc phải rơi nước mắt : bà và mẹ những người yêu thương em nhất đều đã qua đời, em sống chui rúc với bố trong một căn gác tối tăm, eo hẹp. Người bố có lẽ rằng vì đời sống nghèo túng, khó khăn vất vả nên đâm ra không dễ chiều, đối xử tệ bạc với em : hay mắng nhiếc, chửi rủa em. Trong đêm đông giá rét em phải mang những phong diêm đi bán để kiếm sống nuôi bản thân. Mặc dù có nhà tuy nhiên em không dám về vì nếu về mà không mang được đồng xu nào tất sẽ bị cha em mắng chửi. Người cha vô lương tâm, lời lẽ hành vi thiếu tình thương đã khiến cô bé xấu số phải ở bên ngoài trong đêm đông giá lạnh, trong gió và mưa tuyết mỗi lúc một nhiều .Xót thương biết bao trong ngày sau cuối của năm ai ai cũng được quay quần bên mái ấm gia đình còn cô bé thì đầu trần, chân đất long dong ngoài trời đông giá rét, tuyết phủ trắng xóa. Xung quanh em đường phố, nhà cửa đã lên đèn, khoảng trống thật ấm cúng, niềm hạnh phúc, mùi ngỗng sực nức khắp nơi, còn em đã đi cả ngày mà không bán được bao diêm nào. Những hình ảnh tương phản không chỉ làm điển hình nổi bật thiếu thốn, khó khăn vất vả về vật chất của em mà còn nói đến những mất mát, thiếu thốn về mặt niềm tin .Trong cái giá rét của mùa đông, cô bé liều mình quẹt từng que diêm để sưởi ấm khung hình. Hình ảnh ngọn lửa diêm mang nhiều ý nghĩa thâm thúy. Trước hết ngọn lửa diêm xua tan cái lạnh lẽo, tăm tối để em bé hoàn toàn có thể quên đi những xấu số, cay đắng của cuộc sống. Ngọn lửa diêm đã thắp sáng những mơ ước đẹp tươi, những khao khát mãnh liệt, đem đến quốc tế mộng tưởng với niềm vui, niềm hạnh phúc. Đó còn là ngọn lửa của mơ ước về đời sống mái ấm gia đình niềm hạnh phúc, được sống trong tình yêu thương của cha mẹ, ông bà. Hình ảnh ngọn lửa diêm như con thuyền đầy tinh thần nhân văn của tác giả, bộc lộ sự cảm thông, trân trọng những tham vọng đơn giản và giản dị, diệu kì của trẻ nhỏ .Mỗi lần quẹt diêm, cô bé tội nghiệp lại được sống trong tích tắc niềm hạnh phúc, chìm đắm trong quốc tế cổ tích, thoát khỏi thực tại tăm tối. Lần quẹt diêm thứ nhất, em thấy lò sưởi, vì trong đêm đông giá lạnh em cần được sưởi ấm. Khi que diêm vụt tắt, lò sưởi biến mất, nỗi sợ hãi mơ hồ lại xâm lăng em “ đêm nay về nhà thế nào cũng bị cha mắng ”. Em lại lấy can đảm và mạnh mẽ quẹt diêm lần thứ 2, lần này em thấy một bàn ăn thịnh soạn, … sự tưởng tượng của em thật vui nhộn, cho thấy mơ ước lớn nhất lúc này của em là được ăn no. Trong đêm giao thừa mái ấm gia đình nào cũng quây quần bên mâm cơm, còn em lại đói lả đi trong cái giá lạnh. Chi tiết gây xúc động thâm thúy đến người đọc, nó gợi lên những ám ảnh day dứt khôn nguôi. Lần thứ ba, trong không khí đêm giáng sinh, em thấy hình ảnh của cây thông. Đó chính là hình tượng của mái ấm mái ấm gia đình niềm hạnh phúc, là những tham vọng trong sáng của tuổi thơ. Lần thứ 4, giữa cái đói rét và cô độc, em khao khát có tình yêu thương và chỉ có bà là người yêu thương em nhất. Trong khoảng thời gian ngắn đó bà hiện lên thật ấm cúng, đẹp tươi. Cô bé khẩn thiết van xin bà cho đi cùng, bởi cô bé hiểu khi ngọn lửa diêm tắt đi bà cũng biến mất. Ước nguyện của cô bé thật đáng thương, cô bé muốn được che chở, được yêu thương biết nhường nào. Lần sau cuối em quẹt hết số diêm còn lại để nhìn thấy bà và thật kì khôi ước nguyện ở đầu cuối của em đã trở thành hiện thực. Em không còn phải đương đầu với đòn roi, những lời mắng nhiếc, sự đói rét, nỗi buồn nữa, em đã được đến một quốc tế khác, quốc tế có bà ở bên. Qua những lần mộng tưởng của cô bé ta thấy cô bé là người có tâm hồn trong sáng, ngây thơ. Trong đói rét em không hề oán trách một ai vì đã lãnh đạm trước cảnh ngộ của mình. Tâm hồn em thật trong sáng và nhân hậu biết chừng nào. Đó là một cô bé giàu mơ ước, vượt lên hoàn cảnh thực tại đói rét, đơn độc. Những mơ ước ấy đơn giản và giản dị mà cũng thật lãng mạn, diệu kì .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 12

Truyện cô bé bán diêm ” là một tác phẩm tiêu biểu vượt trội của An-đéc-xen. Dưới ngòi bút đầy chất thơ của nhà văn, cô bé bán diêm đã phải chết. Em bé đã chết mà đôi má vẫn hồng và đôi môi đang mỉm cười. Hình ảnh cái chết đấy thật đẹp đã bộc lộ sự niềm hạnh phúc, mãn nguyện của cô bé, có lẽ rằng em đã thanh thản, tại nguyện vì chỉ mình em được sống trong những điều huy hoàng, kì diệu. Cái chết của em bé bán diêm biểu lộ tấm lòng nhân hậu, nhân ái của nhà văn dành cho số phận trẻ thơ, đó là sự cảm thông yêu thương và trân trọng quốc tế tâm hồn. Thực tế em bé đã chết rất tội nghiệp, đó là cái chết bi thảm, làm nhức nhối trong lòng người đọc, em đã chết trong đêm giao thừa rét mướt, em nằm ngoài đường sáng mùng một đầu năm trong khi mọi người vui tươi ra khỏi nhà, kẻ qua người lại mà không hề ai chăm sóc đến em, em đã chết vì lạnh, vì đói ở một xó tường, đó là cái chết đau đớn nhưng chắc như đinh sẽ thanh thản về tâm hồn. Như vậy, bằng ngòi bút nhân ái lãng mạn của nhà văn, qua cái chết của cô bé bán diêm tác giả muốn tố cáo phê phán xã hội hờ hững lãnh đạm với những nỗi xấu số của những người nghèo khó xấu số, đặc biệt quan trọng so với trẻ thơ. Đồng thời, nhà văn còn muốn gửi gắm thông điệp tới người đọc : đó là hãy biết san sẻ yêu thương đừng phũ phàng hoặc vô tình trước nỗi đau xấu số, cay đắng của những em bé. Cái chết của em sẽ mãi ám ảnh trong lòng người đọc, khơi dậy cho ta về tình yêu thương con người .Trên đây là 1 số ít đoạn văn mẫu nêu cảm nghĩ về cô bé bán diêm. Tác phẩm khiến người đọc cảm thấy bi thương cho số phận cô bé, nhưng đồng thời qua ngòi bút nhân văn của nhà văn An-đéc-xen, người đọc cảm thấy sự thanh thản với nụ cười vẫn mãi trên môi em .

Phân tích nhân vật Cô bé bán diêm – Mẫu 13

H.C. An-đéc-xen là nhà văn Đan Mạch, sống và viết trong thế kỉ XIX ( 1805 – 1875 ). Là một trong những nhà văn viết truyện mần nin thiếu nhi nổi tiếng quốc tế. Các bạn mần nin thiếu nhi trên khắp quốc tế hẳn đều rất quen thuộc với những tác phẩm của ông như Nàng tiên cá, Bầy chim thiên nga, Bộ quần áo mới của nhà vua, Cô bé bán diêm … Trong đó câu truyện Cô bé bán diêm được biết đến thông dụng tại Nước Ta hơn cả .Truyện Cô bé bán diêm đưa người đọc tất cả chúng ta vào khung cảnh một đêm giao thừa giá rét ở quốc gia Đan Mạch, Bắc Âu cách đây hơn một trăm năm. Em bé gái ấy nhà nghèo, mồ côi mẹ, bà vừa mất, bố sai đi bán diêm kiếm tiền. Nhưng với một đứa trẻ, kiếm được đồng xu tiền thật quá nguy hiểm. Đêm giao thừa, em chẳng bán được bao diêm nào. Vừa đói : ” Em đã đói, có lẽ rằng càng đói hơn khi ngửi thấy mùi ngỗng quay sực nức ” … vừa rét : ” Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn … ” đến câu ” … đôi bàn tay em đã cứng đờ ra “, em bé thu mình lại trong xó tường ” em ngồi nép trong một góc tường, thu đôi chân vào người, mỗi lúc càng thấy rét hơn ” của một toà nhà lớn để … ước ao, mơ tưởng. Trước kia, cô bé được sống niềm hạnh phúc bao nhiêu thì bây-giờ bơ vơ, côi cút bấy nhiêu. Cả nhà, chỉ có bà là người thương mến em nhất, là chỗ dựa niềm tin vững chãi nhất giờ không còn nữa. Trước kia, đêm giao thừa, em được đi dạo quây quần trong nhà, giờ em phải bơ vơ ngoài phố kiếm sống. … Cô bé quẹt que diêm thứ nhất : diêm sáng rực như than hồng. Em tưởng chừng như ” đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng … Lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng êm ả “. Nhưng, em vừa duỗi chân ra thì ” lửa vụt tắt, lò sưởi biến mất “. Niềm vui của em cũng vụt tắt. Em bần thần quẹt que diêm thứ hai : ” Bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá, và có cả một con ngỗng quay … Ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên sống lưng, tiến về phía em bé “. Nhưng diêm vụt tắt, trước mặt em chỉ còn là những bức tường rậm rạp và lạnh lẽo. Em quẹt tiếp que diêm thứ ba : Một cây thông Nô-en hiện lên, ” Cây này lớn và trang trí lộng lẫy hơn cây thông mà em đã được thấy năm ngoái qua cửa kính một nhà buôn giàu sang. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực … “. Nhưng diêm vụt tắt. Tất cả những ngọn nến bay lên, bay lên mãi, rồi biến thành những ngôi sao 5 cánh trên trời .Em liền quẹt luôn que diêm thứ tư thì … bà em hiện lên. Em sung sướng reo lên, trò chuyện với bà, xin bà cho đi theo … ” cho cháu về với bà, đến giờ phút này, cô bé tội nghiệp ấy đã hết hơi rất là nhưng ánh sáng và hơi ấm nhỏ bé của những que diêm đã giúp em có ít phút giây được sống trong một giấc mơ kì diệu. Mỗi lần quẹt diêm, đốt lửa là một lần cô bé đói khổ kia tham vọng, khát vọng, những tham vọng của em thật đơn giản và giản dị và ngây thơ, gắn liền với tuổi thơ trong sáng và nhân hậu của em. Đó cũng là những tham vọng khát vọng chính đáng mà đáng nhẽ ra em phải có được. Nhưng xấu số thay, khi em bé được gặp lại bà cũng là lúc em giã từ cõi đời. Đoạn kết thúc tác phẩm kể về cái chết của cô bé bán diêm, thật khiến con người ta đau đớn khôn cùng. ” Em đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa “. Người chết trong băng giá từ đêm khuya mà đến rạng sáng đôi má vẫn hồng, đôi môi đang ” mỉm cười “. Mọi người bảo nhau : ” Chắc nó muốn sưởi cho ấm ”. Đúng vậy, cô bé bán diêm đã chết nhưng đây là một cái chết đẹp, hình hài thể xác chết mà linh hồn, khát vọng của em bé vẫn sống, sống trên đôi má hồng, đôi môi đang mỉm cười, sống trong cánh tượng huy hoàng cùng bà bay lên đón năm mới. Cái chết có lẽ rằng sẽ giúp em giải thoát cho những khốn khổ của cuộc sống mà em phải gánh chịu .Những câu truyện của An-dec-xen luôn nhẹ nhàng, trong trẻo, toát lên thâm thúy lòng yêu thương con người-nhất là những con người bần hàn như cô bé bán diêm. Niềm tin, khát vọng về những điều tốt đẹp nhất trên trần gian này sẽ thuộc về con người .

Cảm nghĩ về nhân vật Cô bé bán diêm

Tuổi thơ của mỗi người luôn gắn liền với những câu truyện cổ tích huyền diệu, kỳ thú với những bà tiên xinh đẹp, những vùng đất nhiệm màu, những hoàn cảnh xấu số, éo le nhưng luôn giữ cho mình một trái tim nhân hậu, ấm cúng. Câu chuyện ” Cô bé bán diêm ” của nhà văn Adersen được nhìn nhận là một trong những truyện cổ tích hay nhất mọi thời đại, là hành trang tiên phong của mọi trẻ nhỏ trên quốc tế. Trong đó, điển hình nổi bật lên là nhân vật cô bé bán diêm với hoàn cảnh đáng thương nhưng có một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống niềm hạnh phúc với những tham vọng hồn nhiên, giản dị và đơn giản .Câu chuyện kể về một em bé mồ côi mẹ, bà mới mất, em phải sống trong căn gác chật hẹp, tối tăm cùng người bố nghiện rượu suốt ngày chỉ biết đánh đập, chửi mắng. Trong đêm Giáng Sinh, khi nhà nhà quây quần bên mâm cơm đầm ấm thì cô bé phải đi bán diêm, nếu không có tiền sẽ không được về nhà. Quá lạnh lẽo, cô bé đành quẹt diêm lên sưởi ấm, mỗi lần quẹt diêm, cô lại nhìn thấy một cảnh tượng niềm hạnh phúc cô hằng ao ước : lò sưởi bập bùng, bữa ăn thịnh soạn, cây thông sặc sỡ và ở đầu cuối là người bà hiền hậu em hằng nhớ nhung đã Open, đưa em bay cùng đến Thiên đàng .Hoàn cảnh của cô bé bán diêm vô cùng đáng thương. Gia cảnh sa sút, mồ côi mẹ, bà ngoại mất, sống với người bố hay mắng nhiếc, chửi rủa trên căn gác xép tối tăm, eo hẹp. Trong đêm Giáng Sinh giá lạnh, khi người người nhà nhà sum vầy niềm hạnh phúc nghênh đón năm mới trong căn nhà ấm cúng, cô bé bán diêm ” đầu trần, chân đất, bụng đói, dò dẫm trên đường “, ” cả ngày không bán được bao diêm nào “. Đường phố lạnh lẽo trái chiều trọn vẹn với khung cảnh ấm cúng, mọi nhà đều sáng rực đèn, ” hành lang cửa số mọi nhà sáng rực, ấm cúng ” trái chiều với ” ngoài đường phố tối tăm “, ” góc tường lạnh lẽo giữa hai ngôi nhà “. ” Trong phố sực nức mùi ngỗng quay ” trái chiều với cô bé bán diêm cả ngày chẳng có gì lót dạ. ” Ngôi nhà xinh đẹp, nơi em từng sống có hàng cây thường xuân bao quanh ” trái chiều với nơi gác mái gió lùa lạnh lẽo. Hàng loạt hình ảnh trái chiều đã làm điển hình nổi bật hoàn cảnh tội nghiệp, xấu số của cô bé. Một đứa trẻ đáng ra phải được đón Giáng sinh cùng mái ấm gia đình, được bóc những gói quà xinh xắn và mong đợi món quà từ ông già Noel thì ở đây, cô bé đáng thương chỉ có một mình chống chọi với cái giá rét, cô độc .

Khổ đau, đáng thương là vậy nhưng những khó khăn ấy chẳng thể dập tắt niềm tin của em vào cuộc sống với những ước mơ giản dị, hồn nhiên. Từng lần quẹt diêm sưởi ấm là từng lần em được sống trong ước mơ của mình, rời xa hiện thực tàn khốc. Lần quẹt diêm thứ nhất, em nhìn thấy một lò sưởi bập bùng lửa cháy, ấm sực để em có thể sưởi ấm giữa hoàn cảnh lạnh giá này. Ước mơ quá đỗi bình dị và giản đơn, chỉ mong được ấm áp giữa đêm đông, tưởng như đó là điều hiển nhiên mà đứa trẻ nào cũng được tận hưởng. Que diêm vụt tắt, hiện thực tàn khốc trở lại, chỉ còn em bé nghèo khổ với nỗi lo không có tiền, sợ cha đánh đập, chửi mắng. Lần sưởi ấm thứ hai, trước mắt em hiện ra một bàn ăn thịnh soạn với ngỗng quay vàng ruộm, những bộ dao dĩa sáng bóng, sạch sẽ, thể hiện mong ước được ăn một bữa no nê. Ắt hẳn, khi bà và mẹ còn sống, cô bé đã được đón những đêm Giáng Sinh đúng nghĩa với những món ăn thơm phức được bày biện đẹp mắt trên khăn trải bàn trắng tinh tươm. Thì ra, với một đứa trẻ, một bữa no lại có thể khó khăn đến thế, mãi mãi chỉ là giấc mơ xa vời. Lần thứ ba quẹt diêm, cô bé nhìn thấy hình ảnh cây thông, biểu tượng của Giáng Sinh, của sự sung túc, đủ đầy của một gia đình hạnh phúc. Và cuối cùng, chi tiết gây cho người đọc nhiều xúc cảm và suy tư nhất là khi em bé bán diêm nhìn thấy bà hiện lên khi que diêm bừng cháy. Giữa cái lạnh lẽo, giá buốt ấy, bà là hơi lửa sưởi ấm, là biểu tượng hạnh phúc, là niềm khao khát được yêu thương của em. Em biết rằng khi que diêm tắt đi đồng nghĩa với việc bà sẽ biến mất. Hành động cuống cuồng quẹt hết số diêm còn lại cùng lời khẩn nài bà hãy đưa em đi cùng sao thật thương tâm. Ước mơ của cô bé tội nghiệp đã trở thành hiện thức, giờ đây, em sẽ không bao giờ phải đối mặt với đói rét, khổ sở, không còn đòn roi và những lời mắng nhiếc. Em đã được lên Thiên Đường với bà, với mẹ, với những người yêu thương em, cùng nhau sống ở một nơi không có khổ đau, không ai có thể làm hại đến họ. Niềm tin của cô bé khiến người đọc vừa thương cảm, xót xa, vừa nể phục, quý trọng. Những ước mơ giản dị xuất phát từ tận đáy lòng đứa bé ngây thơ. Trong hoàn cảnh cùng khổ, em cũng không oán trách bố mình mà chỉ dám thầm mơ ước, chỉ dám lén lút quẹt từng que diêm tìm kiếm chút hơi ấm lẻ loi.

Hình tượng cô bé bán diêm được thiết kế xây dựng bằng giá trị nhân đạo thâm thúy với hoàn cảnh đáng thương nhưng vẫn giữ cho mình một trái tim lương thiện, một tâm lý trẻ con hồn nhiên, đáng yêu. Tác giả biểu lộ ước mong qua đoạn kết truyện, rằng người sống thiện sẽ sớm gặp điều lành, đồng thời gửi gắm niềm tin yêu, quý trọng với những số phận kém như mong muốn nhưng sống trong sáng, nhân hậu đến tận cuối đời .

Source: https://vvc.vn
Category : Từ Thiện

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay