10 Re: [Hiện đại] Nam Thần Truy Thê – Luyến Diệp Phi – Điểm:
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ
” Lần này về cậu định ở lại bao lâu đây?”
Trên một chiếc Audi R8 màu trắng sang trọng, Lâm San San vừa lái xe vừa nhìn sang cô gái ngồi ở ghế phụ bên cạnh.
” Này! Phó Y Thần, cậu có nghe tớ nói hay không vậy?”
” Có mà”
” Có tại sao không trả lời”
” Không có hứng”
Lâm San San thật sự muốn một phát đập chết cậu ta. Cái con bé này, tính tình ngày càng kỳ quặc. Thật không thể chịu nổi mà.
” Vậy rốt cuộc chuyện gì mới có thể làm cậu có hứng hả?”
Phó Y Thần dường như nghĩ tới điều gì đó, khẽ nhướn mày nhìn qua cô:
” Chừng nào thì cậu và Phạm Tuyên ly hôn chẳng hạn!”
Ngay tức khắc, một tiếng “két” vang lên thật chói tai. Xe đột nhiên thắng gấp làm cho hai con người nào đó ngồi bên trong giật thót mình.
” Ya, Lâm San San, cậu có biết lái xe không vậy?”
” Cậu còn nói nữa, không phải đều do cậu hay sao? Xém chút là chết cả đám rồi đó!”
Phó Y Thần nhún vai đầy vẻ vô tội, liên quan gì tới cô chứ!
Biệt thự Phó gia nằm tại vùng biển phía đông nam thành phố. Nơi đây được xem là có bầu không khí trong lành và sạch sẽ nhất cả nước.
Hôm nay là tiệc mừng đại thọ 80 tuổi của Phó đại lão gia, hay nói chính xác là cựu đại tướng Phó Thanh Tân – huyền thoại một thời của đất nước. Bây giờ tuy đã không còn trong quân đội nhưng ông vẫn là một nhân vật quan trọng, có thể hô mưa gọi gió trong giới chính trị của chính phủ cả nước. Dưới trướng của ông chỉ có duy nhất một người con trai, cũng theo nghề cha nhưng lại hy sinh trong một lần thi hành nhiệm vụ, bỏ lại hai đứa con còn nhỏ dại của mình cho ông lão như ông.
Mặc dù là đại thọ của một nhân vật nổi tiếng nhưng bữa tiệc hôm nay lại vô cùng giản dị. Phần lớn là các chiến hữu cũ cùng hậu bối trong quân đội. Tuy tính chất công việc của họ là vô cùng nghiêm túc nhưng không phải vì vậy mà bữa tiệc trở nên chán ngắt, long trọng, ngược lại nó vô cùng tự nhiên, sôi nổi.
” Này, Y Nhuận, em gái cháu sao giờ chưa về nữa?”. Phó Thanh Tân mặc dù đang trò chuyện cùng với mấy vị chiến hữu lâu năm của mình nhưng lại thường xuyên xoay qua hỏi nhỏ cháu trai lớn.
Phó Y Nhuận nhìn ông, thở dài ngao ngán nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: ” Ông nội à! Ông đã hỏi lần thứ 81 rồi đó! Y Thần sẽ nhanh chóng về tới thôi! Chuyến bay của em ấy vừa mới đáp xuống cách đây hơn 30′, chắc là sắp về rồi! Đừng nôn nóng nữa.”
Mấy lão chiến hữu của ông ngồi kế bên cũng mở miệng chế giễu, nhất là Doãn Thiên:
” Lão Phó, cháu gái của ông không có chạy đâu mà sợ! Làm như mấy chục năm chưa gặp không bằng!”
” Tôi vậy đó! Ghen tị hả?” Phó Thanh Tân không cảm thấy xấu hổ mà còn mở giọng khiêu khích lại.
” Ghen tị? Làm ơn đi, ông đây cũng đâu phải không có cháu chứ!”
” Lão Doãn à! Không phải tôi khoe chứ nhưng mà cháu gái bảo bối của tôi chính là độc nhất vô nhị trên đời này đó.
” Thì sao chứ! Chẳng phải là lâu lâu mới về thăm ông hay sao?”
” Còn đỡ hơn là không về lần nào!”
Tức khắc, bầu không khí giữa hai người trở nên giương cung bạc kiếm. Mấy vị ngồi bên cạnh cũng chẳng thèm khuyên nhủ một chút nào, chuyên tâm xem kịch vui. Đương nhiên rồi, lâu lâu mới có chuyện náo nhiệt như thế này, bỏ qua sao được.
Phó Y Nhuận nhìn họ, hai con người có số tuổi cộng lại đã hơn trăm rưỡi rồi mà tính tình lại cứ như con nít, đúng thật là mấy lão ngoan đồng mà. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh hỏi Phạm Tuyên đang thưởng thức rượu cạnh mình:
” Tuyên, Liên Khanh đâu rồi? Sao nãy giờ không thấy cậu ta?”
” Chắc là trốn ở đâu rồi!!”
“Trốn?”
” Cậu không để ý là Hoàng Chu Thi đã đuổi tới đây rồi hay sao?”
Đột nhiên thông suốt, Phó Y Nhuận “à” một tiếng. Cả nước này, à không nên nói là cả thế giới, ai mà chẳng biết tổng giám đốc Hoàng thị, một trong những tập đoàn lớn nhất Châu Á lại đối với siêu sao quốc tế Dylan Doan si mê tới mức điên cuồng, cố chấp. Nhưng chẳng những không có được tình cảm của anh, mà cô lại được hồi đáp bằng sự khinh thường và chán ghét từ người mình yêu. Ôi! Thật đúng là bi ai!
” Y Nhuận, em gái cậu chưa về tới nữa sao! Thật đúng là chán mà!” Phạm Bách từ một nơi nào đó gần đấy nhanh chóng bước tới, than thở.
” Chán thì tiếp tục buôn chuyện với mấy người phụ nữ ở đây đi, lại đây làm gì?”
” Còn không phải tại cậu hay sao? Khoe khoang em gái cho cố vô, làm tôi luôn tò mò nên mới lại đây tìm hiểu chứ bộ!” Phạm Bách bĩu môi bất mãn.
Phó Y Nhuận dở khóc dở cười, cái tên này đúng là cái gì cũng nói được. Bản thân nhiều chuyện bây giờ lại quay sang trách anh. Thật đúng là….hết nói nổi mà.
Đột nhiên, một bóng hồng xinh đẹp đang từ ngoài cửa bước vào lập tức thu hút ánh nhìn của anh. Đó là một cô gái sở hữu một vẻ đẹp tự nhiên hoàn hảo không tì vết, vẻ đẹp thuần khiết hiếm thấy nhất trong thời đại thẩm mỹ như hiện nay. Khuôn mặt tinh tế đậm chất của người phương Đông, làn da trắng hồng rạng rỡ đến trên cả tuyệt vời, nhất là đôi mắt to tròn trong trẻo cùng đôi môi đỏ hồng đào kết hợp với nụ cười nhẹ nhàng luôn khiến người khác phải tan chảy. Không sai, cô gái xinh đẹp tựa nữ thần này chính là Phó Y Thần.
” Nhìn kìa, đó không phải là giáo sư, tiến sĩ Phó Y Thần sao? Sao cô ấy lại ở đây chứ?”
Trong đám người đến dự chợt có một kẻ đứng gần đó la lên. Mặc dù không tính là quá lớn nhưng cũng đủ khiến tất cả mọi người phải nghe thấy.
” Ừ đúng rồi! Chính xác là cô ấy! Tôi từng gặp qua một lần nên chắc chắn không sai đâu.”
Một người khác trong đó cũng ngạc nhiên mà nói với những người bên cạnh. Câu nói ngay lập tức hấp dẫn nhiều ánh mắt chiếu đến cô gái đang đi vào kia.
Phó Y Thần, 25 tuổi, là một trong những giáo sư, tiến sĩ trẻ nhất trên thế giới. Cô là một thiên tài thật sự khi mà lấy được bằng cử nhân đại học Oxford khi mới 15 tuổi, 4 năm sau cô đồng thời được trao bằng tiến sĩ và danh hiệu giáo sư ngành Sinh học và Y học tại chính ngôi trường này. Không ai lại thể ngờ rằng, chỉ vỏn vẹn trong vòng 6 năm, cô đã đạt được giải thưởng Nobel danh giá về những thành tựu có ích của mình dành cho nhân loại.
Trong khi mọi người đang đắm chìm trong sự ngạc nhiên, bất ngờ thì câu nói kế tiếp của cô lại làm họ dường như chết đứng.
“Ông nội! Cháu gái bảo bối xinh đẹp, dễ thương, thân yêu duy nhất của ông về rồi này!”
Ngay lập tức, một gương mặt rất đỗi quen thuộc xuất hiện ngay trước mặt cô.
Phó Thanh Tân nhìn đứa cháu gái duy nhất này của mình, nhất thời cười đến gương mặt già nua nhăn như quả mướp đắng.
” Cháu gái bảo bối, cháu về rồi! Ông nhớ cháu lắm nha!”
” Ông nội, sinh nhật vui vẻ”. Sau đó nhanh chóng hôn một cái vào gương mặt nhăn thành một nhúm của ông. Điều này càng làm cho vị cựu đại tướng nào đó càng thêm vui vẻ, bật cười ha hả.
Sau đó, cô nhanh chóng “nhập băng” vào mấy vị tướng nọ, trò chuyện đủ mọi thứ trên trời dưới đất. Cuối cùng, vẫn là vị Phó lão gia nào đó có lương tâm, thấy cô có vẻ mệt mỏi quá bèn lên tiếng:
” Thần Nhi, theo chúng ta ngồi lâu như vậy, buồn rồi chứ gì, đi tìm Y Nhuận cùng đám bạn của nó chơi đi.”
Phó Y Thần khẽ cười, xin phép mọi người đi ra ngoài. Sau đó hướng tới bãi biển mà thẳng tiến.
Gần một tuần nay cô hầu như đều không có ngủ nên hiện tại cả người vô cùng mệt mỏi, nên khi nhìn thấy một căn chòi gần đó thì ngay lập “phóng” tới ngồi xuống. Nhẹ nhàng hít thở không khí ban đêm trong lành khiến cả người cô thoải mái vô cùng, mệt mỏi cũng dần tan biến.
Nhưng đột nhiên, một âm thanh ồn ào vang lên làm cô chợt tỉnh dậy, khẽ mắng một tiếng. Rốt cuộc cái tên đáng chết nào ăn no rảnh rỗi chạy tới đây phá đám vậy chứ.
Ở một chỗ gần đấy, một nam một nữ đang đứng đối diện nhau. Người nữ thì vừa khóc lóc vừa cầu xin nhưng người nam nào đó lại không hề động lòng chút nào, lời nói ra vẫn lạnh lùng thản nhiên:
” Cô phiền quá đấy! Chẳng phải tôi đã nói là không thích cô rồi sao? Sao cô lại có thể mặt dày mày dạn mà tới tận đây thế hả?”
Cô gái nghe thấy anh nói như vậy thì vẻ mặt lại càng đáng thương hơn, vội vàng nắm chặt lấy cánh tay anh, giọng đầy nức nở:
” Liên Khanh, đừng đối xử với em như vậy mà! Trên đời này không có ai vừa xứng với anh bằng em đâu! Nếu anh lấy em thì sẽ trở thành người thừa kế của Hoàng gia cũng như tập đoàn Hoàng thị! Vậy tại sao anh không chấp nhận em chứ?”
Nhưng ngay lập tức, cả người cô đều bị Doãn Liên Khanh đẩy mạnh ra, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ:
” Hoàng Chu Thi! Tôi nói lại một lần nữa, tôi không thích cô và cũng không hứng thú với mấy chuyện thừa kế đó. Cô nghe rõ chưa?”
” Cho dù anh tránh em hay ruồng bỏ em, em không bao giờ rời xa anh đâu? Liên Khanh thân yêu của em!”
Doãn Liên Khanh thật sự đang dần mất kiên nhẫn, cố gắng áp chế cảm giác chán ghét, ghê tởm đang dần trào trong lòng, gằn ra từng chữ lạnh thấu xương:
” Tránh…. ra!”
” Không! Không bao em rời xa anh đâu!”
” Hoàng Chu Thi, đừng tưởng cô là con gái thì tôi không thể ra tay với cô!”
” Liên Khanh……”
Mặc dù không muốn nhưng cô biết, một khi anh ấy đã hoàn toàn nổi giận thì cho dù Doãn gia gia hay là bác trai cũng không thể nào ngăn cản được, thế nên đành phải miễn cưỡng mà quay mặt đi.
Mỗi người đều có chìm đắm trong cảm xúc của mình nên không hề hay biết, mọi hành động cùng lời nói của mình đều được một người nào đó gần đấy thu hết vào mắt.
Chương 1 đã hết, mọi người cho mình ý kiến với nha!!!
Đã sửa bởi Luyến Diệp Phi lúc 31.08.2016, 01 : 38 .
|