" Tất cả những cuộc gặp gỡ đều là một sự giật mình, Chu Nịnh Nịnh rất như mong muốn khi có được sự giật mình này. "
Hai tuần trước, Chu Nịnh Nịnh dùng số tiền rất ít của mình để mua một chiếc xe chạy bằng điện, đây là loại xe mà hầu hết những nữ sinh đều rất yêu quý, màu trắng sữa, hình dạng nhỏ gọn đáng yêu. Gần đây, tiền tiết kiệm ngân sách và chi phí của cô không nhiều lắm, chính do ngân sách đi học ngày thường đã tốn một khoản tiền khá lớn, sau khi mua chiếc xe này túi tiền của cô lập tức mỏng dính lại, được rồi, thật ra là chẳng còn lại bao nhiêu .
Nhưng mà Chu Nịnh Nịnh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, giống như mình mua được món đồ chơi yêu thích khi còn bé, mỗi ngày đều muốn chơi một chút, sau khi ăn cơm trưa xong, cô cầm lấy chiếc chìa khóa ở trên bàn chạy ra ngoài cửa: "Cha mẹ, con ra ngoài đi dạo một lát."
Nhìn vẻ mặt và giọng điệu hưng phấn của cô cứ giống như chiếc xe cômua không phải xe chạy bằng điện mà là xe hơi thể thao mui trần vậy. Ông Chu bất mãn nói : " Con gái con đứa sao lại suốt ngày chạy tung tăng bên ngoài như vậy, cuối tuần về nhà cũng không biết an phận một chút ít. Đúng là không nên mua chiếc xe đó cho con, buổi sáng đi dạo, giữa trưa đi dạo, buổi chiều cũng đi dạo ! "
Lời này quả thực không sai, Chu Nịnh Nịnh quýnh quáng, lập tức cười cười biện giải cho mình : " Đó là chính do không khí rất tốt, con mới đi hấp thụ không khí trong lành, giữa trưa là con đi dạo, đến buổi chiều ở bờ sông hoàn toàn có thể cảm nhận được gió đêm thổi vào. Con đây chính là có thái độ sống tích cực, như vậy mới tốt ! Cứ suốt ngày ở trong nhà, con cũng không thể tích lũy thêm được gì. Bây giờ con đi nhà sách, xem xem có cuốn sách nào hay không, sẽ về nhanh ạ. "
Chu Nịnh Nịnh vừa nói vừa thay giày, nói chưa hết lời, cô đã mở cửa chạy ra ngoài. Ông Chu còn muốn nói tiếp cái gì đó nhưng ngẫm lại rồi chỉ hừ hừ hai tiếng, Mạc Tú Trân theo cô ra tới cửa dặn dò: "Con chạy xe cẩn thận một chút, đừng có để bị té nữa, nếu để cha con biết hai đầu gối con đầy vết thương thì con cũng không được chạy chiếc xe đó nữa đâu."
" Mẹ, tối ngày hôm qua là do ngoài ý muốn thôi ạ, mẹ đừng nói lại với cha nhé. " Chu Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói, sau đó cười tủm tỉm vẫy vẫy tay .
"Con đi đây!"
Mạc Tú Trân đứng ở cửa nhìn theo bước chân nhẹ nhàng lại sung sướng của con gái, mái tóc dài bay bay tạo ra một độ cong xinh đẹp, cái balo theo bước chân của cô cũng xốc xốc theo, giống như khi còn bé cô đeo cặp tới trường, bà nhịn không được nở nụ cười, quay đầu nói với ông Chu : " May mà con gái tất cả chúng ta không có đi học ở tỉnh khác, nếu không một năm cũng không gặp được mấy lần. Như lão Vương hàng xóm, con gái ông ta chỉ trở về vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, sau khi tốt nghiệp cũng đi nơi khác thao tác, nghe nói là có bạn trai sẵn sàng chuẩn bị kết hôn cũng là người nơi khác, muốn gặp mặt cũng không thuận tiện. "
Lúc này ông Chu mới giãn mặt mày ra, cười đến thư thái : " Nịnh Nịnh còn một năm nữa mới tốt nghiệp, không chỉ có vậy nó cũng nói với tôi rồi, sẽ không đi chỗ khác thao tác. "
Kỳ thật sau đó Chu Nịnh Nịnh còn nói một câu không biết xấu hổ, sau khi con kết hôn sẽ mang chồng con về nhà ăn chực .