Đến bây giờ Vũ Tư Phượng hồi tưởng lại ngày đó cùng Toàn Cơ gặp nhau, vẫn cứ cảm thấy không thể tưởng tượng nỗi.
Mỗi lần nghĩ đến đây, anh liền sẽ quay đầu hỏi cô: “Ngày ấy vì sao chọn anh? Còn nói đàn ông khác đều không đồng ý”.
Mỗi lần bị anh hỏi vấn đề này, Toàn Cơ vĩnh viễn chỉ cười không đáp, hỏi đến sốt ruột mới nói một câu: “Ừm... Đại khái bởi vì trong những tên đàn ông đó em chỉ nhìn thấy anh thuận mắt nhất”.
Đáp án như thế hiển nhiên không khiến anh hài lòng, bất quá hỏi đến cuối cùng đều kết thúc bằng một nụ hôn kịch liệt dữ dội. Lúc anh đang chặt chẽ trói chặt thân thể cô trong lòng mình, người đầy mồ hôi, liền nhịn không được nhớ lại bốn năm trước gặp gỡ cô.
Cha đỡ đầu của anh là Liễu Ý Hoan, cũng xem là một nhân vật oai phong làm mưa làm gió, giao du rộng rãi cả hai giới hắc bạch. Ngày nọ, gả nghiêm túc nói với Vũ Tư Phượng: “Tuổi của cậu cũng không còn nhỏ, hiện tại trên đời này, 21 tuổi vẫn còn là xử nam sẽ bị người ta cười chết mất. Cậu không sợ mất mặt nhưng tôi thấy khó chịu thay cho cậu. Ngày mốt trong nhà cha đỡ đầu như tôi có một cuộc tụ tập, buổi tối bảy giờ, cậu phải đến. Bên trong có vài mỹ nữ là hoa quý độc thân, cậu nha, nếu như không thể thu phục được một người, sau này đừng có đến gặp lão tử”.
Chuyện uy hiếp như vậy vốn là Vũ Tư Phượng chưa bao giờ để trong lòng, cha đỡ đầu này của anh đúng là lời nói chua ngoa mà tâm đậu hũ, hôm nay nói, ngày mai liền quên. Nhưng không biết vì sao ngày tụ tập hôm đó anh vẫn chuẩn bị đến đúng giờ, có lẻ là một nam nhân độc thân trong lòng anh vẫn có chút sốt ruột.
Cũng như những cuộc xã giao khác, đều là quần áo thơm ngát, nâng ly với nhau, mỗi người đều nói những lời như đúng như sai. Hoa Hoa công tử vội ôm trứ một cô gái, hắn tâm tư thâm sâu, tham vọng đưa nàng về dinh. Những thanh niên trẻ tuổi đến chơi cũng bận rộn chơi đùa với ái tình của họ.
Liễu Ý Hoan làm chủ cho con trai, Vũ Tư Phượng bị rót không ít rượu, anh tửu lượng tốt cũng không chịu nỗi bị người khác rượu trắng rượu hồng hỗn hợp mà rót vào nhau như thế. Thừa dịp bản thân còn có thể duy trì trạng thái, anh lập tức tìm lý do bỏ về, trốn khỏi những người mời rượu này.
Sau đó, anh đang rửa tay trong toilet nam thì thấy ở góc phòng có một cô gái.
Đầu tiên Vũ Tư Phượng phản ứng thật có lỗi, quay mặt định đi, quay đầu ngẫm lại không đúng nha, rõ ràng là phòng chuyên dụng của đàn ông. Thế là anh vòng trở lại, cô gái kia vẫn còn đứng ở góc phòng không động. Cô thân hình mảnh khảnh, mặc lễ phục màu đen, kích thước lưng áo dường như hơi thiếu vải. Anh hỏi một câu, cô vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.
Thế là Vũ Tư Phượng lần thứ hai phản ứng là nhìn thấy nữ quỷ rồi, lúc anh đang chuẩn bị dùng thùng nước dội vào yêu nghiệt kia, cô gái kia tự nhiên chuyển động một chút, chầm chậm quay lại - bộ dạng buồn ngủ mông lung. Cô cư nhiên đứng mà ngủ, còn ở trong toilet nam.
Cô gái đó đôi mắt sáng ngời, da trắng như sữa bò, mờ mịt nhìn anh, cứ vậy liên tục nhìn. Vũ Tư Phượng bị nhìn đến lông tóc cả người dựng ngược, đang định quay đầu bỏ chạy, cô đột nhiên nhấc váy phóng tới ôm trụ cổ anh.
“Đi nhà nghỉ cả đêm phải trả anh bao nhiêu tiền?”. Cô chậm rì rì hỏi anh, thanh âm mềm mại yêu kiều.
Vũ Tư Phượng hãi hùng nở nụ cười, trực giác muốn đem cô ta đẩy ra, nhưng mà lí trí không đồng ý để anh làm ra hành vi vô lễ như thế với con gái. Anh đành nở nụ cười nói: “Tiểu thư... cô có lẻ nhận nhầm người rồi... Chúng ta không quen biết”.
Cô cả lông mi cũng không động, đạm nhạt nói: “Tôi không nhận nhầm người, tôi cũng xác thực không quen biết anh. Nhưng bất quá là hiện tại không quen thôi. Tôi tên Chử Toàn Cơ, anh tên gì?”.
“Tôi là Vũ Tư Phượng”. Anh theo bản năng trả lời, nói xong liền hối hận không thôi.
Toàn Cơ hít một hơi, kéo cổ áo anh, đem anh nhẹ nhàng kéo đến trước mặt, thấp giọng nói: “Tốt lắm Tư Phượng, tôi với anh đi nhà nghỉ một đêm, phải trả anh bao nhiêu tiền?”.
Loạn ma đánh thẳng vào mặt, bây giờ anh không biết làm sao mới tốt, kinh hãi cười: “Tiểu thư, cô nhất định nhận nhầm người rồi, tôi không phải trai bao, không thu tiền... “. Ừ ừ lời này hình như có điểm không phù hợp. Anh vốn muốn nói với cô anh không phải trai bao, nhưng sao nói một hồi tự nhiên vẫn thấy sai vậy? Rốt cuộc là sai chỗ nào...
Anh vẫn còn khổ sở suy nghĩ thì nghe cô nói: “Tôi cũng không phải... không thu tiền thật là ngại, vậy phiền anh rồi”.
Cô buông cổ áo anh ra, lễ phép cầm tay anh, trên dưới vẫy hai cái. Vũ Tư Phượng đang muốn thừa cơ hội chạy thoát khỏi cô, đột nhiên trên mặt như có thứ gì chợt lóe, lóng lánh, hình như là rơi nước mắt, nước mắt theo gương mặt trơn nhẵn của cô rơi xuống.
Cô ấy khóc.
Hơn nữa khóc không phát ra âm thanh nào.
Vũ Tư Phượng mang vị khách xa lạ này về nhà, lúc cô ấy đang tắm, Vũ Tư Phượng nhịn không được tự mắng chửi bản thân, tại sao nhìn cô ấy khóc đến thương tâm như vậy liền xúc động đem cô ấy về nhà? Cô ấy đại khái còn chưa đủ mười tám tuổi, vạn nhất thế nào, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Lúc đi ra, Toàn Cơ đã tự bật nhạc, mở CD âm nhạc ngoại quốc, khúc nhạc mạnh mẽ gợi cảm. Ánh đèn chiếu vào trên người cô, tôn lên chiếc cổ bạch ngọc trắng như ngà voi khiến anh động tâm.
“Ca khúc Annie Lennox”. Cô đột nhiên lên tiếng, quay đầu đối diện anh mỉm cười giống như đóa hoa xuân hé nở. “Tôi biêt bài này, Money Can’t By It, hóa ra anh có CD, lần sau cho tôi mượn nghe đi, Tư Phượng”.
Thần thái cô tự nhiên như thế, trong một thoáng gọi tên anh đó giống như bọn họ đã quen biết nhau thật lâu, không một chút ngưng trệ.
Anh làm sao thế? Vũ Tư Phượng châm điếu thuốc, hút một hơi rồi nhả khói. Cô ấy không uống rượu, cũng không phấn son, vẫn xinh đẹp như vậy, mà nói chuyện lại như bệnh thần kinh. Nhưng cô làm tất cả những chuyện quái dị như vậy, đáng sợ nhất chính là ngay cả anh cũng quái dị theo.
Anh đem điếu thuốc dập đi, xoay người vừa nhìn đã thấy Toàn Cơ cả người còn vươn nước, đầu tóc cũng còn ướt, chỉ quấn một cái khăn tắm đứng ở phía sau. Anh giật mình suýt chút nữa thì nhảy khỏi ban công “Cô đây là làm gì?”, anh rống cổ họng gào lên, cái gọi là tố tặc tâm hư, anh ta còn chưa tố tặc thì tâm đã hư rồi, vội vàng đóng cửa ban công, sợ bị người khác phát hiện trong phòng giấu một cô gái vị thành niên.
“Cho tôi mượn quần áo”. Cô tự nhiên giống như hỏi xin anh ta một chén nước. “Tôi không có quần áo để thay”.
Cô ấy không phải cô gái bình thường, nói không chừng còn có hình thái khác, cho cô ấy tắm gội không mặc quần áo một đêm sẽ nhìn ra. Ngoài ra, mặc dù cô ấy hành vi quái dị nhưng cử chỉ ưu nhã, hiển nhiên là gia giáo tốt, có thể tham gia buổi tụ tập xã giao của Liễu Ý Hoan cũng không phải người thường.
Vũ Tư Phượng tắm xong đi ra, dùng khăn hung hăng lau tóc, một mặt tự hỏi làm sao nói chuyện với cô ấy, hỏi cô ấy lý do theo mình, tốt nhất có thể hỏi đến thân thế cô ấy, đêm nay liền đem người trả về, nếu không đắc tội đến ai cũng đều phiền phức.
Đẩy cửa đi ra ngoài, trong phòng vẫn còn bật nhạc, Toàn Cơ mặc áo sơ mi và quần sọt của anh, quần áo rộng hơn so với cô ấy, cô ngồi trên giường ngẩn người, nhìn anh đi ra thản nhiên cười.
“Đến làm đi”. Cô ấy hướng anh ngoắc tay.
Vũ Tư Phượng nhất thời lâm vào trạng thái ngốc tử, hai mắt kinh ngạc nhìn cô giống như con mèo nhẹ tay nhẹ chân đi qua, tay nhỏ lạnh lẽo đáp trên vai anh - anh đột nhiên đẩy ra, mặt xanh lét, cả giận nói: “Cô tùy hứng đủ chưa, nghĩ rằng mình thật sự gợi cảm, thật sự phản nghịch sao? Soi gương cho thật kĩ, cô bé mười lăm mười sáu tuổi chơi cái gì tình một đêm”.
Toàn Cơ hình như bị anh dọa tới, giật mình trừng mắt nhìn. Vũ Tư Phượng nhíu chặt đầu mày, lại châm một điếu thuốc, thấp giọng nói: “Thay quần áo, cho tôi biết nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về”.
Cô ấy vừa sợ hãi, vừa khổ sở, qua một lúc nói: “Tôi mười chín tuổi rồi, không phải vị thành niên”.
“Tôi cũng không hứng thú”. Anh lại rống lên một câu, giống như có thể che giấu hư tâm của chính mình.
Toàn Cơ mỉm cười, thấp giọng nói: “Thật sự không hứng thú sao?”. Cô nhẹ nhàng ngồi trên giường mở cúc áo rồi lại cởi quần sọt, Vũ Tư Phượng theo bản năng chạy thoát thân, thế nhưng không biết vì sao chân anh không thể cử động.
Hai chân cô ấy thẳng tắp thon dài, trắng sáng như trân châu mê người, anh ta cũng là thiếu niên bình thường 21 tuổi, có nhu cầu cũng là bình thường, tạp chí phim ảnh nào đó cũng nhìn qua nhiều, nhưng hai chân đẹp như vậy là đẹp nhất từng thấy.
Không một tì vết, cô gái trẻ thanh nhuận mềm mại. Anh cảm thấy đột nhiên trong phòng mất đi hơi lạnh, dần nóng lên, anh ta như bị ma nhập, ánh mắt cư nhiên không rời khỏi thân thể cô ấy.
Toàn Cơ đem áo sơ mi dài hạ xuống vén lên - cả nội y cũng không mặc, cô ấy che chắn rất tốt những phần trọng yếu, khiến người ta có chỗ không được thoải mái. Không biết do tác dụng của ánh sáng hay tác dụng của tâm lí, anh thấy trên bên trong đùi nàng có màu da khác bên ngoài, hình như có vết thương.
Ngón tay cô chỉ vào màu da bất đồng đó, cười nói: “Bị bỏng, có nhớ là chuyện thế nào không?”.
Anh dường như rơi vào mộng cảnh, chầm chậm lắc đầu. Cô ấy cũng không có hỏi lại, chỉ là đem áo sơ mi dài cởi ra trút xuống, rồi bình tĩnh tự nhiên nhìn về phía anh, cười: “Đến làm không?”.
Vũ Tư Phượng ném khăn trong tay xuống sô pha, chầm chậm đi qua, đè trên thân thể nhu nhuyễn của cô ấy, hai cánh tay mềm mại không xương quấn vây lên, thổi khí như lan: “Đến đây...”. Anh hạ mi quan sát sắc mặt kiều mị của cô ấy, nhịn không được dùng ngón tay mơn trớn, lúc sờ đến môi, cô bỗng nhiên há miệng ngậm lấy, đôi mắt quyến rũ như tơ.
Anh bỗng nhiên có chút không thể tự kiềm chế, nâng má cô lên nặng nề hôn xuống, môi quấn lấy nhau, cô tựa hồ run rẩy, nhưng anh cũng không để ý nữa. Anh thuận trên mặt cô hôn xuống, chỉ cảm thấy da thịt như tơ lụa, vừa mới tắm xong nên tản phát ra hương thơm, thỉnh thoảng đùa một chút cắn nhẹ một khối, da thịt trắng mịn lập tức hiện lên một khối hồng ban.
A, liền coi như tình một đêm, lại có cái gì không tốt? Anh mê đắm mông lung mà nghĩ, cha đỡ đầu cũng không thể gọi là xử nam nữa, hôm nay liền có thể khiến cha đủ hài lòng. Anh tách hai đùi cô ra, vòng tay ở trên lưng, thấp giọng nói: “Em thật sự mười chín tuổi? Không lừa người đó chứ?”.
Toàn Cơ mặt ửng hồng, im lặng gật đầu.
Cho dù thật sự là trẻ vị thành niên anh cũng không dừng được. Anh cầm tay của cô ấy ở thắt lưng, điều chỉnh vị trí một chút, dường như có chút không bình tĩnh, bỗng nhiên cúi đầu hỏi: “Em tên gì, nói lại một lần?”.
Mắt cô ấy giống như mèo nhỏ lạc mất phương hướng, mông lung đáng thương, lẩm bẩm nói: “Toàn Cơ, em tên Chử Toàn Cơ”.
Anh gật đầu, trên lưng trầm xuống, chính mình dùng sức đẩy xuống. Anh là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm gì, chỉ cảm thấy cô ấy cả người căng cứng đáng sợ, lưng anh trói chặt chống trên người cô ấy, nhu thanh nói: “Thả lỏng...”. Có lẻ anh là người thả lỏng mới đúng, anh không biết nên dùng cường độ mạnh yếu thế nào mới chuẩn xác, gần như thô bạo mà đâm xuyên người ta, loại cảm giác bức bách khẩn trương đó liền bao vây anh bên trong giống như toàn thân đều bị bọc lại.
Cô ấy phát ra âm thanh rên rỉ, chân hơi run rẩy, bị anh một phen ôm lấy, bắt đầu dùng sức động đậy. Lần đầu tiên căn bản không mất nhiều thời gian, thoáng cái liền xụi lơ, ghé vào thân thể run rẩy của cô ấy thở dốc. Một lúc lâu, hô hấp của anh mới dần vững vàng lại, có chút ảo não ngậm lấy vành tai cô, khẽ nói: “Không có bao, làm sao bây giờ?”.
Cô ấy âm thanh cũng trở nên mệt mỏi: “Uống thuốc thôi...”. Cô động đậy, nhẹ nhàng đẩy anh ra. Vũ Tư Phượng vẫn còn lưu luyến cảm giác đó, ôm lấy eo cô kéo trở về, nhu thanh hỏi: “Đi đâu?”.
“Đi tắm”. Cô ấy hai mắt hắc bạch phân minh im lặng nhìn anh, mang theo cảm giác thanh sạch thuần khiết.
Anh đứng dậy bất ngờ ôm lấy cô, hướng phòng tắm mà đi, bỗng nhiên phát hiện trên giường có chút không phù hợp, quay đầu nhìn trên giường hiện rõ một mảnh huyết tích. Anh giật mình vội la lên: “Em là xử nữ?”. Toàn Cơ chậm rãi nói: “Anh là xử nam, chúng ta huề nhau”.
Anh giật mình không nói nên lời, không khỏi một lần nữa nhìn kĩ cô gái này. Cô ấy giống như một câu đố, câu đố yêu kiều quỷ mị khác biệt với phim ảnh, căn bản luận không ra suy nghĩ. Cô ấy vì sao lại tìm anh? Vì sao là anh?
Toàn Cơ ôm cổ anh, nhẹ nói: “Rất lạnh, rốt cuộc có đi tắm không?”.
Anh trầm mặc thật lâu đột nhiên lắc lắc đầu, quay mặt đi trở về, đem cô thả xuống giường, giơ tay tắt điều hòa. Toàn Cơ vô tội ngồi trên giường nhìn anh, ánh mắt anh thâm thúy nhìn nhưng không thấu, cô lúc này có chút sợ hãi, nhẹ nói: “Anh, anh làm sao rồi?”.
Anh ôm cổ cô, áp người xuống, thấp giọng nói: “Thêm một lần nữa đi”.
Lần này anh không vội tiến vào bên trong cô, hai tay chậm rãi mơn trớn đường cong thân thể, tinh tế khiêu khích cô ấy. Sau khi tắt điều hòa, trong phòng nhất thời nóng lên, trên người họ đều là mồ hôi. Bỗng nhiên không biết anh đụng vào đâu, âm thanh cô run rẩy: “Đừng... đừng động”. Anh bình tĩnh không nghe, ngón tay tinh tế lụt lội hoa viên bí mật của cô giống như muốn tìm bảo bối, tỉ mỉ mà tìm.
Cả thân thể phản phất như bị ngón tay anh thao túng, muốn cô rên rỉ liền rên rỉ, muốn cô thở dốc liền thở dốc, thân thể đột nhiên không điều khiển được nữa. Môi anh hôn lên trán cô, cuối cùng ngậm lấy vành tai, đầu lưỡi tỉ mĩ vân vê. Thân thể cô như hoa lan nở giữa đêm bỗng nhiên cuộn tròn, tránh cái ôm của anh, lại bị anh ôm lấy phía sau, bàn tay trượt xuống phần bụng dưới bằng phẳng.
Chỗ đó giấu trứ bảo vật thật mẫn cảm, bị anh cẩn thận tìm ra. Toàn Cơ phát ra âm thanh kinh sợ, thân thể ngã ra phía sau, anh vịn trụ cằm của cô, hai người kịch liệt hôn, môi quấn lấy môi. Cô không biết sao mình lại nằm lại trên giường, hết thảy đều loạn, cô hoàn toàn không khống chế được. Trong lúc hoảng hốt chỉ cảm thấy đèn hết sức chói mắt, cô run rẩy đưa tay muốn tắt, lại bị anh cầm cổ tay bắt trở về, ngón tay quấn lấy nhau.
Động tác của anh thật nhẹ nhàng như sợ làm cô bị thương, dần dần mới bắt đầu gia tăng, đem eo cô nâng lên, lòng ngực đập dữ dội. Cô chỉ cảm thấy bản thân lập tức rơi xuống vực, tay chân thừa thải, chỉ có thể bám lấy anh, nhưng càng tới gần kết quả càng sa đọa.
Tay cô dần dần không câu nổi cổ anh nữa, thân thể hướng phía sau ngã ngửa ra tựa vào trên tường lạnh như băng, trên dưới đều bị động, ngón tay trên tường sờ soạng tìm công tắt đèn. Vũ Tư Phượng đè eo cô lại, một tay nắm cô trở về, trán đầy mồ hôi, thở dốc nói: “Em muốn làm gì?”.
Cô ấy run rẩy nói: “Tắt... tắt đèn...”.
“Không cần”. Anh nhẹ nhàng đem thân thể mềm mại của cô trên dưới chơi đùa đổi lại âm thanh run rẩy rên rỉ, một trận mồ hôi đổ xuống khoảng ngực yên hồng. Anh há miệng ngoạm lấy, tỉ mỉ mút, thân thể có chút co giật, hai đùi ở trên eo, anh đột ngột dừng lại đem cô áp trên giường, cầm chân cô nâng lên.
“Tắt đèn... xin anh...”. Cô ấy chống đỡ thỉnh cầu, có lẻ là tư thế này rất đáng sợ, vượt qua sự tưởng tượng và giới hạn của cô ấy, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
“Không cần”. Vẫn là hai chữ đơn giản. Anh muốn nhìn biểu cảm của cô ấy, loại biểu cảm hỗn loạn chịu đựng thống khổ lại cực đoan khoái lạc, thật sự rất xinh đẹp.
Cô ấy rốt cuộc cũng không lên tiếng nói nữa, mỗi tiếng thở dốc cũng biến thành tiếng rên rỉ khóc nỉ non, như có thủy triều thôi đẩy, đẩy xuống, lại thẳng tắp kéo lên. Cô không bắt được thứ gì, chỉ có thể bắt lấy bờ vai của anh, từng trận từng trận run rẩy, như là sóng triều ập đến, từng vòng từng vòng sóng lăn tăn, cuối cùng biến thành những ngôi sao nhỏ.
Anh nhớ kĩ ngày đó bọn họ làm bốn năm lần, phòng tắm hai lần, buổi sáng ở phòng bếp làm lại một lần. Bọn họ vừa mới nếm trải hương vị tuyệt diệu của ái tình, hoàn toàn không biết tiết chế, tư thế kì lạ cổ quái gì cũng dám dùng, họ trở mình cả đêm, cuối cùng động không nỗi nữa mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Vũ Tư Phượng căn bản ôm một trận tâm thái diễm ngộ - sau này cũng không gặp lại cô gái này - anh nghĩ như vậy. Ngày đó kinh hồng thoáng qua, nhiệt tình hoan ái, còn không biết đã đủ để phát triển tình yêu, mặc dù có chút không quên được cô ấy nhưng là không có duyên phận, cũng không thể làm khác. Anh chỉ biết cô ấy là Chử Toàn Cơ, cô ấy rốt cuộc là người nào, làm gì, hết thảy đều không biết.
Vậy cũng coi như một tràng mộng xuân tuyệt đẹp.
Nhưng cái gọi là có nợ không có duyên cũng không phải do anh nói là được, mà phải là do ông trời định đoạt. Lần thứ hai gặp lại Chử Toàn Cơ là tiệc sinh nhật của Đằng Xà. Đằng Xà là con một của lão đại giới mậu dịch, mặc dù tính khí nóng nảy nhưng có tài, hơn nữa cậu ta tính tình thẳng thắn, bạn bè tự nhiên cũng không ít.
Lúc Vũ Tư Phượng đến, đầu tiên thấy Toàn Cơ ngồi bên cây dương cầm. Thế giới thật sự rất kì diệu, nhiều người như vậy, đều là những cô gái phục trang phục sức xinh đẹp, đám con trai thì tây trang áo bành trang nhã, anh sao chỉ nhìn một mình cô ấy?
Hôm nay cô ấy mặc chiếc váy trân châu trắng, tà váy dài buông xuống đất, trước ngực mang một đóa bách hợp xinh đẹp, tươi mát giống như sương sớm. Lúc Vũ Tư Phượng cùng người hàn huyên cũng liếc nhìn, sợ một phút sơ sẩy cô ấy sẽ như sương sớm tiêu biến.
Cuối cùng, anh đi đến bên cạnh, đem chiếc ly vàng cao đặt trên dương cầm màu bạc, ý bảo mời cô uống. Toàn Cơ nhìn thấy anh chỉ cười, khóe môi cong lên, ngọt ngào động lòng người. Cô đàn một khúc quen thuộc, anh nhất thời nhớ không ra tên, giai điệu kia du hoãn dâng lên, giống như con đường nhỏ rợp bóng cây, ánh nắng chiếu xuống tinh tế rơi trên tảng đá ven đường.
“Em là nhạc công?”. Một khúc đàn, anh nhìn cô lật nhạc phổ, không khỏi cảm thấy không tưởng tượng ra.
Toàn Cơ nghĩ một chút, cuối cùng nâng ly của người đó uống một ngụm, chậm rãi nói: “Ừ, bây giờ đang là nhạc công”.
Anh đột nhiên rất muốn cười, hỏi cô: “Đêm nay có rảnh không?”. Ý là muốn mời cô ấy ăn cơm.
Toàn Cơ lại nghĩ “Chín giờ em rảnh, anh có thể chờ đến đó không?”. Cô ấy nói tên một khách sạn, vốn là khách sạn năm sao ở thành phố.
Vũ Tư Phượng sản khoái gật đầu, nếu đã cùng giai nhân có duyên, anh nhất định phải thật tốt biết rõ cô ấy, có lẻ có dịp gặp có thể phát triển thêm”.
Chín giờ như lời hứa, ở trong đại sảnh đợi nửa giờ, đột nhiên phục vụ đưa cho anh một tờ giấy, mặt trên là số một phòng. Vũ Tư Phượng nhất thời phản ứng lại, trong ngực không khỏi bang bang đập loạn, cũng không biết nên đi hay không.
Vốn ý của anh cũng không phải như vậy. Chỉ là... thôi đi.
Một đêm này họ lại phóng túng vô số lần, anh không mở đèn, trong tối tâm đem cô ấy liều chết dây dưa, chỉ cảm thấy thân thể mảnh khảnh trong bóng đêm bạch quang mênh mông, làm anh nhớ tới đóa bách hợp trước ngực cô. Anh trở mình nằm xuống, để cô ấy ngồi trên người mình.
Anh thích quá trình trong thấy cô ấy, nhìn cô ấy song nhũ khiêu nhảy, nhìn cô ấy đổ mồ hôi, nhìn thân thể hoa đào hai mắt mê li. Cái kia là loại hưởng thụ tình ái, mang cho anh những khoái cảm khác biệt.
Cô rất nhanh liền nắm vị trí chủ trì đại cuộc thành thạo ngồi ở trên, vòng eo mềm mại như rắn, anh cảm thấy chính mình như bị hòa tan vào trong cô ấy. Anh thậm chí còn không tưởng tượng ra sẽ cùng cô gái ấy làm thành sự tình như thế này. Dường như trên đời này chỉ có cô cùng anh mới xứng đôi, bất kể đây là có phải là sự kết hợp của xử nam và xử nữ hay không, ngoại trừ cô ấy, người nào cũng không được.
Muốn tìm hiểu cô ấy, vì sao đêm đó chọn anh, vì sao lại khóc, vì sao tiếng đàn dương cầm của cô lại như ánh nắng vỡ tan. Anh thật sự muốn tìm hiểu cô ấy, có cô ấy để yêu thương.
Lúc gặp cô ấy lần thứ ba, cuối cùng hiểu rõ thân thế của cô ấy - một trong hai vị thiên kim của đổng sự trưởng tập đoàn Thiếu Dương. Đây quả thật là thân phận khủng khiếp, cô ấy căn bản là ngậm chìa khóa vàng lớn lên, chưa từng có thứ gì không chiếm được.
Cuộc tụ hội ngày hôm đó, bọn họ là người một nhà, Vũ Tư Phương ngồi trên ghế ở xa xa nhìn búi tóc cao cao và chiếc cổ trắng ngần của cô ấy, chẳng biết thế nào cảm thấy bọn họ cách nhau rất xa.
Rất xa, thật sự rất xa. Cô ấy muốn cái gì có cái đó, không cần phí lực cũng đạt được. Anh liệu có phải là thứ nằm trong phạm vi “Muốn” của cô ấy hay không?
Thân thể bọn họ từng thân mật tiếp xúc, trái tim bọn họ lại cách xa mười vạn tám ngàn dặm. Anh tuyệt không tìm hiểu cô ấy, cô ấy cũng không tìm hiểu anh một chút nào, như vậy cho dù thân thể có dựa gần sát nhau như thế nào, ôm chặt đến như thế nào, cũng không có cách kéo gần cự li giữa tim với tim được.
Vũ Tư Phượng ôm chén rượu, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, anh không có chào hỏi, một đường đi ra đình viện bên ngoài, châm một điếu thuốc. Đêm nay trăng tròn, vầng trăng lớn đến dọa người giống như sắp nện xuống mặt đất. Anh nhả khói thuốc, bỗng nhiên nghe phía sau có tiếng bước chân khe khẽ, ngay cả không quay đầu cũng có thể gọi tên của cô ấy: “Toàn Cơ”.
Cô gái đó bước chân nhẹ nhàng như tinh linh, mỉm cười đi đến dựa vào người anh ngồi xuống, cầm hộp diêm của anh lên ngắm nghía.
Vũ Tư Phượng nhìn ngón tay bạch ngọc của cô ấy, đột nhiên nhớ đến một đêm nào đó, đôi tay này từng chặt chẽ cầm lấy chỗ đó của anh vân vê trên dưới, cuối cùng dịch thể nhuộm đầy tay cô. Cổ họng anh có chút khẩn trương, nhịn không được bắt lấy ngón tay cô, thấp giọng nói: “Em là thiên kim của Chử đổng sự trưởng, anh vừa mới biết”.
Toàn Cơ cười đến không tao nhã, nhẹ nói: “Đúng nha, em cũng vừa biết anh là thái tử gia của Ly Trạch Cung”.
Anh bật cười nói: “Trên đời còn có người kỳ quái hơn chúng ta sao? Hoàn toàn không nhận ra, nhưng lại tự nhiên như vậy”.
Toàn Cơ chỉ cười, cũng không nói chuyện. Vũ Tư Phượng cùng nàng năm ngón tay quấn quít lấy nhau, dường như đã quyết định cái gì, nói: “Ngày mai có rảnh không? Anh mời em ăn cơm”.
Cô ấy vui vẻ gật đầu: “Được. Không vấn đề gì”.
Vũ Tư Phượng nhu thanh nói: “Liền xem như... hôm nay chúng ta vừa quen biết, bắt đầu lại từ đầu. Anh đến theo đuổi em”.
Anh nghĩ đây là lời lãng mạn sẽ đổi lại được nụ cười của giai nhân e lệ thẹn thùng, ai biết cô ấy ngây người một lúc, đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, nói: “Đối với em mà nói, tất cả đã sớm bắt đầu rồi, vẫn luôn truy đuổi anh”.
Ý gì đây? Vũ Tư Phượng hoàn toàn không rõ, sự thật cho đến hôm nay anh cũng không rõ.
Anh ấy là một tên ngu ngốc đần độn tự nhiên sẽ không hiểu. Toàn Cơ mỉm cười nhìn dáng vẻ lo lắng của anh không khỏi nhớ tới một buổi chiều mùa hạ nào đó cô ấy chọn nhầm cà phê nóng, chỉ đành ngồi ở quảng trường chậm rãi chờ nó nguội rồi mới uống.
Người nào đó đột nhiên ở bên cạnh đụng đến, nước cà phê bắn lên người cô, gần như lập tức bị bỏng, cô ấy đau đến thét chói tai, đang muốn đứng dậy đòi công bằng, lại thấy người nọ chạy đến phía trước đỡ một cụ già đang ngất vì say nắng.
Cái gọi là một thoáng kinh hồng đại khái chính là như vậy sao? Cô ấy cũng không hiểu tiểu thuyết tình yêu nói nhất kiến chung tình là hương vị gì, cô ấy chỉ trong nháy mắt nhớ anh ấy khắp mặt đầy mồ hôi, chiếc mũi thẳng tắp cũng ánh mắt kiên định.
Dù sao đi nữa, kết quả cuối cùng cũng là nam nữ luyến ái ở trên giường, không có ngoại lệ, cô ấy không thích trải qua nhiều giai đoạn nên trực tiếp tiến vào giai đoạn cuối cùng. Hiển nhiên, Toàn Cơ cũng cảm thấy đâu có gì nghiêm trọng, lên giường trước hay gặp gỡ rồi mới lên giường, về mặt mặt chữ thì không có gì khác nhau cả, chẳng qua là khác nhau về thứ tự sắp xếp mà thôi.
Đúng vậy, không sai, đối với cô ấy mà nói, ái tình không có thứ tự cố định, cuối cùng đều nở ra một đóa hoa như nhau.
Liền đơn giản như vậy.
Phiên ngoại chính văn - Hoàn