Kể một câu chuyện về người tốt, việc tốt mà em là người đã chứng kiến hoặc trực tiếp tham gia.

Bài tìm hiểu thêm : Một chuyến đi

Một chuyến đi

Trong cuộc sống học viên, tôi đã tận mắt chứng kiến biết bao nhiêu câu chuyện, nhưng chưa khi nào tôi lại xúc động như lần ấy. Đó là vào một ngày mùa đông giá rét, có một chuyện xảy ra trên chuyến xe buýt khi tôi về quê ăn Tết .

Về quê tôi không có phương tiện đi lại máy bay, cũng không có tàu hoả. Phương tiện duy nhất là xe hơi. Chính do đó, chuyến xe nào cũng chật khách, nhất là vào những ngày giáp Tết. Chiều 25 Tết, mái ấm gia đình tôi lên chuyến xe sau cuối trong ngày .

Có lẽ xe đã chở quá lượng khách quy định. Phía sau ghế của tôi là một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi. Chị có vẻ nặng nhọc vì mang thai sắp đến ngày sinh. Phía trên ghế của tôi là một chú bộ đội cũng khoảng ba lăm, ba sáu tuổi. Mọi người đều về quê ăn Tết với gia đình trong cái Tết cổ truyền của dân tộc. Mẹ tôi hỏi người phụ nữ mang thai: “Tại sao bụng mang, dạ chửa mà lại đi xe một mình trên đường xá xa xôi thế này?”. Người phụ nữ vừa lau mồ hôi, vừa nói: “Nhà em đang nằm viện dưới thành phố vì vết thương cũ tái phát, ở nhà em còn mẹ già và một đứa con trai 6 tuổi. Hôm nay, chú em của nhà em vào viện chăm sóc thay em. Em phải tranh thủ về quê xem mẹ và con ở nhà ra sao? Em sốt ruột lắm”. Mẹ tôi nhìn chị ấy với vẻ mặt ái ngại. Không biết từ bao giờ, câu chuyện của mẹ tôi với người phụ nữ đã làm mọi người chú ý. Tôi bỗng thấy chú bộ đội đứng lên, đi lại trước mặt người phụ nữ:

Chị lên ghế phía trên mà ngồi ! Để tôi ngồi ghế dưới này cho. Phía dưới này xe xóc lắm. Lúc đó, tôi bỗng nghe tiếng một người nào đó từ phía cuối xe :

– Thôi đi ông, còn bày trò đạo đức .

Tôi thấy chú bộ đội quay xuống nhìn người vừa nói. Tôi cũng quay xuống nhìn. Đó là một người người trẻ tuổi ăn mặc loè loẹt, tai còn đeo một đôi bông như con gái. Chú bộ đội không nói gì. Hình như chú không thèm chấp người người trẻ tuổi. Chú quay về phía người phụ nữ :

– Chị cứ lên phía trên chỗ của tôi mà ngồi .

Người phụ nữ quá bất ngờ :

– Nhưng vé của anh ở phía trên mà !

– Không sao đâu chị ạ ! Tôi là một người lính lại là phái mạnh nên tôi đổi chỗ ngồi cho chị. Chị cứ lên phía trên chỗ của tôi mà ngồi. Chị ngồi đây nguy hại lắm .

Mẹ tôi và mấy bà cùng nói :

– Chú ấy có lòng tốt, nhường ghế cho chị, chị cứ lên trên đó mà ngồi. Đồ đạc mang theo có gì để ở đây, chú ấy và chúng tôi trông cho .

Người phụ nữ từ từ đứng dậy. Tôi thấy khuôn mặt chị sáng lên. Chị quay về phía chú bộ đội :

– Cảm ơn anh nhiều lắm ! Anh tốt quá !

Chị và mọi người nhìn chú bộ đội với ánh mắt cảm phục.

Đã hai năm trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ như in chuyện chú bộ đội nhường ghế cho người phụ nữ. Tôi nhớ nhất là khuôn mặt sáng lên của chị và ánh mắt nhìn chú bộ đội đầy cảm phục của mọi người trên xe .

Source: https://vvc.vn
Category : Từ Thiện

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay