《Chương 284》
TÌNH THÙ LẠC LỐI: CÔNG LƯỢC TỔNG TÀI TỐI TĂM (1)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🍀🍓🍀🍓🍀🍓🍀🍓🍀🍓🍀🍓🍀
[Nhiệm vụ có khả năng phân phối ngẫu nhiên.]
“Thì ra là thế.”
Nghe vậy, Vân Khuynh cười, hơi thu liễm mắt, trong lòng âm thầm cười lạnh, đồng thời cũng tiến thêm một bước phỏng đoán.
Nhưng trên mặt nàng lại mang dáng vẻ không còn nghi ngờ gì, đánh giá giao diện thuộc tính nổi lên.
Sau một lúc lâu, Vân Khuynh vờ như đã suy xét xong, mới nói: “Thêm 1 điểm trí tuệ, 1 điểm tinh thần lực.”
Còn đạo cụ kỹ năng…
Nàng nhíu mày, ánh mắt chuyển đến một bộ sách kỹ năng — 《 Đan Phương 》.
Nó và 《 Y Kinh 》 giống nhau, cần học tập, vừa đúng 1800 tích phân.
Trong đó có đủ loại phối phương, có nhiều chỗ thần kỳ, mặc dù vật liệu luyện chế rất quý hiếm, nhưng một khi có chỗ dùng lại là vật có giá trị siêu việt.
Mặt khác, ở thế giới trước, chuyện hệ thống chưa khóa 《 Y Kinh 》, Vân Khuynh suy đoán — có lẽ, loại sách kỹ năng cần chủ động học tập này, hệ thống sẽ không có cách nào khóa lại.
…Ước lượng một lát, nàng quả quyết quyết định, đánh cược!
“Đổi 《 Đan Phương 》.”
Vừa dứt lời, hệ thống lập tức vận chuyển: [Đã tiếp nhận lựa chọn của ký chủ, thuộc tính đổi mới như sau.]
Giây lát sau, quầng sáng biến đổi —
Chủng tộc: Con người
Dung mạo: 90 ( tối đa 100)
Vũ lực: 21 ( tối đa 100)
Trí tuệ: 75 ( tối đa 100)
Linh hồn lực / tinh thần lực: 25 ( tối đa 100)
Kỹ năng: Súng ống toàn năng, âm thanh của tự nhiên, 《 Y Kinh 》 ( cần học tập), thuật thanh tỉnh ( trung giai), thuật mạnh mẽ ( trung giai), 《Đan Phương》(cần học tập)
Đạo cụ: Không
Giá trị khí vận: -97300
Tích phân dự trữ: Không
Mắt phượng đảo qua, xác nhận thông tin không có sai lầm, Vân Khuynh mới nói: “Tiếp tục nhiệm vụ.”
Thoáng chốc, bạch quang chợt lóe.
Trong thế giới hư vô, dòng khí tối tăm mờ mịt đột nhiên chấn động.
[Ký chủ đã tiếp nhận nhiệm vụ. Xác nhận thế giới tiếp theo.]
[Đã định vị: Thế giới cấp E ” Tình Thù Lạc Lối “, bắt đầu truyền tống.]
Lại là E?
Mắt Vân Khuynh trầm xuống, giây tiếp theo, trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
*
Đau.
Đau vô cùng.
Ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng cảm giác đau đớn như thiêu đốt kia đã xâm nhập vào.
Toàn thân tựa như bị ngọn lửa đốt cháy, da thịt bị hung hăng xé rách, cho đến cháy bỏng…
Ngay sau đó.
Lại là một đám lửa che trời lấp đất cuốn đến, chỉ một lát đã bao phủ lấy nàng.
“Không –”
Mồ hôi lạnh tẩm ướt phần lưng, nàng thoáng chốc từ trong cơn ác mộng thoát ra.
Vừa mở mắt ra, trần nhà tuyết trắng bỗng đập vào mi mắt.
Vân Khuynh ngừng lại.
Nhưng mà, còn chưa đợi nàng hoàn toàn hiểu rõ tình huống, hiện thực từng trận đau đớn lại lần nữa kéo nàng vào vực sâu ác mộng.
Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh nằm rạp trên giường, đau đến cả người phát run, ngay cả một hơi thở, một cái nháy mắt đều nhạy cảm khẽ động đến thần kinh.
Trời đất quay cuồng, nàng chịu đựng không nổi muốn nhắm lại mắt, nháy mắt kia, một giọng nam kinh hỉ bất chợt vang lên.
“Vân Khuynh, em tỉnh rồi!”
Tiếp theo, bỗng nghe thấy vài tiếng bước chân, từ xa đến gần. Vài giây sau đã đến mép giường.
Vân Khuynh khó khăn chuyển tầm mắt qua, nhìn thấy ba thân ảnh —
Bác sĩ nam và y tá mặc áo blouse trắng, nhìn diện mạo đều là người nước ngoài, rõ ràng đã chứng minh địa điểm và tính chất của nơi này.
Còn có… Một người đàn ông diện mạo tuấn nhã, đang tha thiết nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng bộc lộ ra ngoài.
“Vân Khuynh…” Hắn ôn nhu nói, dường như muốn tiến lên đỡ Vân Khuynh dậy.
Thấy thế, y tá một bên lại giành trước cúi người, tay động, nâng giường bệnh lên.
Bác sĩ theo đó bổ sung một câu: “Chu tiên sinh, bệnh nhân mới vừa phẫu thuật xong, tốt nhất là đừng chạm vào cô ấy.”
Anh ta nói, thấy dáng vẻ khẩn trương của người đàn ông, lại an ủi: “Yên tâm đi, phẫu thuật cấy da của Phương tiểu thư rất thành công.”
Đây là tiếng Anh, nơi này là Âu Mỹ? Phẫu thuật cấy da, nguyên chủ bị bỏng?
…
Theo lời anh ta nói, Vân Khuynh nhanh chóng âm thầm phân tích.
Mà người đàn ông được gọi là “Chu tiên sinh” kia, tựa như thở phào một hơi, lại nhìn về phía nàng, trong ánh mắt tràn đầy thâm tình.
“Hy vọng là như thế.”
Nhưng, Vân Khuynh bị ánh mắt không phải của người yêu này quấn quanh, trong lòng lại nổi lên một trận không được tự nhiên.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Hơn nữa vẫn còn vô cùng đau đớn, nàng dứt khoát ngậm miệng không nói, chỉ ra vẻ bộ dạng suy sụp.
Giây lát sau, vẫn là y tá kia mở miệng phụ họa: “Bác sĩ Daniel nói không sai.” Nói xong, lại giơ tay cổ vũ Vân Khuynh.
“Phương tiểu thư, chỉ cần cô chịu đựng thêm vài lần nữa, việc khôi phục nhất định không thành vấn đề.”
Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt cô ấy lại không thể khống chế mà toát ra đồng tình và tiếc hận.
Haizz.
Khôi phục khỏe mạnh đúng thật là không thành vấn đề, nhưng dung mạo đã bị hủy, cho dù có cấy da, cũng sẽ để lại sẹo; còn có làn da bị thương, chỉ sợ sau này đều sẽ yếu ớt đến nỗi không thể đụng vào…
Y tá nghĩ, thầm thở dài một hơi, nhưng cũng vui mừng thay Vân Khuynh —
Cũng may, Chu tiên sinh đối với Phương tiểu thư là một mảnh tình thâm…
“Bác sĩ Daniel, chúng ta ra ngoài trước đi.” Nghĩ đến đây, cô ấy không khỏi lại đề nghị, hảo tâm để lại không gian cho đôi tình lữ này.
Bác sĩ nghe vậy, gật gật đầu, lại hướng về phía người đàn ông dặn dò vài câu những việc cần chú ý, sau đó mới mang theo y tá rời khỏi phòng bệnh.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn Vân Khuynh cùng vị “Chu tiên sinh” kia.
Người đàn ông tuấn nhã cẩn thận tiến lên, ánh mắt thương tiếc: “Vân Khuynh, đau không?”
Nhưng, được quan tâm như vậy, Vân Khuynh chỉ cảm thấy nghẹn ở cổ họng.
“Đau.” Im lặng một lát, nàng thốt ra một chữ, lại nói: “Tôi muốn ngủ tiếp một lát.”
“Vậy em ngủ đi.” Người đàn ông dịu dàng cười nói: “Anh trông chừng em”
Vân Khuynh: “…”
Nàng khựng lại, tuy vẫn không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ đơn giản nhắm mắt lại, chợp mắt một lát.
Trong lúc yên tĩnh nằm, Vân Khuynh vẫn có thể phát hiện — tầm mắt nóng cháy kia vẫn luôn dừng trên người nàng như cũ.
Không thể không nói.
Đã trải qua nhiều thế giới như vậy, gặp qua nhiều bạn trai / chồng của nguyên chủ như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Vân Khuynh gặp gỡ loại hình này.
Hoàn toàn là một dáng vẻ diễn xuất bạn trai tốt mười phần, tình sâu như biển, không chút tì vết.
Nhưng trên thực tế, thật là như thế sao?
Bị người nhìn chằm chằm như vậy, tuy Vân Khuynh vẫn đau đến chết khiếp, lại không hề buồn ngủ chút nào, trực tiếp tiếp nhận tin tức thế giới.
…
Đây là thế giới hiện đại, “Khí vận sủng nhi” là một cô gái.
Quan Vũ Phỉ, một cô bé lọ lem tiêu chuẩn, xuất thân cô nhi viện, tướng mạo mỹ lệ, tính tình mềm mại.
Sau khi tốt nghiệp, nhiều lần tìm việc thất bại, cô ta đến quán bar mua say, không ngờ lại chọc phải một người đàn ông không nên chọc — Chu Tuấn Vũ.
Giống như những phim thần tượng sáo rỗng rập khuôn, hai người một đêm mê tình, từ đây, bắt đầu dây dưa không rõ.
Chu Tuấn Vũ từng bước ép sát, ép buộc Quan Vũ Phỉ làm tình nhân của hắn ta.
Quan Vũ Phỉ biết hắn ta sớm đã có bạn gái, tất nhiên là kháng cự vô cùng, nhưng lại thắng không nổi trái tim mình, từng bước luân hãm.
Chuyện khiến nàng kinh ngạc nhất chính là, cha mẹ Chu Tuấn Vũ tìm tới cửa, đối với chuyện cô ta làm tình nhân của con trai mình, vậy mà lại toàn lực ủng hộ.
Cứ như vậy, hai người dây dưa càng sâu.
Một năm, hai người lén lút dần dần trở nên đường mật ngọt ngào, Quan Vũ Phỉ càng dưới sự ủng hộ của Chu Tuấn Vũ mà lột xác đổi mới hoàn toàn.
Cuối cùng là cô ta yêu người đàn ông này.
Nhưng mà, đang lúc Quan Vũ Phỉ âm thầm dâng lên sự chờ mong đối với tương lai, một người trở về lại đánh vỡ tất cả bình tĩnh —
*
PS.
Hình như cũng không thanh tân, rất cẩu huyết ác tục… Nhẹ phun tào một chút.
Chỉ là phát hiện chưa viết qua loại tổng tài văn nghịch tập này bao giờ, muốn viết, gần nhất dùng não quá độ, nhẹ nhàng xuống.
Đương nhiên ngược luyến gì đều là tra nam nữ, đừng sợ..
Mặt khác câu chuyện này là có liên quan đến một sự nghiệp, chương sau công bố ~
🍄🍄🍄🍄
Dương: Thế giới mới đến r đây, cầu ủng hộ. Btw, thế giới này có liên quan đến nghệ thuật nha~