ANTD.VN – Những nạn nhân tuổi mười chín đôi mươi tử trận đều phản ứng dương thế với ma túy sau khi tham gia một đêm nhạc hội. Khi biết tin ấy, gạt qua một bên những đúng – sai, phải – trái, điều tiên phong tôi nghĩ đến là tuổi trẻ của chính mình .
Tuổi trẻ chính là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời mỗi con người với bao ước mơ hoài bão
Tất cả tất cả chúng ta, ai rồi cũng đã, đang, hoặc sẽ đi qua tuổi trẻ. Và toàn bộ tất cả chúng ta, rồi cũng sẽ nhớ về những “ tháng năm rực rỡ tỏa nắng ” đó, dẫu thành, dẫu bại, dẫu ngọt ngào hay đắng cay, khôn ngoan hoặc dại khờ. Còn những nạn nhân ấy, họ không đủ như mong muốn để đi qua tuổi trẻ, và không còn thời cơ để nhớ lại.
Nhiều năm trước, ở cái lứa tuổi của những người trẻ đã tử vong kia, trong lúc chờ kết quả thi đại học, tôi đã đi theo một nhóm thanh niên lên biên giới phía Bắc áp tải hàng lậu. Thằng bé 17 tuổi, chỉ có một con lê CKC với khát vọng tự quyết định cuộc đời của mình, ngày ngày băng qua những con đường mòn dọc ngang biên giới còn đầy bãi mìn của cuộc chiến mới vừa kết thúc, sống cùng những gã đàn ông bất cần, những người đàn bà sẵn sàng đổi mọi thứ lấy sự an toàn.
Nhờ những điều may mắn, tôi đã an toàn đi qua tuổi trẻ, để giờ đây đôi khi có cơ hội nhớ về. Và điều kỳ lạ là mỗi khi nhớ về tuổi trẻ của mình, tôi thường nhớ về sự dại khờ bồng bột, về những điều mà khi từng trải và khôn ngoan hơn thì không bao giờ tôi còn lặp lại.
Ngày ấy, tôi hoàn toàn có thể đã chết vì một bước chân thiếu cẩn trọng, hoàn toàn có thể chết trong một vụ đâm chém cướp hàng, hoặc bởi một gã đàn ông cục tính và hay ghen. Có lẽ tôi chỉ suôn sẻ hơn 7 nạn nhân trẻ tử trận sau khi tham gia đêm nhạc hội ở hồ Tây vì khi đó chưa có mạng xã hội để người thân trong gia đình của tôi phải thêm đau lòng.
Tuổi trẻ của tôi may mắn hơn rất nhiều, bởi tôi có người bạn tốt tìm về rủ đi học. May mắn hơn bởi tôi không bị phán xét vì quá khứ dại dột. Và may mắn hơn khi tôi tìm thấy niềm vui ở con đường khác, trước khi chết ven đường.
Nhờ những điều suôn sẻ ấy, tôi đã bảo đảm an toàn đi qua tuổi trẻ, để giờ đây đôi lúc có thời cơ nhớ về. Và điều kỳ lạ là mỗi khi nhớ về tuổi trẻ của mình, tôi thường nhớ về sự dại khờ bồng bột, về những điều mà khi từng trải và khôn ngoan hơn thì không khi nào tôi còn lặp lại.
Nhà báo Phạm Trung Tuyến
Bạn bè tôi, có vẻ như cũng thế, có vẻ như không có ai nhớ về tuổi trẻ của mình bằng những kỷ niệm khôn ngoan. Chúng ta thường nuối tiếc một thanh xuân vụng dại, ngông cuồng. Bởi vì vụng dại, ngông cuồng mới là tuổi thanh xuân, bởi tuổi trẻ mới được cho phép tất cả chúng ta sai lầm đáng tiếc mà vẫn còn thời cơ thay thế sửa chữa.
Những người trẻ chơi “bóng cười”, sử dụng ma túy trong đêm nhạc hội không phải họ hoàn toàn không biết đó là một thú vui tai hại, không phải họ hoàn toàn không biết đó là thứ có thể giết người. Nhưng họ được dẫn dắt bởi sự ngông cuồng ngu ngốc của tuổi trẻ, và sự ngông cuồng của họ được tiếp sức bằng việc tiếp cận thứ ma túy tồi tệ đó. Và họ đã không đủ may mắn để sống sót, để phải trả giá bằng sinh mạng của mình, không còn cơ hội để trở nên khôn ngoan.
Những nạn nhân đã chết đã phải trả giá cho sự ngông cuồng bằng chính sinh mạng tươi tắn của mình. Có không ít người chẳng tìm thấy bất kể nguyên do nào để thương xót những thanh thiếu niên chỉ biết đốt tiền cho một cuộc vui. Có lẽ vì, cuộc sống này có quá nhiều thứ đáng phải xót thương hơn ! Lẽ ra, tôi cũng sẽ không xót thương cho số phận ngắn ngủi của những người trẻ ấy. Nhưng chúng khiến tôi nhớ về tuổi trẻ nông nổi của mình. Trong những năm tháng tuổi trẻ bồng bột mà bùng cháy rực rỡ, hoàn toàn có thể tôi đã nằm lại trên một đoạn đường biên giới nào đó. Người ta sẽ chỉ nhớ đến tôi như một cái xác vô thừa nhận, một kẻ du côn mà có sống cũng chẳng làm cho đời sống tốt đẹp hơn. Nhưng tôi đang ngồi đây ngày hôm nay để nhớ về một thời tuổi trẻ đã mãi mãi lùi xa. Và tôi nhìn thấy sự suôn sẻ của mình, điều mà những người trẻ đáng thương kia đã không có được. Lẽ ra những nạn nhân trẻ tuổi ấy, hoàn toàn có thể đã không phải chết nếu như chúng không sử dụng ma túy khi đến đêm nhạc hội ấy. Chúng cũng hoàn toàn có thể không chết nếu như công tác làm việc tổ chức triển khai đêm nhạc hội thật sự bảo vệ bảo đảm an toàn và việc bảo vệ đó được thực thi một cách cẩn trọng, trang nghiêm. Nếu không chết, biết đâu những nạn nhân trẻ tuổi sẽ có thời cơ nhận ra sự ngông cuồng của mình để thành người có ích ?