Tô Vãn Khanh về lại trường quay " Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng " đã là ba ngày sau, cô vừa quay xong phân cảnh của mình chỉ muốn trở về phòng ngã đầu ngủ, lại bị đạo diễn gọi qua chỗ hắn, vị nữ chính còn lại hiển nhiên cũng bị gọi đến .
Đạo diễn C với cái bụng bia siêu lớn, cười híp mắt vỗ vai Thẩm Mộng Nhan nói : " Cô bé này thật sự là một mầm giống tốt, Vãn Khanh đã đề cử cho tôi một nhân tài. "
Tô Vãn Khanh biết đạo diễn C mặc dù luôn có bộ dạng của phật Di Lặc, nhưng lúc quay đối xử với diễn viên rất hà khắc, lại có thể ở trước mặt người khác khen ngợi tán thưởng như vậy đúng là hiếm có. Khoé môi cô hơi cong lên, che giấu sự mệt mỏi của mấy ngày mấy đêm liên tục vừa rồi.
Thẩm Mộng Nhan từ tốn thản nhiên mỉm cười : " Đều nhờ chị Khanh dạy bảo tốt. " Ánh mắt của nàng hàm chứa thâm ý, dùng ánh mắt như hồ nước sâu lạnh lẽo đương đầu với Tô Vãn Khanh .
" Vãn Khanh, trong bộ phim này Kiều Nhụy là một người tình nóng bỏng, do đó nhu yếu có cảnh quay cô ấy hút thuốc, em dạy em ấy cách hút thuốc thế nào nha. " Đạo diễn C dùng tay hất Thẩm Mộng Nhan đi, đẩy nàng đang ở bên cạnh mình giao cho Tô Vãn Khanh. Thẩm Mộng Nhan rất cung kính cúi đầu nói : " Vậy phải làm phiền chị Khanh nữa rồi. "
Ánh mắt Tô Vãn Khanh có chút phức tạp, đôi môi hơi động động, nụ cười trên mặt chậm rãi bình tĩnh trở lại. Biểu tình kia thay vì nói là bình tĩnh, chi bằng nói có sự sợ hãi nhàn nhạt .
Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu lên, miệng mỉm cười, trưng bộ dạng hại nước hại dân ra.
" Đi theo tôi. " Lần thứ hai, hai người họ cùng nhau về lại căn phòng này, nhưng với tâm trạng trọn vẹn khác nhau. Lần trước là ở trên giường, lần này là trên ghế sô pha, khu vực cũng không giống nhau, hình như biểu trưng quan hệ cũng không còn như trước nữa .
Tô Vãn Khanh cố nén cái ngáp của mình, ánh mắt mông lung một tầng sương mù. Cô rút một điếu thuốc đưa cho Thẩm Mộng Nhan, tự mình cũng ngậm một điếu .
" Lúc hút thuốc phải hít một hơi, giống như lúc thông thường hít thở sâu vậy. " Tô Vãn Khanh làm mẫu một lần, rồi mang bật lửa ném cho Thẩm Mộng Nhan. Cô choáng váng, nặng nề tựa người vào ghế sô pha, nhắm mắt lại chậm rãi thở ra một hơi .
Đôi mắt có chút chua xót nóng rát, dường như chỉ cần nhắm mắt lập tức có thể ngủ. Tô Vãn Khanh thầm thở dài, trước đây bất luận chịu đựng bao lâu cũng không sao, bây giờ chỉ mới chịu đựng mấy ngày ngắn ngủi đã cảm thấy xương cốt trên thân thể đều muốn giải tán.
Thẩm Mộng Nhan nhìn đầu điếu thuốc bị thiêu đốt trong tay, nàng vẫn nhớ cảm xúc sặc sụa bởi sương mù xum xê trong lồng ngực của hôm đó, không hiểu vì sao cái thứ này lại có nhiều người thích như vậy .
" Đây loại bạc hà, cũng không gắt lắm. " Tô Vãn Khanh gắng gượng chống đỡ cặp mắt, trong tròng mắt hẹp dài đếm không xuể bao nhiêu tia máu .
Không biết có phải là do cô vẫn chưa tẩy trang hay không, da thịt vốn trắng nõn có hơi ửng đỏ, giống y chang như đang say rượu, cả ánh mắt cũng có chút lơ đãng. Thẩm Mộng Nhan đùng một cái đưa bàn tay sờ lên trán cô, đôi chân mày cau lại .