Tù Nhân Lưu Manh Muốn Cuồng Chiếm Tôi – Chương 2: Ám muội trong buồng giam

Bị tập kích bất ngờ, Lưu Tình ăn đau khiến mặt mày cô hơi nhăn nhó.

Lưu Tình dùng sức tung chân đá vào hạ bộ của hắn hòng thoát ra nhưng hắn lại nhanh hơn cô một bước, lanh lẹ né ra nhưng tay hắn vẫn giữ lấy hai cánh tay cô. Cô càng giãy dụa hắn càng giữ chặt.

Lưu Tình trợn mắt kinh ngạc. Không tin nổi sao Lâm Kiệt lại mạnh đến mức này. Chẳng phải đợt mấy năm trước hắn vẫn khá yếu ớt hay sao?! Nhớ năm đó, lúc mới bị bắt hắn có chống đối nhưng chỉ với một mình cô đã quật ngã một cách dễ dàng hay sao?! Còn nữa, tại sao hắn lại bẻ khoá được buồng giam?!

Nhưng lúc này không phải lúc nghi ngờ mà là cần phải thoát khỏi gọng kìm này trước đã!

Giằng co mất một lúc chẳng ăn thua, mồ hôi Lưu Tình rịn đầy trán, không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh được nữa, cô tức giận gằn giọng: “Bỏ ra! Cậu đang chống đối người thi hành công vụ đấy biết không? Còn nữa, sao cậu lại phá khoá, cậu không sợ bị tăng hình phạt nữa hay sao?”

“Sợ?”. Như nghe một câu chuyện cười nào đó, Lâm Kiệt cười phá lên: “Haha, một thằng tù đày lại đi sợ ở tù tiếp…Haha”

Sau đó, hắn ta đưa mặt mình gần sát đến gương mặt cô, gần đến nổi Lưu Tình có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của đối phương phả lên mặt mình. Lưu Kiệt nhếch miệng buông những lời đểu cáng: “Sao nào? Quản giáo Lưu, cô nhớ lúc chiều tôi đã nói gì với cô chứ? Đoá hồng đen của trại giam Bình Điền? Ha, cô chuẩn bị đi, tôi sẽ nhổ trọc gai trên người nó. Sau đó…” Vừa nói ngón tay hắn vừa lướt dọc trên gương mặt Lưu Tình: “Sau đó, tôi sẽ dày vò nó, chà đạp nó khiến nó tơi bời ủ nát dưới thân tôi. Cô biết mà, một thằng phạm tội hiếp d*m như tôi còn sợ gì nữa. Được chơi một quý cô xinh đẹp như cô ở tù thêm vài năm nữa cũng đáng mà, đúng không?”

Lâm Kiệt hếch cằm về phía ổ khoá đã bị hắn phá ở cửa buồng rồi quay sang nhìn cô nói tiếp: “Dăm ba ổ khoá quèn đó đối với tôi chỉ là cái động tay nho nhỏ mà thôi. Cô có ngon thì báo đi, xem cô lấy bằng chứng gì tố cáo tôi. Tố được cũng chả sao. Mời thay ổ khác, thằng Kiệt này chấp hết.”

Thấy cô ngoài toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng hơi thở do mất sức giãy dụa vừa rồi thì chẳng có chút biểu hiện gì nữa như thể sự tức giận vừa rồi của cô chỉ là ảo giác của hắn vậy. Hắn cũng không tức giận mà càng áp sát cô hơn. Lần này, Lâm Kiệt chuyển gương mặt của hắn về phía cổ của Lưu Tình, hơi thở cũng chuyển sang phả vào gáy cô. Đã thế, hắn còn bất ngờ chen một chân vào giữa hai chân cô thậm chí hắn còn vô liêm sỉ đỉnh thân dưới của hắn vào thân dưới của cô!

Gương mặt Lưu Tình thoáng chốc đỏ bừng. Dù trời tối không biết hắn có thấy sắc mặt này của cô không nhưng Lưu Tình chẳng muốn hắn thấy chút nào. Cô cố trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: “Dù cậu không coi tôi là cán bộ thì chí ít tôi cũng là bề trên lớn tuổi hơn cậu. Trong công việc tôi xem cậu như học trò của mình. Ngoài công việc, tôi xem cậu như đứa em trai, chuyện cậu mạo phạm tôi hôm nay, tôi sẽ bỏ qua nhưng hy vọng cậu hãy nhớ thời hạn tù của cậu sắp hết. Quãng thời gian còn lại lo cải tạo cho tốt, ra tù biết quay đầu, sống có trách nhiệm với bản thân, gia đình xã hội…”

Nghe lời cô nói, Lâm Kiệt bật cười. Tiếng cười trầm thấp nơi cổ họng. Hắn ngửa mặt lên trời sau đó quay nhanh nhìn xuống mặt cô lần nữa nói: “Ồ, chị em? Thầy trò? Đối với tôi, giữa đàn ông và đàn bà ngoài quan hệ huyết thống thì chỉ có cắm vào hay không thôi. Cô nói xem, cô đẹp vầy, tôi nỡ lòng nào bỏ qua. Huống chi, một thằng tù đã nhịn suốt gần năm năm nay. Kệ cô nói gì, tôi vẫn muốn cô, muốn ánh mắt mê ly của cô nhìn tôi, muốn nghe tiếng thở dốc của cô, muốn nghe cô gọi tên tôi, muốn…”

“Đủ rồi!” Lưu Tình lớn giọng cắt ngang lời Lâm Kiệt. Nếu lúc này không bị áp chế cô nhất định sẽ cho hắn ăn tát. Tại sao đầu óc hắn chỉ chứa mỗi chuyện này thôi chứ.

Lưu Tình bị hắn chọc tức đến run cả giọng. Sao trước đây cô lại coi thường hắn như vậy cơ chứ? Năm năm qua đã rèn luyện Lâm Kiệt thành con người kiểu gì vậy? Tích cực đâu chẳng thấy chỉ thấy càng lưu manh, cầm thú, dê xòm!

Đúng là đàn gãy tai trâu!

Tốn công tốn của của nhà nước!

Bị cô quát, Lâm Kiệt cũng chẳng lấy làm bất ngờ hay dè dặt. Ngược lại càng táo bạo hơn, vẻ mặt rất nghiêm túc. Bởi sao, là hắn nói thật. Từ khi gặp người con gái này hắn đã muốn ăn cô rồi, ánh mắt đôi môi cử chỉ của cô khiến hắn hưng phấn muốn điên lên được. Không chỉ muốn ăn một lần mà là rất rất nhiều lần, cả đời càng tốt.

Đặc biệt, nhìn khuôn mặt vô cảm của cô chẳng những gây xa cách mà ngược lại có sức hút khó tả khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, hận không thể cầm bút nhào tới tô điểm cho vẻ mặt trăm ngày như một ấy thêm sinh động, có sức sống. Mà hắn muốn, chỉ duy nhất một mình hắn mới được phép làm điều ấy. Ý nghĩ ấy hắn đã ấp ủ gần năm năm nay rồi, giờ đã đến lúc hành động, không nhẫn nhịn được nữa.

Thằng tù thì đã sao? Ngủ với quản giáo thì sao? Ai cần quá trình làm gì. Vụng trộm, lén lút, thấp thỏm, nghĩ đến đó thôi là kích thích rồi.

Đừng nói hắn xem thường phụ nữ, ai bảo hắn là tội phạm, ai bảo cô mê người quá làm gì!

Nhưng hắn sẽ không cưỡng bức cô đâu, hắn sẽ khiến cô tự nguyện hiến thân cho hắn! Muốn cô từ một người thanh khiết, sạch sẽ như cô sa chân vào vũng bùn ô uế, chìm đắm vào địa ngục tăm tối, thế giới dục vọng cùng hắn!

Ngay khi Lưu Tình mở miệng định nói gì đó thì tiếng giày lộp cộp đang đến gần sau đó là tiếng gọi của Lê Chiến cất lên: “Quản giáo Lưu, chị có ở đó không?”

Biết là quản giáo khác đến nhưng vẻ mặt của Lâm Kiệt vẫn tỉnh bơ như không. Hắn nới lỏng tay, trước khi hoàn toàn thả cô ra hắn thong thả ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Nhớ đấy, quản giáo Lưu. Đừng xem nhẹ lời tôi nói. Một thằng tù từ lúc mới vào tù bị tù nhân khác đánh bầm dập dần trở thành đại ca của của cái trại giam này, là đủ biết bản lĩnh của tôi rồi đấy.”

Nói rồi hắn nhếch cằm tỏ ý bảo cô ra ngoài.

Trên đường về khu nghỉ ngơi dành cho quản giáo, Lê Chiến thấy biểu hiện của cô hơi lạ nên quan tâm hỏi: “Quản giáo Lưu, chị làm sao vậy?”

“Quản giáo Lưu, quản giáo Lưu.” Thấy cô mãi không trả lời, Lê Chiến bèn lay nhẹ vai cô gọi.

Lưu Tình giật mình hoàn hồn, cô lúng túng ho khan trả lời: À… không có gì…Chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”

Thấy cô không muốn trả lời Lê Chiến cũng không truy hỏi nữa đáp “Vâng” một tiếng.

Trở về phòng, Lưu Tình mất hồn nằm xuống giường. Cô đặt tay lên vị trí trái tim đang đập nhanh của mình.

Đêm nay, hành động của Lâm Kiệt vượt qua sức tưởng tượng của cô.

Nhưng cô vẫn không tin sẽ có lần sau. Lần này là hắn may mắn cô chỉ có một mình, cộng khu buồng giam dành cho tù nhân dưới mười năm thời gian này vắng vẻ, chỉ lác đác vài người. Lần sau cô đi cùng quản giáo khác khác là được.

Xem ra, sau này phải canh chừng, đề phòng Lâm Kiệt kỹ hơn một chút.

Thoắt cái đã áp mạnh cô vào tường, hai tay hắn giữ chặt hai tay cô trong tư thế đầu hàng. Sau đó nhanh thoăn thoắt Lâm Kiệt đã áp sát cơ thể mình vào người cô.Bị tập kích bất ngờ, Lưu Tình ăn đau khiến mặt mày cô hơi nhăn nhó.Lưu Tình dùng sức tung chân đá vào hạ bộ của hắn hòng thoát ra nhưng hắn lại nhanh hơn cô một bước, lanh lẹ né ra nhưng tay hắn vẫn giữ lấy hai cánh tay cô. Cô càng giãy dụa hắn càng giữ chặt.Lưu Tình trợn mắt kinh ngạc. Không tin nổi sao Lâm Kiệt lại mạnh đến mức này. Chẳng phải đợt mấy năm trước hắn vẫn khá yếu ớt hay sao?! Nhớ năm đó, lúc mới bị bắt hắn có chống đối nhưng chỉ với một mình cô đã quật ngã một cách dễ dàng hay sao?! Còn nữa, tại sao hắn lại bẻ khoá được buồng giam?!Nhưng lúc này không phải lúc nghi ngờ mà là cần phải thoát khỏi gọng kìm này trước đã!Giằng co mất một lúc chẳng ăn thua, mồ hôi Lưu Tình rịn đầy trán, không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh được nữa, cô tức giận gằn giọng: “Bỏ ra! Cậu đang chống đối người thi hành công vụ đấy biết không? Còn nữa, sao cậu lại phá khoá, cậu không sợ bị tăng hình phạt nữa hay sao?””Sợ?”. Như nghe một câu chuyện cười nào đó, Lâm Kiệt cười phá lên: “Haha, một thằng tù đày lại đi sợ ở tù tiếp…Haha”Sau đó, hắn ta đưa mặt mình gần sát đến gương mặt cô, gần đến nổi Lưu Tình có thể cảm nhận hơi thở nóng rực của đối phương phả lên mặt mình. Lưu Kiệt nhếch miệng buông những lời đểu cáng: “Sao nào? Quản giáo Lưu, cô nhớ lúc chiều tôi đã nói gì với cô chứ? Đoá hồng đen của trại giam Bình Điền? Ha, cô chuẩn bị đi, tôi sẽ nhổ trọc gai trên người nó. Sau đó…” Vừa nói ngón tay hắn vừa lướt dọc trên gương mặt Lưu Tình: “Sau đó, tôi sẽ dày vò nó, chà đạp nó khiến nó tơi bời ủ nát dưới thân tôi. Cô biết mà, một thằng phạm tội hiếp d*m như tôi còn sợ gì nữa. Được chơi một quý cô xinh đẹp như cô ở tù thêm vài năm nữa cũng đáng mà, đúng không?”Lâm Kiệt hếch cằm về phía ổ khoá đã bị hắn phá ở cửa buồng rồi quay sang nhìn cô nói tiếp: “Dăm ba ổ khoá quèn đó đối với tôi chỉ là cái động tay nho nhỏ mà thôi. Cô có ngon thì báo đi, xem cô lấy bằng chứng gì tố cáo tôi. Tố được cũng chả sao. Mời thay ổ khác, thằng Kiệt này chấp hết.”Thấy cô ngoài toát mồ hôi, lồng ngực phập phồng hơi thở do mất sức giãy dụa vừa rồi thì chẳng có chút biểu hiện gì nữa như thể sự tức giận vừa rồi của cô chỉ là ảo giác của hắn vậy. Hắn cũng không tức giận mà càng áp sát cô hơn. Lần này, Lâm Kiệt chuyển gương mặt của hắn về phía cổ của Lưu Tình, hơi thở cũng chuyển sang phả vào gáy cô. Đã thế, hắn còn bất ngờ chen một chân vào giữa hai chân cô thậm chí hắn còn vô liêm sỉ đỉnh thân dưới của hắn vào thân dưới của cô!Gương mặt Lưu Tình thoáng chốc đỏ bừng. Dù trời tối không biết hắn có thấy sắc mặt này của cô không nhưng Lưu Tình chẳng muốn hắn thấy chút nào. Cô cố trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu, lạnh giọng nói: “Dù cậu không coi tôi là cán bộ thì chí ít tôi cũng là bề trên lớn tuổi hơn cậu. Trong công việc tôi xem cậu như học trò của mình. Ngoài công việc, tôi xem cậu như đứa em trai, chuyện cậu mạo phạm tôi hôm nay, tôi sẽ bỏ qua nhưng hy vọng cậu hãy nhớ thời hạn tù của cậu sắp hết. Quãng thời gian còn lại lo cải tạo cho tốt, ra tù biết quay đầu, sống có trách nhiệm với bản thân, gia đình xã hội…”Nghe lời cô nói, Lâm Kiệt bật cười. Tiếng cười trầm thấp nơi cổ họng. Hắn ngửa mặt lên trời sau đó quay nhanh nhìn xuống mặt cô lần nữa nói: “Ồ, chị em? Thầy trò? Đối với tôi, giữa đàn ông và đàn bà ngoài quan hệ huyết thống thì chỉ có cắm vào hay không thôi. Cô nói xem, cô đẹp vầy, tôi nỡ lòng nào bỏ qua. Huống chi, một thằng tù đã nhịn suốt gần năm năm nay. Kệ cô nói gì, tôi vẫn muốn cô, muốn ánh mắt mê ly của cô nhìn tôi, muốn nghe tiếng thở dốc của cô, muốn nghe cô gọi tên tôi, muốn…””Đủ rồi!” Lưu Tình lớn giọng cắt ngang lời Lâm Kiệt. Nếu lúc này không bị áp chế cô nhất định sẽ cho hắn ăn tát. Tại sao đầu óc hắn chỉ chứa mỗi chuyện này thôi chứ.Lưu Tình bị hắn chọc tức đến run cả giọng. Sao trước đây cô lại coi thường hắn như vậy cơ chứ? Năm năm qua đã rèn luyện Lâm Kiệt thành con người kiểu gì vậy? Tích cực đâu chẳng thấy chỉ thấy càng lưu manh, cầm thú, dê xòm!Đúng là đàn gãy tai trâu!Tốn công tốn của của nhà nước!Bị cô quát, Lâm Kiệt cũng chẳng lấy làm bất ngờ hay dè dặt. Ngược lại càng táo bạo hơn, vẻ mặt rất nghiêm túc. Bởi sao, là hắn nói thật. Từ khi gặp người con gái này hắn đã muốn ăn cô rồi, ánh mắt đôi môi cử chỉ của cô khiến hắn hưng phấn muốn điên lên được. Không chỉ muốn ăn một lần mà là rất rất nhiều lần, cả đời càng tốt.Đặc biệt, nhìn khuôn mặt vô cảm của cô chẳng những gây xa cách mà ngược lại có sức hút khó tả khiến hắn ngứa ngáy trong lòng, hận không thể cầm bút nhào tới tô điểm cho vẻ mặt trăm ngày như một ấy thêm sinh động, có sức sống. Mà hắn muốn, chỉ duy nhất một mình hắn mới được phép làm điều ấy. Ý nghĩ ấy hắn đã ấp ủ gần năm năm nay rồi, giờ đã đến lúc hành động, không nhẫn nhịn được nữa.Thằng tù thì đã sao? Ngủ với quản giáo thì sao? Ai cần quá trình làm gì. Vụng trộm, lén lút, thấp thỏm, nghĩ đến đó thôi là kích thích rồi.Đừng nói hắn xem thường phụ nữ, ai bảo hắn là tội phạm, ai bảo cô mê người quá làm gì!Nhưng hắn sẽ không cưỡng bức cô đâu, hắn sẽ khiến cô tự nguyện hiến thân cho hắn! Muốn cô từ một người thanh khiết, sạch sẽ như cô sa chân vào vũng bùn ô uế, chìm đắm vào địa ngục tăm tối, thế giới dục vọng cùng hắn!Ngay khi Lưu Tình mở miệng định nói gì đó thì tiếng giày lộp cộp đang đến gần sau đó là tiếng gọi của Lê Chiến cất lên: “Quản giáo Lưu, chị có ở đó không?”Biết là quản giáo khác đến nhưng vẻ mặt của Lâm Kiệt vẫn tỉnh bơ như không. Hắn nới lỏng tay, trước khi hoàn toàn thả cô ra hắn thong thả ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Nhớ đấy, quản giáo Lưu. Đừng xem nhẹ lời tôi nói. Một thằng tù từ lúc mới vào tù bị tù nhân khác đánh bầm dập dần trở thành đại ca của của cái trại giam này, là đủ biết bản lĩnh của tôi rồi đấy.”Nói rồi hắn nhếch cằm tỏ ý bảo cô ra ngoài.Trên đường về khu nghỉ ngơi dành cho quản giáo, Lê Chiến thấy biểu hiện của cô hơi lạ nên quan tâm hỏi: “Quản giáo Lưu, chị làm sao vậy?””Quản giáo Lưu, quản giáo Lưu.” Thấy cô mãi không trả lời, Lê Chiến bèn lay nhẹ vai cô gọi.Lưu Tình giật mình hoàn hồn, cô lúng túng ho khan trả lời: À… không có gì…Chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”Thấy cô không muốn trả lời Lê Chiến cũng không truy hỏi nữa đáp “Vâng” một tiếng….Trở về phòng, Lưu Tình mất hồn nằm xuống giường. Cô đặt tay lên vị trí trái tim đang đập nhanh của mình.Đêm nay, hành động của Lâm Kiệt vượt qua sức tưởng tượng của cô.Nhưng cô vẫn không tin sẽ có lần sau. Lần này là hắn may mắn cô chỉ có một mình, cộng khu buồng giam dành cho tù nhân dưới mười năm thời gian này vắng vẻ, chỉ lác đác vài người. Lần sau cô đi cùng quản giáo khác khác là được.Xem ra, sau này phải canh chừng, đề phòng Lâm Kiệt kỹ hơn một chút.

Source: https://vvc.vn
Category : Từ Thiện

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay