Cuộc đời có những nỗi niềm riêng luôn phải giấu kín trong lòng. Nỗi niềm đó có khi đi với mình đến trọn đời mà không khi nào được nói ra. Nếu có nói ra đi chăng nữa đôi lúc vẫn còn là dang dở. Ai hoàn toàn có thể hiểu thấu lòng người những nỗi niềm không tên ?
Trong những ngày nằm bệnh, cuộc sống đã dạy tôi về lòng kham nhẫn và biết ơn. Sống giữa cuộc sống này lòng còn đắng cay, còn hận thì mình còn đau. Chỉ có biết ơn mình mới thấy lòng mình vị tha thật sự .
Tác giả: Hồng BốiMình không muốn mình khổ đau thì cũng đừng mang khổ đau đến cho người khác .
Buồn đau không làm nên điều gì tốt đẹp cho cuộc đời.
Ai cũng có những tháng ngày buồn đau .
Khi mọi nỗ lực cá thể đã không giúp ích được gì, tốt nhất hãy cố quên và buông những tháng ngày đã qua. Đời người sống là phải biết thả trôi những muộn phiền. Còn nắm thì còn đau. Khi có điều gì không ổn định, làm bạn dằn vặt âu lo, hãy đặt bàn tay lên trái tim rồi nhủ thầm, “ Không sao, toàn bộ sẽ qua mà ! ”
Cũng vậy, khi một người không đáng để bạn trân quý, bạn nên tìm cách đồng ý để buông bỏ .
Càng giữ chặt thì mất mát càng nhiều, càng níu kéo thì khổ đau càng lớn .
Đừng níu kéo một ai, nếu họ muốn đi, cứ mặc họ đi .
Đôi bàn tay là để học buông thả chứ không phải để nắm chặt mãi mãi một thứ gì. Bạn cố nắm thật lâu một thứ gì thì bạn càng mỏi mệt, càng nặng nề thêm. Nghịch lý cuộc sống đã dạy “ điều duy nhất chắc như đinh chính là chẳng có gì chắc như đinh ” .
Biết vậy, nên bạn phải gật đầu thay đổi .
Đổi thay cũng là buông bỏ và cho qua để sự sống mình mới lại .
Cuộc đời là một làn gió .
Tình người là một làn mây.
Gió thì muốn bay khắp muôn phương, mà mây thì lúc tụ, lúc tan làm thế nào ta hoàn toàn có thể nắm được .
Gió và mây không thuộc riêng ai, thế thì “ đừng buồn vì một người không nhớ đến ta ” .
Cái kỷ niệm thường làm ra những hồi ức. Hồi ức tạo nên những nỗi nhớ, và tất cả chúng ta khổ đau là do cất giữ quá nhiều kỷ niệm .
Tôi sống thảnh thơi là vì biết buông những kỷ niệm không đáng nhớ .
Sóng biển sẽ dạt vào bờ những gì không thuộc về nó. Chúng ta cũng tập buông đi những gì không thuộc về mình. Cho dù lòng còn hụt hẫng, vương vấn cũng phải đủ mạnh để vượt qua. Qua đến bờ bên kia nhìn lại, những gì mình quý hôm trước, hôm sau đã trở thành quá khứ. Mà quá khứ cũng chỉ là duyên đến duyên đi. Duyên đến thì sống chân tình, duyên đi thì buông nhẹ. Còn lại cứ thuận theo tự nhiên .
Cuộc đời cái gì cũng chỉ là đến và đi, không có gì là mãi mãi .
Có những chuyện vốn dĩ mình không nên biết, khi biết rồi lại càng thêm đau .
Sự thật luôn song song với hận thù .
Ở góc độ nào đó của cuộc đời, mình vẫn mong chúng ta đến với nhau bằng sự chân thành và ra đi cũng trong chân thành. Bởi vì những người chúng ta gặp giữa cuộc đời không phải là tình cờ thoáng qua. Mình vẫn nghĩ mỗi người đi qua cuộc đời đều có một lý do nhất định.
Cuộc sống, mình đã không trao người khác niềm vui thì thôi, vẫn không muốn một ai đó vì mình mà buồn .
Chỉ mong là vậy .
Nội dung liên quan