Huhu truyện hay vcl, hay quá trời hay luôn, truyện hay nhất mình đọc trong thời hạn gần đây. Lọt ngay vô top thương mến, nhưng mà ko đọc lại đâu ạ, sợ vãi ra, cũng là cái bộ đam kinh dị nhất t từng đọc nữa. Ai yếu tim nhát gan nên xem ở chốn đông người vào ban ngày .
Dành mấy buổi tối cày nên sợ quá trời, bí kíp chống sợ ma cho bà con là bật bài nhạc nào sôi động bốc bốc một tí, vừa nghe vừa đọc cho đỡ sợ. Với Tấn Giang lúc bấy giờ thì t cũng hiểu vì sao truyện lại có tích phân khủng bố như vậy. Oa oa oa phục tác giả quá, thấy tác giả bảo lúc viết bộ này đã gặp ác mộng nhiều lần, phải dậy hít mèo mới vượt qua được :)))) Trước cũng đọc mấy bộ của Tây Tử Tự, nhưng đều bỏ giữa chừng, bộ này thì theo hết ko bỏ chi tiết cụ thể nào, dù nó kinh vị vãi đái .
Nội dung nó đại khái là thế này, Lâm Thu Thạch – anh thụ của chúng ta, một bữa nọ bỗng dưng thấy 12 cánh cửa trong hành lang, anh mở một trong các cánh cửa đó ra và đi tới một thế giới xa lạ, phải cùng những người trong đó vượt qua thử thách, trốn tránh sự đuổi giết của quái vật để tìm ra chìa khóa và mở cánh cửa trở lại thế giới thực. Những người tiến vào cánh cửa đều là những người sắp chết, vượt qua cửa sẽ giúp họ kéo dài mạng sống, nhưng chưa ai từng đi hết 12 cánh cửa. Ở đó thụ gặp công, đồng hành cùng công và sau đó gia nhập tổ chức Hắc Diệu Thạch.
Nói thật thì mình thấy thà chết luôn bên ngoài nó còn sướng hơn trăm lần đi vào cửa, vào cửa bị quái vật giết, vừa sợ vừa đau. Ra được thì được sống thêm, nhưng phải sống với nỗi sợ hãi, phải liên tục vào cửa, thương tích đầy mình, đương đầu với quái vật, đù má nhưng kiểu xuyên không vào 1001 bộ phim kinh dị vậy. Thôi cứ thả cho đời nó trôi đi đâu thì trôi, chết ở thực tại còn đỡ hơn bị ma nữ / quái thú / slenderman / quỷ không đầu / …. giết .
Rất ưng công với thụ luôn, đủ manly, đủ mưu trí, đủ lý trí và cũng đủ … thông thường. Nhân vật tam quan chính, ko hắc hóa vặn vẹo blah bloh, ko dị năng hay IQ vô cực như Conan. Thụ mang đến cho mình cảm xúc giống như Ngô Tà ấy, vừa tỉnh táo vừa trầm ổn, trong sự thành thục cũng có điểm ngây thơ, né thính thần sầu, thần kinh thô như cục đá, hiền mà lại còn thích mèo nữa chứ, mị là con người đơn thuần, ai thích mèo là mị có thiện cảm với người đóa ^ 3 ^ Thụ trưởng thành theo thời hạn, càng lúc càng lợi hại, mình cũng đến là phục những nhân vật trong truyện ạ, dù ko có bàn tay vàng nhưng họ vẫn vượt qua được gian truân, nhờ lý trí, như mong muốn và ( theo mình ) nhờ một phần ko nhỏ vào cái sự không sợ ma. Thề là sợ vcl, khởi đầu thấy còn đỡ, về sau hãi ơi là hãi, kiểu mở cái tủ thấy xác trẻ sơ sinh, liếc hành lang cửa số thấy đôi mắt ngó mình, ngủ dậy thấy dưới giường đầy dấu tay máu, nhìn lên trần nhà thấy con ma bám trên đó, …. chết ngất tại chỗ luôn chứ chả cần động dao .
Công là Nguyễn Nam Chúc, mỹ công niên hạ, đại lão kinh nghiệm tay nghề đầy mình, dẫn dắt thụ qua những cánh cửa, bảo phủ thụ nhưng vẫn để thụ tự trưởng thành. Anh thả thính nhiệt cmn tình nhưng toàn bị xếp vô friendzone, tội anh. Ko cuồng soái khốc bá duệ, bá đạo tổng tài or đại boss bàn tay kim cương, anh cũng phải trầy trật qua cửa, cũng bị ám ảnh tâm ý, bị trọng thương, phải trải qua hàng trăm cánh cửa mới tích góp được kỹ năng và kiến thức và kinh nghiệm tay nghề. Ngoài cửa thì hình tượng với mọi người là boss tận tụy, cao lãnh, chỉ biểu lộ sự chăm sóc đặc biệt quan trọng với thụ, nhưng ko có nghĩa là ảnh ko màng đến người khác nhé. Vẫn giúp sức mọi người trong tổ chức triển khai, chăm sóc tiền bối hậu bối, có ơn báo ơn có oán báo thù. Trong cửa thì nhây và gian manh, cũng dê ( ngầm ) nữa 😀
Tình cảm được tác giả miêu tả tốt, ko máu chó cẩu huyết gì, những thời gian sinh tử bên nhau đã khiến hai người ý thức rõ ràng được sự quan trọng của đối phương, lúc đầu có hi sinh mình vì người kia, rồi sau đó đều hiểu rằng hai người thiếu một thì người còn lại sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên họ hứa với nhau rằng, sẽ ko miễn cưỡng bắt người kia phải sống mà ko có mình. Có một đoạn mình thích nhất truyện, ko phải cảnh đao to búa lớn gì đâu, nó là hành vi thông thường thôi nhưng khiến mình thấy ngọt ngào lắm lắm. Lúc ấy mọi người ko thể ăn món ăn mà cánh cửa phân phối, nhóm của công thụ có mang ít đồ trong người, phải nhịn đói, buổi tối chị đồng đội kia đi ngủ, công lén leo lên giường thụ, chia cho thụ một phần sô cô la .
“ Sô cô la chỉ có một miếng, hắn sẽ chia 50% đưa cho Lâm Thu Thạch, nửa còn lại giấu đi, ngày mai lại đưa cho Lâm Thu Thạch. ”
Hành động nho nhỏ thôi nhưng bộc lộ sự yêu thương quá đỗi ấy, ko chia hai nửa mỗi người 50%, chỉ bảo mình có rồi, lẳng lặng cho thụ hết ❤
Truyện viết chắc tay, ko hề bị xuống chút nào, mỗi cánh cửa đều có rực rỡ riêng, ban đầu đọc thấy khá loạn và có sạn, nhưng về sau nhờ phục bút cũng lý giải được. Ko đến mức rối não rối trí quá, IQ thấp như mềnh cũng hiểu được ok, vì bắt đầu phần lớn là đi cửa cấp thấp để kiếm manh mối và rèn luyện, với nhân vật chính thì hoàn toàn có thể qua được, nhưng ko có nghĩa là ko nguy khốn, ko trầy trật, ko đáng sợ, nhiều lần suýt mất mạng ấy chứ. Mình thì sợ mấy chuyện ma đô thị hơn là chuyện ma tâm linh, vì nó gần với đời sống của mình hơn á, hãi vcl hãi. Sợ nhất là cánh cửa của Người đàn bà trong mưa, xem bức tranh xong thấy ghê quá luôn ấy, ám cmn ảnh, hiểu sao nó lại là tranh bị ma ám rồi. Ngủ tầng trên, một mình t một tầng, đêm mắc mà ko dám xuống nhà đi xả : v
IQ những nhân vật vẫn trực tuyến, có pháo hôi nhưng hài hòa và hợp lý và ( quả thực là ) phim kinh dị nào chả có pháo hôi. Điểm mình thích là ko khí giữa những người qua cửa đều khá tự do, do tại ko thể giết người công khai minh bạch trong cửa, và có người Open rồi thì người khác cũng vào được, nên ko có mấy màn giết chóc đồng loại, mưu ma chước quỷ hại nhau đau hết đầu, thật luôn, đấu với mấy con ma đã tã lắm rồi, hơi đâu đi đấu với người nữa .
Tổ chức Hắc Diệu Thạch như một mái ấm gia đình nhỏ ấy, ấm cúng chan hòa quá cơ ^ ^ Còn có 2 boss Hạt Dẻ ( mèo ) và Bánh Gối ( cún ), còn gì tuyệt hơn .
Tất nhiên cũng có điểm mình ko thích, tiên phong là tác giả giết mấy nhân vật mình quý, huhuhu tui phải đọc bao nhiêu chap truyện sợ vãi linh hồn để kiến thiết xây dựng tình cảm với người ta đó, sao bà nỡ giết ! ! Cái chết nó đến quá bất ngờ đột ngột luôn ấy, làm ngỡ ngàng hụt hẫng và cũng tiếc nữa .
Quái vật trong các cánh cửa thừa sức tiễn nvc lên trời, vì điều kiện tử vong quá khó xác định ở thời điểm ban đầu, mình nghĩ là nhờ may mắn nhiều nên mới ko chết, chứ ko là đi tong mấy bận rồi. Thiết lập thế giới trong cửa đôi khi cũng hơi lỏng lẻo, có lỗ hổng, nhưng ko sao, đọc vẫn tuyệt. Thế giới nào cũng cân não, đáng sợ và cua khét, chị em đọc truyện nhớ mũ nón đầy đủ ko cua té dập cmn đầu.
Còn đôi ba chỗ nghi vấn, ví dụ vì sao người sát cánh với thụ lại dễ ngủ sâu như vậy ? Thấy đến cuối vẫn ko nói ? ? ?
Và cái to đùng nhất là cú plot twist cuối truyện, nó cũng là một cái tích hợp đấy, nhưng mình lại ko thích như vậy, vì tự dưng khiến mọi chuyện rối thêm một cách hời hợt. Mình muốn công cũng qua cửa như thụ, hai người sống thông thường bên nhau, vậy thôi. Dù làm vậy đến cuối thì huyền bí về cánh cửa vẫn chưa giải đáp hết, nhưng với mình thì đó là một cái kết toàn vẹn và dễ hiểu. Sao bỗng dưng lại lòi ra thân phận công như vậy ? Whyyyy ? Đã đắp nặn nên một con người thông thường thì để họ thông thường luôn ko được sao, làm vậy lại tạo ra một nùi câu đố nữa …. Đấy là quan điểm của mình thôi, chứ cái kết mình ko ghét, cũng ko thấy nó có chỗ nào, ờm, khó gật đầu. Tuy nhiên, sự hình thành nên cánh cửa vẫn chưa có lời giải đáp, tại sao chúng lại sống sót, sức mạnh nào tạo nên chúng, chúng có sống sót mãi mãi không ? Tại sao bao người mà công lại ấn tượng thâm thúy với thụ ? Mình thấy lượng người qua cửa cũng tương đối nhiều đấy chứ, hẳn một hội đồng nhỏ, nên năng lực người bên ngoài biết đến nó cũng ko phải thấp đâu .
Huhu đọc đến phiên ngoại hai bạn bè Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý cảm động lắm luôn ấy, dù đất diễn ko nhiều nhưng đều khắc sâu vào lòng mình, nhất là người anh trai Nhất Tạ, à mình cũng thích cả người anh trai Trác Phi Tuyền nữa. Sẵn sàng làm tổng thể vì em, bảo phủ bảo vệ em, người em Trình Thiên Lý dù ngốc nghếch, ngây thơ nhưng ko làm người ta ghét, ngược lại còn là một điểm sáng trong câu truyện u tối. Rồi cả cô diễn viên Đàm Tào Tào nữa, rất đáng yêu và dễ thương dễ mến, đã mong hoàn toàn có thể đọc về cô ấy nhiều hơn, haiz … ..
Một câu truyện tuyệt vời, tác giả thật là tài quá, viết được câu truyện cỡ này thì gặp ác mộng cũng dễ hiểu thôi. Dù rất hay nhưng xin lỗi gan t bé, nhát lắm ko dám đọc lại đâu ạ .
ĐỀ CỬ NHA MỌI NGƯỜI!!! ĐÓN TẾT VUI VẺ NHA!!!
Share this:
Thích bài này:
Thích
Đang tải …