Nghị luận về câu chuyện Một người ăn xin

Bài văn mẫu Nghị luận về câu chuyện Một người ăn xin dưới đây nhằm giúp các em có thái độ sống nhân ái hơn, biết giúp đỡ người khác trong hoàn cảnh khó khăn. Cùng Học247 tham khảo nhé! Ngoài ra, để làm phong phú thêm kiến thức cho bản thân, các em có thể tham khảo thêm bài văn mẫu Nghị luận về giá trị của bản thân.

1. Sơ đồ tóm tắt gợi ý

2. Dàn bài chi tiết

a. Mở bài:

– Giới thiệu vấn đề nghị luận – lòng nhân ái.

b. Thân bài:

– Kể ngắn gọn câu chuyện “ Người ăn xin ”. – Giải thích : lòng nhân ái là gì ? + Vẻ đẹp về nhân cách và tâm hồn của mỗi con người, nó hoàn toàn có thể gắn bó, liên kết đưa mọi người đến gần nhau hơn. ( theo từ điển ) + Tình cảm xuất phát từ trái tim, là cho đi không cần nhận lại. + Đơn giản là những hành vi sẻ chia và đồng cảm. + Lòng nhân ái trong câu chuyện “ Người ăn xin ”. – Bàn luận, lan rộng ra, liên hệ : + Tại sao phải có lòng nhân ái giữa con người với con người ? + Xã hội thời nay tăng trưởng, con người dần đánh mất đi sự san sẻ, đồng cảm, tình cảm yêu thương … + Dẫn chứng đơn cử. + Giới trẻ + Bản thân. – Kết luận : Từ câu chuyện “ Người ăn xin ” ta hoàn toàn có thể rút ra một thông điệp “ lòng nhân ái đôi lúc đơn thuần chỉ là sự đồng cảm và sẻ chia bằng một hành vi chân thành từ trái tim ”.

c. Kết bài:

– Bài học nhận thức và hành động.

3. Bài văn mẫu

Đề bài: Em hãy viết bài văn nghị luận về câu chuyện Một người ăn xin.

Gợi ý làm bài :

3.1. Bài văn mẫu số 1

“ Hãy lau khô cuộc sống em bằng tình thương, lòng nhân ái của con người. Và hãy lau khô giọt nước mắt trong lòng em, bằng tổng thể trái tim con người Nước Ta ”. Những câu hát ấy cứ mãi vang lên trong lòng tôi. Đôi lúc nó làm cho tôi tự hỏi : “ Phải chăng con người sống rất cần sự yêu thương, tôn trọng, giúp sức của hội đồng ? ”. Để lí giải cho điều đó ta hãy cùng đọc và tâm lý câu chuyện : “ Người ăn xin ” của Tuốc-ghê-nhép. Một người già ăn xin với đôi mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa, đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi chìa tay ra “ xin tiền tôi ”. Thật không may, “ tôi ” chẳng có gì cả, ngay cả một đồng xu dính túi cũng không. Bàn tay tôi “ nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của ông cố nói rằng tôi xin lỗi vì chẳng có gì để cho cho ông cả. Thế nhưng, đáp lại “ tôi ”, ông nói : “ Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi ”. Khi ấy “ tôi ” chợt hiểu ra : cả tôi nữa, “ tôi ” cũng vừa nhận được một cái gì đó từ ông lão. Có lẽ những bạn kinh ngạc lắm vì rõ ràng cả “ tôi ” và ông lão trong câu chuyện đều có nhận được gì đâu mà bảo là nhận. Thế cái “ đã cho ” từ ông lão và “ một cái gì đó ” từ nhân vật “ tôi ” là gì ? Đấy chính là tình yêu thương, sự cảm thông và san sẻ mà họ cảm nhận được ở đối phương. Đó cũng chính là một triết lí, một mục tiêu sống mà mỗi con người tất cả chúng ta cần có. Lòng nhân ái tưởng chừng như là điều đơn thuần và luôn thường trực trong mỗi tất cả chúng ta. Nhưng ta đâu biết, cuộc sống ngày càng tăng trưởng, con người đã dần quên mất thực chất thật sự của lòng nhân ái là gì. Theo từ điển, lòng nhân ái chính là vẻ đẹp về nhân cách và tâm hồn của mỗi con người, nó hoàn toàn có thể gắn bó, liên kết đưa mọi người đến gần nhau hơn. Lòng nhân ái còn là tình cảm xuất phát từ trái tim, là cho đi không cần nhận lại. Hay đơn thuần chỉ là sự đồng cảm, cảm thông và hành vi san sẻ. Cũng giống như hành vi của cậu bé trong câu chuyện Người ăn xin, cậu chẳng có gì cho ông lão, chỉ biết đưa tay nắm lấy đôi bàn tay run rẩy vì lạnh của ông. Nhưng cậu đâu biết cậu vừa trao đi một thứ tình cảm rất đặc biệt quan trọng, đó là sự cảm thông chân thành nhất xuất phát từ trái tim, chính tấm lòng nhân ái của hơi ấm tim cậu bé đã truyền qua tim ông lão làm ông rơi nước mắt. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc, của sự biết ơn. Cả ông lão và cậu bé đều đã cho đi và nhận lại một giá trị vô cùng thiêng liêng đến từ chính xúc cảm của họ. Và lòng nhân ái đôi lúc chỉ đơn thuần là như vậy … sự sẻ chia, đồng cảm. Xã hội ngày càng tăng trưởng, con người dần bị cuốn vào vòng xoáy tài lộc, kinh tế tài chính, suốt ngày bận rộn. Họ mải chạy theo dòng chảy cuộc sống mà quên đi những giá trị bên cạnh, quên mất cách bộc lộ tình yêu thương với những người xung quanh, thậm chí còn là với ngay chính người thân trong gia đình của họ. Nhưng ta đâu biết rằng càng như vậy giữa người với người càng cần có sợi dây tình nghĩa buộc chặt lại với nhau. Chẳng phải vô cớ mà người xưa có câu “ tình làng nghĩa xóm ”. Con người ở cạnh nhau được là bởi có sự đồng cảm, san sẻ. Thử tưởng tượng nếu hai tình nhân nhau mà không có sự đồng cảm, không chịu cảm thông cho nhau, không có sự xuất phát tình cảm từ trái tim chân thành thì sẽ như thế nào ? Hoặc giữa ba mẹ và con cháu, nếu không có sự bao dung, lời an ủi, san sẻ, động viên thì tình mẫu tử có thật sự được gọi là bền chặt ? Chúng ta cứ nghĩ rằng thương người chính là quăng cho họ một đống tiền và để đó. Tình cảm giữa người ăn xin và “ tôi ” trong câu chuyện chính là một ví dụ đơn cử nhất. Rõ ràng là họ có cho nhau được bất kể thứ vật chất nào đâu. Họ đều là con người bần hàn, xấu số, cần sự trợ giúp. Những thứ mà họ nhận được ở nhau chính là tình người. Tình người sưởi ấm tâm hồn họ trong đêm đông giá rét. Ông lão nhận được ở “ tôi ” sự cảm thông yêu thương và tôn trọng. Còn “ tôi ” nhận được ở ông lão sự đồng cảm, yêu thương. Đấy chính là giá trị niềm tin quý giá nhất. Hay trong “ Cô bé bán diêm ” của An-đéc-xen. Cái chết của cô bé chính là do sự bàng quang, hờ hững của mọi người. Trong khi chỉ cần một hành vi nhỏ thì có lẽ rằng cô bé đã không phải chết thê thảm như vậy trong sự vui tươi, không khí ấm cúng đêm ba mươi. Cả hai câu chuyện đều “ vẽ ” nên một hiện thực rằng tình yêu thương, sự cảm thông và san sẻ là rất cần trong cuộc sống. Bằng những hành vi thiết thực nhất, con người ta ngày này đã có những hành vi rất đúng đắn để giúp sức người khác. Vô số trẻ nhỏ cơ nhỡ đã được nuôi dưỡng, thiết kế xây dựng nhà tình thương, giúp sức người nghèo. Đó là những hành vi rất đáng được trân trọng và phát huy. Bạn đừng nghĩ lòng nhân ái là điều gì to lớn. Có những hành vi đơn thuần vô cùng nhưng chỉ cần xuất phát từ trái tim của bạn, đem lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho người khác, ấy chính là bạn đã trao đi lòng nhân ái. Đó hoàn toàn có thể là một cành hoa hồng nhỏ Tặng Ngay cho cô lao công nhân ngày Quốc tế phụ nữ ; đó chỉ là một lần vô tình bạn dìu một cụ già sang đường, cụ nhìn bạn mỉm cười cảm ơn ; đó là một lần bạn nói lời cảm ơn với những người trợ giúp bạn, nói xin lỗi khi bạn sai ; hay chỉ là một cái ôm ba mẹ thật chặt mỗi khi đi xa trở lại nhà. Tất cả những điều đó vô cùng đơn thuần đúng không ? Vậy lòng nhân ái vốn dĩ vô cùng dễ cho đi và nhận lại. Chẳng qua ta cố ý lảng tránh, tìm cách ngụy biện cho mình, từ từ thành một thói quen xấu, ta quên mất đối xử với nhau luôn cần có trái tim chân thành. Tôi thừa nhận bản thân đã có đôi lúc vô tâm, nhưng qua câu chuyện “ Người ăn xin ” có vẻ như tôi đã nhận được rất nhiều, tôi đã học được bài học kinh nghiệm về lòng nhân ái. Mỗi ngày trôi qua hãy dùng trái tim của mình, yêu thương của mình lan tỏa giá trị của tình thương khắp moi nơi. Tôi sẽ nhớ mãi hình ảnh ông lão nắm chặt tay cậu bé và nói : “ Cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi ! ” Thật ra lòng nhân ái và tình yêu thương không ai định nghĩa được, nhưng tất cả chúng ta vẫn hoàn toàn có thể hiểu rằng san sẻ, đồng cảm, cảm thông chính là những điều làm ra sự ấm cúng trong mối quan hệ giữa người với người. Hãy sống, hãy cho đi, hãy nhân rộng tình yêu thương để quốc tế này ngập tràn những bông hoa của tình thương.

3.2. Bài văn mẫu số 2

Có khi nào bạn tự hỏi, điều gì kết nối con người với con người ? Điều gì khiến họ trở nên đẹp hơn, thay vì những sự ích kỷ, vị kỉ của bản thân có lúc bị ép chế ? Trên đời thiện và ác luôn song hành, làm thế nào để ta luôn thắng lợi chính mà và trở nên tốt đẹp hơn ? Đọc xong câu chuyện Người ăn xin, có vẻ như ta nhận thêm một điểm sáng nữa về lòng nhân ái của con người. Câu chuyện về người ăn xin là một thông điệp ngắn và ý nghĩa. Nội dung xoay quanh cuộc đối thoại giữa một người đàn ông ăn xin già, với bộ dạng thương tâm, đôi mắt đỏ hoe, giữa tiết trời nóng bức, đôi mắt ông giàn giụa, và đôi môi tái nhợt đi vì lạnh. Bộ dạng thảm hại đó càng toát lên qua phục trang của ông, sự tơi tả, thiếu thốn vô cùng tội nghiệp. Một người đi tới, khi đó ông chìa tay ra xin. Nhưng không may, người đó lại chẳng còn gì trong người, không tiền, không khăn tay, không gì hết. Người ăn xin già vẫn ở đó, đợi chờ, hy vọng một điều gì đó sẽ giúp lấy mình. Ta còn đang tưởng như câu truyện sẽ là một nỗi buồn dành cho người ăn xin ấy. Nào ngờ, người qua đường chìa bàn tay và nắm lấy đôi bàn tay đang run rẩy vì lạnh của ông lão. Tự nhiên ta thấy cảm động, ta hiểu đó là một sự chăm sóc, một sự cảm thương thâm thúy giữa người qua đường ấy với ông lão ăn xin tội nghiệp đang chịu lạnh. Đôi tay nắm lấy, và người qua đường ấy có nói : “ Xin ông đừng giận cháu ! Cháu không có gì cho ông cả. ” Vậy đấy, một tấm lòng nhân hậu, nếu không có gì thì sao ? Tại sao người đó lại phải xin lỗi một ông lão ăn xin già, một người dưng trên đường, một người chưa từng mang quyền lợi gì cho cuộc sống của mình. Nhưng rồi, ông lão đáp lại : “ Cháu ơi, cảm ơn cháu ! Như vậy là cháu đã cho lão rồi. ” Câu chuyện chỉ có hai nhân vật : người ăn xin đã già và một cậu bé. Người ăn xin được tác giả miêu tả là một người đã già với “ đôi mắt đỏ hoe, nước mắt ông giàn giụa, môi tái nhợt, áo quần tả tơi ”. Như vậy, tất cả chúng ta thấy, đây không phải là một người ăn xin thông thường. Đây là một ông lão có thực trạng đặc biệt quan trọng, vô cùng khắc khổ. Tác giả không nói nhiều về thực trạng của ông, mà trải qua việc miêu tả về ngoại hình, về sức khỏe thể chất và về cách ăn mặc, tất cả chúng ta biết được thực trạng đáng thương của người ăn xin. Chắc hẳn, đã nhiều ngày người ăn xin chưa được miếng gì vào bụng, thì đôi môi ông mới tái nhợt như thế. Chắc hẳn rằng, đã lâu lắm rồi ông không xin được bộ quần áo tử tế nào để khoác lên người để che cho mình khỏi cái nắng, cái gió. Câu chuyện chỉ đơn thuần là cuộc gặp gỡ ngắn ngủi giữa người ăn xin và cậu bé nhân hậu. Người ăn xin trông thật đáng thương, thế cho nên, cậu bé đã “ lục hết túi này đến túi kia ” để mong kiếm được một cái gì đó cho người ăn xin. Vậy nhưng, “ không có lấy một xu, không cả khăn tay, không có gì hết ”. Và ở đầu cuối, cậu đã phải vấn đáp ông lão với vẻ tuyệt vọng và có lỗi : “ Xin ông đừng giận cháu ! Cháu không có gì cho ông cả ! ”. Câu vấn đáp của cậu cùng hành vi nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của người ăn xin quả thực đã khiến cho người đọc thấm ấp áp vô cùng. Và chắc như đinh, khi thấy hành vi cùng lời xin lỗi đó, người ăn xin đã cảm động biết bao. Qua cử chỉ, lời nói, hành vi ấy, người ăn xin đã cảm nhận được sự chăm sóc, sự mong ước sử chia xuất phát từ trái tim chan chứa tình yêu thương của cậu bé để rồi một nụ cười móm mém nở trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn của người ăn xin.

Đọc câu truyện đến đây, dường như ta được vỡ lẽ ra một điều. Đó thật sự không chỉ là một hành động của một tấm lòng nhân hậu tuyệt đẹp, đó còn là một sự cảm thương, yêu thương sâu sắc giữa người và người. Giữa mùa đông lạnh giá, cậu bé qua đường đã mang lại một món quà vô giá cho người ăn xin. Cái nắm tay trìu mến và cảm động, gợi một sự ứng xử cao đẹp, nhân ái. Và khi trao món quà ấy, hơi ấm từ người ăn xin cũng truyền lại cho cậu, cả hai đã tặng cho nhau một món quà từ tình thương, một sự sẻ chia, đùm bọc.

Câu truyện không dài, nhưng đọng lại cho ta nhiều dư ba vô cùng quý giá. Rốt cuộc cho và nhận. Không chỉ đơn thuần là những món quà từ vật chất, món quà của ý thức có khi còn quan trọng và trìu mến hơn nhiều. Ta dành tình thương, ta nhận lại tình yêu, ta ban niềm hạnh phúc, ta nhận lại niềm vui, có khi chỉ là một câu nói, hay một cử chỉ đẹp toàn bộ đều đáng quý, đáng ngợi ca và trân trọng. Qua đó, dạy cho ta hãy biết cách sống yêu thương, hãy biết sẻ chia và cảm thông cho những số phận không may khác. Hãy luôn biết san sẻ và ban tặng niềm hạnh phúc, ta nhận lại sẽ là niềm hạnh phúc và niềm vui của chính mình. Hãy luôn biết tôn trọng, và chăm sóc tới mọi người. Phê phán những ai sống vô cảm, hờ hững, thiếu tôn trọng người khác. Trong xã hội lúc bấy giờ, vẫn còn rất nhiều thực trạng đáng thương cần được trợ giúp, san sẻ. Thế nhưng, cũng thật đáng buồn, đáng phê phán thay vì vẫn còn có những người hờ hững, vô cảm trước thực trạng của người khác. Con người có vẻ như ích kỉ hơn, họ sống chỉ nghĩ đến bản thân mình mà quên đi đồng loại. Câu chuyện Người ăn xin của Tuốc-ghê-nhép là một hồi chuông cảnh báo nhắc nhở cho thái độ sống, cách sống, cách đối xử giữa con người với nhau trong một hội đồng, một xã hội. Câu chuyện đã để lại cho người đọc bài học kinh nghiệm ý nghĩa, thâm thúy. — – Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp — –

Source: https://vvc.vn
Category: Nhân Ái

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Alternate Text Gọi ngay