Chương 11Ôm xấp tài liệu dày cộm về phòng, Hoàng Bích Như vừa ngồi xuống ghế thì đã cặm cụi làm việc. Đây có thể coi là cuộc thi sát hạch tài năng, xem cô có đủ tiêu chuẩn trụ lại công ty này hay không. Nếu vòng này cô knock out thì coi như xong đời. Nên cô nhất quyết phải thi triển hết toàn bộ năng lực, thành công vượt qua cửa ải của sếp.
Mất hơn 2 tiếng đồng hồ xem xét kỹ lưỡng tập tài liệu, Bích Như cảm thấy các mẫu thiết kế này thoạt nhìn bề ngoài không có gì đặc sắc nhưng trực giác của người nghệ sĩ thiết kế mách bảo với cô không đơn giản là như vậy. Cô không tùy tiện bình phẩm, mà chăm chú đánh giá các mẫu thiết kế, rất nhanh liền nhìn ra điểm mấu chốt. Toàn bộ mẫu thiết kế tham khảo ở đây đều theo tuân theo tiêu chí: không phân biệt người tiêu dùng, phù hợp với mọi đối tượng khách hàng.
Phàm người trên đời, tuy mặt mũi nhan sắc có thể đồng dạng nhưng cao thấp mập ốm không đồng nhất. Nên khi thiết kế trang phục, kiểu dáng quần áo tuy na ná nhau, chỉ là phải có chút cải biến, chỉ cần thêm một ít nếp gấp, thay đổi một ít hoa văn, quần áo dài ngắn biến hóa, điểm xuý thêm vài hoạ tiết nhỏ bất đồng khiến cho năm tuýp người mẫu không giống nhau lại có thể mặc một loại quần áo na ná, nhưng lại mang đến cảm giác cùng khí chất khác nhau. Xinh đẹp, thanh khiết, nghiêm trang, sang trọng, đáng yêu, năm loại phong cách hoàn toàn bất đồng, dù mặc cùng một loại trang phục, chất liệu giống nhau, vừa tiết kiệm chi phí sản xuất, lại phát huy tối đa tính sáng tạo của người thiết kế.
Hoàng Bích Như cảm thấy mình thật diễm phúc. Cô không những được thưởng thức những mẫu thiết kế xuất sắc của các bậc lão làng, qua đó còn học hỏi được rất nhiều bài học, nhờ vậy tích góp nhiều kinh nghiệm bổ ích cho bản thân.
Thời trang không chỉ là đơn giản là tôn vinh cái đẹp mà còn là một loại phương thức thể hiện đẳng cấp, học vấn của người dùng. Người thiết kế không thể biểu đạt được những điều này trên bản vẽ, thì mọi điều đẹp đẽ chỉ là nói suông.
Bích Như nghiêm túc nhận ra điều này. Cô cảm thấy bài test kỳ này Lương Tử Nhan giao cho không chỉ khảo nghiệm khiếu thẩm mỹ mà còn khảo nghiệm cả khả năng tư duy của cô.
Suy nghĩ thận trọng nhiều vấn đề, cô bắt đầu cầm bút, cũng không dám chủ quan. Cô mới có vài mẫu thiết kế cỏn con, lúc trước còn tự tin mình có khả năng đảm đương công việc này, nhưng xem ra là cô suy nghĩ quá ngây thơ rồi.
Hoàng Bích Như lấy bút, take note những chi tiết quan trọng ra giấy trước. Cô cẩn trọng ghi ghi chép chép, kiên trì đối chiếu tới ngắm lui, suy tư trăn trở, bôi bôi xoá xoá, viết tới viết lui hàng chục lần, dốc sức làm việc đến tận khi bụng réo ùng ục mới thϊếp ngủ đi.
***
Thời gian từng giây trôi qua, Vươn vai một cái, sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, Lương Tử Nhan nhìn đồng hồ trên tường: Hơn 12h trưa. Đã đến giờ ăn cơm trưa. Thế là anh đứng dậy, lấy áo vest khoác thêm, dùng tư thế hoàn mỹ bước ra văn phòng.
Đi ngang qua văn phòng nhỏ sát bên phải, bước chân không tự chủ dừng lại. Công việc của cô thế nào rồi? Cô… đã đi ăn chưa?
Anh hứng khởi tiến về phía trước, trước hết cần ghé qua phòng cô thăm hỏi.
Gõ nhẹ cánh cửa, cốc cốc cốc… Vẫn yên ắng, người bên trong không có phản ứng.
Anh xoay nhẹ cánh cửa, biết cửa phòng không khoá.
“Như Như, tôi vào đây.” Anh lại kêu nhỏ, không nghe tiếng cô đáp trả, anh trực tiếp mở cửa, nhẹ nhàng đi vào bên trong.
Đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang gục đầu lên bàn làm việc say sưa ngủ, tay vẫn còn cầm cây viết, máy tính thì vẫn còn mở. Anh nhìn vào màn hình cô đang soạn thảo bản đánh giá các tác phẩm mà anh đã giao. Anh tò mò đọc vài dòng. Qủa là một cô bé trời sinh ra làm thiết kế. Những ý tưởng vô cùng sáng tạo, độc, lạ đáo và thể hiện cá tính riêng.
Dưới con mắt của kẻ cuồng hoàn hảo như anh thì bản đánh giá này không tệ, trình bày lại thú vị, làm cho người khác nhìn vào rất tò mò, cuốn hút hơn nữa,để lại ấn tượng rất sâu sắc.
Đây chính là nỗ lực của cô trong công việc, từ sáng tới giờ cô ấy là vì công tác mà sức đầu mẻ trán.
Cô bé ngốc nằm ngủ đè cả tay lên máy vi tính, khiến chữ nhảy tùm lum. Anh bật cưởi, thay cô bấm nút save, sau đó tắt màn hình, không hề gây ra tiếng động nào có thể đánh thức cô.
Anh lấy tay gạt những lọn tóc loà xoà trên mặt cô, dịu dàng lướt nhẹ qua má cô.
“ Em thật sự rất đáng yêu…”
Kiên cường cố chấp như vậy, không chịu khuất phục như vậy, cũng thật ngây thơ dễ dàng bị mắc mưu, bị tên xấu xa như anh hết lần này tới lần khác xoay như chong chóng, lại ngây ngô im lặng chấp nhận hết thảy.
Phát hiện cô thật sự đã ngủ say, không hề có phản ứng trước sự vuốt ve mềm mại của anh, anh liền đặt tay lên khuôn mặt nhỏ nhắn cảm nhận làn da mịn màng như em bé của cô.
Hoàng Bích Như đang gục trên bàn bỗng nhiên ưm ưm vài tiếng, nói mớ, tuy giọng nói rất thấp nhưng Từ Hải vẫn nghe thấy, rõ mồn một là đằng khác,bỗng nhiên ngồi nhổm dậy, nói một câu: “Tên giám trảm khốn khϊếp… BMVNAHN hậu nhân Hít le nhà ngươi, ta thề sẽ kế nghiệp Đồng minh.”
Xong, khẽ cựa quậy thân mình, sau đó tiếp tục nhỏ giọng ngáy đều đều, ngủ tiếp!
Lương Tử Nhan đơ toàn tập, anh cởϊ áσ vest nhẹ nhàng đắp lên người cô, quan sát một hồi lâu, xác định cô không bị cảm lạnh hất chiếc áo xuống đất mới an tâm.
Lương Tử Nhan cúi xuống hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô, đáy lòng cảm giác thật thoả mãn,“ Ngủ ngon”. Bảo bối của anh.
Áp chế nỗi xúc động trong lòng, Lương Tử Nhan tự trấn tĩnh bản thân. Không cần phải gấp, cứ để tự nhiên, từ từ sẽ có cơ hội, anh là lỡ mất cô một kiếp người, khó khăn lắm mới có cơ hội khiến cô yêu anh thêm lần nữa, vạn lần không thể để sai sót.
Lưu luyến ngắm nhìn cô bình yên ngủ say một hồi lâu, dù rất miễn cưỡng, anh vẫn bước ra khỏi phòng cô.
***
Đợi bước chân từ trong phòng bước ra càng ngày xa, đến lúc không còn nghe thấy gì, một chiếc xe lăn mới chậm rãi từ trong góc khuất thế chỗ tiến vào căn phòng nhỏ.
Thái Hải Đăng nhìn Hoàng Bích Như vẫn đang gục xuống bàn ngủ một cách ngon lành. Anh bật cười. Nhìn tướng ngủ này có ai tin đây là một cô gái 22 tuổi không?
Thật là… Điệu bộ này… đúng chất trẻ con 100% mà.
Ngắm nhìn cô gái đang ngủ vùi kia, Thái Hải Đăng khẽ thở dài. Nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của cô, anh đã biết là cô thật sự rất mệt mỏi. Anh vốn dĩ không nỡ đánh thức cô dậy, nhưng lại sợ cô đói quá ảnh hưởng tới bao tử, anh đành phải rón ra rón rén đến gần, vỗ vỗ bờ vai cô thật nhẹ, đồng thời dịu dàng nói sát bên tai con heo lười mê ngủ:
“Như, dậy ăn chút gì rồi hãy ngủ, nhịn đói ngủ không tốt cho sức khoẻ đâu.” Kết quả là…
Hoàng Bích Như chỉ ừm một tiếng thật nhỏ, ngước đầu lên, mắt không thèm mở, chỉ một chiêu ” cầm nã thủ” uy chấn giang hồ, thành công nắm chặt cái gì ấm ấm đang để trên vai, đè xuống cạnh bàn, thoải mái đặt đầu lên làm gối miễn phí, cánh tay còn ôm khư khư cái gối con sâu dài dài ấm áp không buông, tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Thái Hải Đăng chỉ thấy máu dồn hết lên não, lỗ tai nháy mắt đỏ như tôm luộc. Toàn thân hoá đá, màu đỏ lan từ trên mặt xuống khắp cổ. Khuôn mặt cà chua xấu hổ cố gắng rút tay về nhưng không thành công. Con mèo lười nào đó bây giờ đang vô cùng hưởng thụ, làm sao dễ dàng buông tha cái gối mềm mại như vậy?
Thái Hải Đăng dở khóc dở cười. Cái này đúng là tự làm tự chịu. Ai biểu anh không để ý đến cảm thụ của cho cô làm chi?
Biết cô mệt mỏi mà vẫn cố ép cô dậy…
Anh quyết định ngồi yên, cố gắng không nhúc nhích, để mặc cô xem mình là gối tuỳ ý sử dụng.
Một trong năm người vệ sĩ đứng ngoài canh chừng cho đại boss, tủm tỉm cười. Tổng giám đốc bề ngoài tĩnh lặng như nước, hôm nay bị con gái sàm sỡ, bộ dáng thẹn thùng y hệt con gái về nhà chồng.
Chậc chậc. Cái cô Hoàng Bích Như này thật có bản lĩnh.
Thái Hải Đăng quay đầu, trừng mắt nhìn người vệ sĩ lớn mật. Anh không thích cái cách anh ta nhìn Bích Như, cứ như cô là 1 cô gái lẳиɠ ɭơ vậy.
Như chỉ là 1 cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, tâm tính đơn thuần.
Hơn hai hết, anh biết cô vốn chỉ là 1 cô bé mới lớn, tuy tính tình có chút trẻ con, nhưng cô chỉ làm nũng với những người thân thiết nhất.
Vậy, hôm nay cô nhõng nhẽo với anh, có phải là… trong tiềm thức, cô xem anh là người thân thiết.
Giống như… Châu Tâm?
Bị luồng suy nghĩ này xẹt ngang óc, Hải Đăng ngơ ngẩn, tim cứ thình thịnh thình thịch liên hồi, chăm chú ngắm nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ trong vòng tay mình:
Điều này, có thể xảy ra sao?
Không thể có khả năng. Thiên ý khó tránh. Mọi sự vẫn sẽ đi theo quỹ đạo của nó, không phải sao?
Lại nhớ đến một ít chuyện xưa, tim anh nhói đau, sắc mặt mới vừa rồi còn sáng lạn trong phút chốc không còn tí máu nào.
***
Người vệ sĩ bị trừng, cảm thấy toàn bộ tim gan phèo phổi lục phủ ngũ tạng lạnh buốt. Lòng thầm rơi lệ xót xa cho nội tạng tan nát nghiêm trọng của mình.
Oan uổng quá sếp tổng, gan tôi có to bằng cái lu cũng không dám có ý nghĩ bất kính với tổng giám đốc phu nhân trước mặt ngài!
Hix. Có mà bị ngài “ban chết”.
Ôm xấp tài liệu dày cộm về phòng, Hoàng Bích Như vừa ngồi xuống ghế thì đã cặm cụi thao tác. Đây hoàn toàn có thể coi là cuộc thi sát hạch năng lực, xem cô có đủ tiêu chuẩn trụ lại công ty này hay không. Nếu vòng này cô knock out thì coi như xong đời. Nên cô nhất quyết phải thi triển hết hàng loạt năng lượng, thành công xuất sắc vượt qua cửa ải của sếp. Mất hơn 2 tiếng đồng hồ đeo tay xem xét kỹ lưỡng tập tài liệu, Bích Như cảm thấy những mẫu phong cách thiết kế này thoạt nhìn hình thức bề ngoài không có gì rực rỡ nhưng trực giác của người nghệ sĩ phong cách thiết kế mách bảo với cô không đơn thuần là như vậy. Cô không tùy tiện bình phẩm, mà chú ý nhìn nhận những mẫu phong cách thiết kế, rất nhanh liền nhìn ra điểm mấu chốt. Toàn bộ mẫu phong cách thiết kế tìm hiểu thêm ở đây đều theo tuân theo tiêu chuẩn : không phân biệt người tiêu dùng, tương thích với mọi đối tượng người dùng người mua. Phàm người trên đời, tuy mặt mũi nhan sắc hoàn toàn có thể đồng dạng nhưng cao thấp mập ốm không giống hệt. Nên khi phong cách thiết kế phục trang, mẫu mã quần áo tuy na ná nhau, chỉ là phải có chút cải biến, chỉ cần thêm một chút ít nếp gấp, đổi khác một chút ít hoa văn, quần áo dài ngắn biến hóa, điểm xuý thêm vài hoạ tiết nhỏ sự không tương đồng khiến cho năm tuýp người mẫu không giống nhau lại hoàn toàn có thể mặc một loại quần áo na ná, nhưng lại mang đến cảm xúc cùng khí chất khác nhau. Xinh đẹp, thanh khiết, nghiêm trang, sang chảnh, đáng yêu, năm loại phong thái trọn vẹn sự không tương đồng, dù mặc cùng một loại phục trang, vật liệu giống nhau, vừa tiết kiệm ngân sách và chi phí chi phí sản xuất, lại phát huy tối đa tính phát minh sáng tạo của người phong cách thiết kế. Hoàng Bích Như cảm thấy mình thật diễm phúc. Cô không những được chiêm ngưỡng và thưởng thức những mẫu phong cách thiết kế xuất sắc của những bậc lão làng, qua đó còn học hỏi được rất nhiều bài học kinh nghiệm, nhờ vậy tích góp nhiều kinh nghiệm tay nghề có ích cho bản thân. Thời trang không chỉ là đơn thuần là tôn vinh cái đẹp mà còn là một loại phương pháp bộc lộ quý phái, học vấn của người dùng. Người phong cách thiết kế không hề miêu tả được những điều này trên bản vẽ, thì mọi điều đẹp tươi chỉ là nói suông. Bích Như tráng lệ nhận ra điều này. Cô cảm thấy bài test kỳ này Lương Tử Nhan giao cho không chỉ khảo nghiệm khiếu nghệ thuật và thẩm mỹ mà còn khảo nghiệm cả năng lực tư duy của cô. Suy nghĩ thận trọng nhiều yếu tố, cô mở màn cầm bút, cũng không dám chủ quan. Cô mới có vài mẫu phong cách thiết kế cỏn con, lúc trước còn tự tin mình có năng lực đảm đương việc làm này, nhưng xem ra là cô tâm lý quá ngây thơ rồi. Hoàng Bích Như lấy bút, take note những cụ thể quan trọng ra giấy trước. Cô thận trọng ghi ghi chép chép, kiên trì so sánh tới ngắm lui, suy tư trăn trở, bôi bôi xoá xoá, viết tới viết lui hàng chục lần, dốc sức thao tác đến tận khi bụng réo ùng ục mới thϊếp ngủ đi. * * * Thời gian từng giây trôi qua, Vươn vai một cái, sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, Lương Tử Nhan nhìn đồng hồ đeo tay trên tường : Hơn 12 h trưa. Đã đến giờ ăn cơm trưa. Thế là anh đứng dậy, lấy áo vest khoác thêm, dùng tư thế hoàn mỹ bước ra văn phòng. Đi ngang qua văn phòng nhỏ sát bên phải, bước chân không tự chủ dừng lại. Công việc của cô thế nào rồi ? Cô … đã đi ăn chưa ? Anh hứng khởi tiến về phía trước, trước hết cần ghé qua phòng cô thăm hỏi động viên. Gõ nhẹ cánh cửa, cốc cốc cốc … Vẫn yên ắng, người bên trong không có phản ứng. Anh xoay nhẹ cánh cửa, biết cửa phòng không khoá. “ Như Như, tôi vào đây. ” Anh lại kêu nhỏ, không nghe tiếng cô đáp trả, anh trực tiếp Open, nhẹ nhàng đi vào bên trong. Đập vào mắt anh là hình ảnh cô đang gục đầu lên bàn thao tác say sưa ngủ, tay vẫn còn cầm cây viết, máy tính thì vẫn còn mở. Anh nhìn vào màn hình hiển thị cô đang soạn thảo bản nhìn nhận những tác phẩm mà anh đã giao. Anh tò mò đọc vài dòng. Qủa là một cô bé trời sinh ra làm phong cách thiết kế. Những ý tưởng sáng tạo vô cùng phát minh sáng tạo, độc, lạ đáo và biểu lộ đậm cá tính riêng. Dưới con mắt của kẻ cuồng tuyệt vời và hoàn hảo nhất như anh thì bản nhìn nhận này không tệ, trình diễn lại mê hoặc, làm cho người khác nhìn vào rất tò mò, hấp dẫn hơn nữa, để lại ấn tượng rất thâm thúy. Đây chính là nỗ lực của cô trong việc làm, từ sáng tới giờ cô ấy là vì công tác làm việc mà sức đầu mẻ trán. Cô bé ngốc nằm ngủ đè cả tay lên máy vi tính, khiến chữ nhảy tùm lum. Anh bật cưởi, thay cô bấm nút save, sau đó tắt màn hình hiển thị, không hề gây ra tiếng động nào hoàn toàn có thể thức tỉnh cô. Anh lấy tay gạt những lọn tóc loà xoà trên mặt cô, êm ả dịu dàng lướt nhẹ qua má cô. “ Em thật sự rất dễ thương và đáng yêu … ” Kiên cường cố chấp như vậy, không chịu khuất phục như vậy, cũng thật ngây thơ thuận tiện bị mắc mưu, bị tên xấu xa như anh hết lần này tới lần khác xoay như chong chóng, lại ngây ngô im re gật đầu hết thảy. Phát hiện cô thật sự đã ngủ say, không hề có phản ứng trước sự vuốt ve mềm mại và mượt mà của anh, anh liền đặt tay lên khuôn mặt nhỏ bé cảm nhận làn da mịn màng như em bé của cô. Hoàng Bích Như đang gục trên bàn tự nhiên ưm ưm vài tiếng, nói mớ, tuy giọng nói rất thấp nhưng Từ Hải vẫn nghe thấy, rõ mồn một là đằng khác, tự nhiên ngồi nhổm dậy, nói một câu : “ Tên giám trảm khốn khϊếp … BMVNAHN hậu nhân Hít le nhà ngươi, ta thề sẽ kế nghiệp Đồng minh. ” Xong, khẽ cựa quậy thân mình, sau đó liên tục nhỏ giọng ngáy túc tắc, ngủ tiếp ! Lương Tử Nhan đơ toàn tập, anh cởϊ áσ vest nhẹ nhàng đắp lên người cô, quan sát một hồi lâu, xác lập cô không bị cảm lạnh hất chiếc áo xuống đất mới yên tâm. Lương Tử Nhan cúi xuống hôn nhẹ lên cái trán trơn bóng của cô, đáy lòng cảm xúc thật thoả mãn, “ Ngủ ngon ”. Bảo bối của anh. Áp chế nỗi xúc động trong lòng, Lương Tử Nhan tự trấn tĩnh bản thân. Không cần phải gấp, cứ để tự nhiên, từ từ sẽ có thời cơ, anh là lỡ mất cô một kiếp người, khó khăn vất vả lắm mới có thời cơ khiến cô yêu anh thêm lần nữa, vạn lần không hề để sai sót. Lưu luyến ngắm nhìn cô bình yên ngủ say một hồi lâu, dù rất miễn cưỡng, anh vẫn bước ra khỏi phòng cô. * * * Đợi bước chân từ trong phòng bước ra càng ngày xa, đến lúc không còn nghe thấy gì, một chiếc xe lăn mới chậm rãi từ trong góc khuất thế chỗ tiến vào căn phòng nhỏ. Thái Hải Đăng nhìn Hoàng Bích Như vẫn đang gục xuống bàn ngủ một cách ngon lành. Anh bật cười. Nhìn tướng ngủ này có ai tin đây là một cô gái 22 tuổi không ? Thật là … Điệu bộ này … đúng chất trẻ con 100 % mà. Ngắm nhìn cô gái đang ngủ vùi kia, Thái Hải Đăng khẽ thở dài. Nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của cô, anh đã biết là cô thật sự rất stress. Anh vốn dĩ không nỡ thức tỉnh cô dậy, nhưng lại sợ cô đói quá tác động ảnh hưởng tới bao tử, anh đành phải rón ra rón rén đến gần, vỗ vỗ bờ vai cô thật nhẹ, đồng thời êm ả dịu dàng nói sát bên tai con heo lười mê ngủ : ” Như, dậy ăn chút gì rồi hãy ngủ, nhịn đói ngủ không tốt cho sức khoẻ đâu. ” Kết quả là … Hoàng Bích Như chỉ ừm một tiếng thật nhỏ, ngước đầu lên, mắt không thèm mở, chỉ một chiêu ” cầm nã thủ ” uy chấn giang hồ, thành công xuất sắc nắm chặt cái gì ấm ấm đang để trên vai, đè xuống cạnh bàn, tự do đặt đầu lên làm gối không tính tiền, cánh tay còn ôm khư khư cái gối con sâu dài dài ấm cúng không buông, liên tục tiến vào mộng đẹp. Thái Hải Đăng chỉ thấy máu dồn hết lên não, lỗ tai nháy mắt đỏ như tôm luộc. Toàn thân hoá đá, màu đỏ lan từ trên mặt xuống khắp cổ. Khuôn mặt cà chua xấu hổ nỗ lực rút tay về nhưng không thành công xuất sắc. Con mèo lười nào đó giờ đây đang vô cùng tận hưởng, làm thế nào thuận tiện buông tha cái gối mềm mịn và mượt mà như vậy ? Thái Hải Đăng dở khóc dở cười. Cái này đúng là tự làm tự chịu. Ai biểu anh không chú ý đến cảm thụ của cho cô làm chi ? Biết cô căng thẳng mệt mỏi mà vẫn cố ép cô dậy … Anh quyết định hành động ngồi yên, cố gắng nỗ lực không nhúc nhích, để mặc cô xem mình là gối tuỳ ý sử dụng. Một trong năm người vệ sĩ đứng ngoài canh chừng cho đại boss, tủm tỉm cười. Tổng giám đốc hình thức bề ngoài yên bình như nước, thời điểm ngày hôm nay bị con gái sàm sỡ, bộ dáng thẹn thùng y hệt con gái về nhà chồng. Chậc chậc. Cái cô Hoàng Bích Như này thật có bản lĩnh. Thái Hải Đăng quay đầu, trừng mắt nhìn người vệ sĩ lớn mật. Anh không thích cái cách anh ta nhìn Bích Như, cứ như cô là 1 cô gái lẳиɠ ɭơ vậy. Như chỉ là 1 cô gái nhỏ chưa hiểu sự đời, tâm tính đơn thuần. Hơn hai hết, anh biết cô vốn chỉ là 1 cô bé mới lớn, tuy tính tình có chút trẻ con, nhưng cô chỉ làm nũng với những người thân thương nhất. Vậy, thời điểm ngày hôm nay cô nhõng nhẽo với anh, có phải là … trong tiềm thức, cô xem anh là người thân thương. Giống như … Châu Tâm ? Bị luồng tâm lý này xẹt ngang óc, Hải Đăng ngơ ngẩn, tim cứ thình thịnh thình thịch liên hồi, chú ý ngắm nhìn cô gái nhỏ đang say ngủ trong vòng tay mình : Điều này, hoàn toàn có thể xảy ra sao ? Không thể có năng lực. Thiên ý khó tránh. Mọi sự vẫn sẽ đi theo quỹ đạo của nó, không phải sao ? Lại nhớ đến một chút ít chuyện xưa, tim anh nhói đau, sắc mặt mới vừa qua còn sáng lạn trong phút chốc không còn tí máu nào. * * * Người vệ sĩ bị trừng, cảm thấy hàng loạt tim gan phèo phổi lục phủ ngũ tạng lạnh buốt. Lòng thầm rơi lệ xót xa cho nội tạng tan nát nghiêm trọng của mình. Oan uổng quá sếp tổng, gan tôi có to bằng cái lu cũng không dám có ý nghĩ bất kính với tổng giám đốc phu nhân trước mặt ngài ! Hix. Có mà bị ngài ” ban chết ” .